Chương 18.1: Cuối cùng anh cũng sẽ chấp nhận nó mà thôi

Sáng sớm, sau cơn mưa bão, bầu trời xa xa lộ vẻ trong xanh, những đám mây trắng đang trải dài, trên những cành cây xanh đang có những giọt sương đọng lại. Vì được cơn mưa đêm qua rửa sạch sẽ, những cành cây và lá cây đã có một màu xanh mới mẻ, tiếng côn trùng vào mùa hè kêu inh ỏi không ngừng.

Lần này, Lê Dật Phi dậy sớm hơn so với Đường Nguyễn.

Tối hôm qua cô ngủ thϊếp đi, anh đã đưa cô về nhà, ngủ với cô một cách rất tự nhiên, không cảm thấy có gì không ổn với cô cả.

Nhược điểm duy nhất chính là anh không thể ngủ được.

Lê Dật Phi nằm bên cạnh cô, cánh tay chống lên đầu, giúp cô chặn ánh nắng trên cửa sổ, sau đó chiêm ngưỡng khuôn mặt đang ngủ say của cô.

Lông mi dài rơi xuống một hàng bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ thỉnh thoảng sẽ cọ xát vào gối, tiếng thở dốc đều đặn. Đôi môi cô ngậm chặt, không có âm thanh nào phát ra cả, cô cuộn tròn như một con thú nhỏ, dáng vẻ đang ngủ quá ngoan ngoãn, cho nên Lê Dật Phi không đành lòng đánh thức cô dậy. Anh cứ nhìn cô như vậy, vuốt mái tóc rải rác trên má cô, sau khi nhìn cô một lát, anh cũng không muốn đứng dậy nữa.

Mặc dù cô không hề trang điểm nhưng nét mặt vẫn rất thanh tú, khuôn mặt trái xoan điển hình của cô không sáng sủa quyến rũ, cũng không phải kiểu ngọt ngào và dễ thương, mà lại mang đến một cảm giác duyên dáng, mềm mại và dịu dàng. Lông mày mỏng và đôi mắt cong, có kiểu dáng như vẻ đẹp cổ điển Trung Quốc, làn da của cô như ngọc bích, vừa trắng vừa sáng bóng.

Nhìn theo cách này, có vẻ như anh sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi phải nhìn thấy nó như vậy trong suốt quãng đời còn lại.

"Ưʍ..."

Ánh mặt trời mùa hè quá thiêu đốt, cuối cùng vẫn đập vào mặt của Đường Nguyễn, Đường Nguyễn di chuyển trong vòng tay của anh, khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Lê Dật Phi duỗi tay ra để che mắt cho cô, giúp cô chặn ánh sáng mạnh mẽ kia, chỉ sau khi thích ứng một chút thì cô mới mở mắt ra, có chút bối rối, không biết mình đang ở đâu.

Đây không phải là một khách sạn, thế nhưng cảm giác chua xót khi bị xé rách như lần trước trong khách sạn, rõ ràng là do làʍ t̠ìиɦ quá mức.

Đường Nguyễn dụi dụi mắt, cô có bị cận thị một chút, cô nheo mắt nhìn thấy người đàn ông trên giường chính là Lê Dật Phi. Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua, cô cũng không có la hét, cô cũng không hề hoảng sợ, cũng không có một lời chào hỏi như đã có kinh nghiệm. Sau khi xong việc, trạng thái giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đường Nguyễn sững sờ, cô sẽ không đối phó với loại chuyện này, cô ngơ ngác nhìn anh vài giây, thì thầm nói: "Lê Dật Phi, mắt kính của tôi..."

Trước khi cô nói xong, Lê Dật Phi đã ngậm cái miệng nhỏ nhắn của cô vào trong miệng, chặn lại tất cả lời nói của cô. Từ lúc cô bắt đầu dụi mắt nhẹ nhàng, anh đã không nhịn được. Lúc cô ngủ thϊếp đi, anh có thể thuyết phục bản thân mình không được làm ồn đến cô. Nhưng khi cô tỉnh lại, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu kia của cô...

Khốn kiếp! Làm thế nào mà cô lại đáng yêu như vậy chứ!

Đường Nguyễn vẫn còn có lý trí, cô đẩy cái lưỡi thô ráp của anh ra bên ngoài, thở hổn hển rồi nói: "Lê Dật Phi...Ưʍ...Đừng nữa...Đau...anh, anh dừng lại đã...a..."

Cô hiển nhiên đã chống cự lại, Lê Dật Phi vội dừng lại, ấn lên cái trán của cô rồi vuốt ve mái tóc dài của cô. Anh không thể dùng vũ lực lên người cô, làm gì đó tổn thương cô, trái với ý muốn của cô được.

"Được rồi, anh sẽ đi tìm quần áo của em..."

Lê Dật Phi lại hôn lên đôi môi của cô vài cái, sau đó đi lấy quần áo cho cô.

Đường Nguyễn tắm rửa rồi mặc quần áo, vì vậy anh xuống lầu mua chút bữa ăn sáng cho cô.

Đây là một căn hộ cao cấp, không có Lê Dật Phi đi cùng, cô không thể rời đi nếu muốn đi một mình được.

Sau khi anh mua đồ ăn sáng trở về, Đường Nguyễn vừa mới tắm rửa xong, cô vừa lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, khăn tắm quấn trên lưng là của anh.

Anh đặt bữa sáng xuống, mặt Đường Nguyễn đỏ lên: "Cảm ơn anh..."

Lê Dật Phi nhíu mày, không thể hiện gì với lời cảm ơn của cô, anh ngồi vào bàn ăn, lấy điện thoại di động ra đưa mã QR lên, bật lên rồi đẩy về phía cô.

Mặc dù anh có thông tin liên lạc của cô, thế nhưng anh sẵn sàng đi đường vòng và yêu cầu cô chủ động thêm anh.

Sau khi thêm vào, điều đó có nghĩa là sẽ có liên lạc.

Đường Nguyễn do dự một hồi, cô phát hiện mình không thể chống lại trái tim của mình được, cho nên vẫn thêm bạn bè với Lê Dật Phi.

ID WeChat của cô được gọi là Kẹo dẻo, vì vậy An Quất mới luôn kêu cô là cô gái kẹo dẻo.

Đường Nguyễn ngồi xuống đối diện anh, ngập ngừng lên tiếng: "Lê Dật Phi, anh...có bạn tình cố định hay không vậy?"

"Không có."