Chương 13.2: Đâm lao phải theo lao, cũng chưa chắc là không thể

Đường Nguyễn đẩy cặp kính đã bị mờ đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như sứ trông rất mềm mại, trong mắt Lê Dật Phi còn có những sợi lông tơ mịn màng, cô còn đáng yêu hơn cả những con thú nhỏ mà cô cho ăn.

"Cô An đã nói cho tôi biết."

Lúc thanh toán, An Quất đặc biệt nói với Đường Nguyễn, nói rằng cô ấy không phải là bạn gái của Lê Dật Phi.

Có đôi khi, cô ấy sẽ hơi ồn ào, luôn nói chuyện để tìm điểm yếu của đối phương, vừa bất ngờ, vừa kỳ quặc, vừa gây khó chịu nhưng không khiến người ta chán ghét, đó chính là khả năng của cô ấy.

Đường Nguyễn lấy ra một thứ nhỏ từ trong ba lô, cô trải lòng bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình cho anh xem, có một viên kẹo nằm trong lòng bàn tay, cô nhẹ giọng nói: "Nếu không vui, khi ăn một viên kẹo sẽ cảm thấy tốt hơn, hôm nay cảm ơn anh."

Cô đã nhìn ra được.

Ngoài trừ sự tức giận, anh còn có nỗi buồn, rất nhỏ bé thôi, thậm chí là chính anh cũng rất khó nhận thấy điều đó.

Tất cả cảm xúc của Lê Dật Phi đều được chữa lành bởi một viên kẹo của cô vào lúc này, mặc dù anh chưa bao giờ thích ăn kẹo cả.

Anh nhận lấy viên kẹo, trên tờ giấy kẹo không có logo, đây là kẹo dẻo do cô tự làm, hương vị của viên kẹo được làm từ nước ép lê. Ngay khi anh mới cắn vào đó, giữa bờ môi và răng của anh sẽ tràn ngập vị ngọt của quả lê. Anh cũng không thích ăn ngọt, đây là lần đầu tiên anh biết rằng kẹo dẻo lại có sức cám dỗ lớn như vậy đối với anh.

"Em muốn đi đâu?" Lê Dật Phi cố nén cơn xúc động, hỏi cô.

Đường Nguyễn có chút bối rối, cô hạ mắt xuống, mắt kính đã bị ướt mưa, tròng kính mờ mịt, càng có thể che giấu đôi mắt của cô. Cô không muốn sống trong căn nhà thuê, nhà họ Đường lại đang cãi nhau rất ồn ào, cô dường như... Không có nơi nào để đi.

"Chỉ cần tìm một khách sạn là được rồi."

Những lời này lọt vào lỗ tai Lê Dật Phi, giống như là mời gọi anh, bầu không khí trong xe lập tức trở nên mơ hồ.

Ánh mắt Lê Dật Phi lập tức thay đổi, cơn du͙© vọиɠ bao phủ xung quanh, ánh mắt anh mờ đi một chút, sâu thẳm tối tăm, mờ mịt tràn ngập cơn thú tính của kẻ đi săn.

Sau khi Đường Nguyễn nói xong, cô cũng phát hiện câu nói của mình còn có ý nghĩa khác, điều này sẽ khiến người ta hiểu lầm nhưng cô cũng không muốn giải thích quá nhiều.

Bọn họ đều nói Đường Nguyễn là một người phụ nữ tốt tính, bảo thủ và đức hạnh, sau này cô nhất định sẽ là một người vợ và người mẹ tốt. Cô biết, rõ ràng mình không phải là người như vậy, cô cũng không bảo thủ như những người đó tưởng tượng. Gương mặt thật sự của cô, đều đã được che giấu dưới lớp kính.

Không chỉ anh không thể khống chế được, mà giữa bọn họ, có lẽ ngay từ đầu đã không có chuyện rút lui một cách hoàn toàn.

Đâm lao phải theo lao, cũng chưa chắc là không thể.

"Lê Dật Phi..."

Ngay khi cô mở miệng muốn gọi tên anh, cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị đôi môi mỏng của anh ngậm lấy. Đôi môi vốn mát lạnh, cùng với hương thơm của kẹo dẻo vị quả lê, truyền từ đầu lưỡi anh, bắt đầu xâm chiếm môi và lưỡi cô, liếʍ từng ngóc ngách trong miệng cô. Giữa môi và răng ngọt ngào, tràn đầy hương vị kẹo, lan tỏa từ lưỡi đến trái tim, vừa mềm mại vừa kéo dài.

"Ưʍ..."

Một tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô, bàn tay nhỏ bé vòng tay qua cổ người đàn ông, không hề phản kháng chút nào.

Lê Dật Phi cũng có sức hấp dẫn đối với cô.

Nếu cô từ chối, Lê Dật Phi vẫn có thể thuyết phục bản thân, ép buộc chính mình kiềm chế lại. Cô không hề biết, bản thân mình quyến rũ như thế nào đâu! Chỉ cần ngồi trong xe nói vài câu, cho dù là động tác vô ý, cũng có thể khiến Lê Dật Phi cảm thấy đó là một loại quyến rũ.

Những gì anh thiếu hụt, đều được tìm thấy trong cơ thể Đường Nguyễn, việc bị cô thu hút chỉ là điều bình thường.

Lần đầu tiên anh không khống chế được bản thân mình, sau này cũng không thể khống chế được, cho dù anh có ghét bỏ sự khống chế đối với nửa thân dưới, thế nhưng với Đường Nguyễn...

Anh đã trở thành một nô ɭệ được thuần hóa.