Chương 18.2: Cuối cùng anh cũng sẽ chấp nhận nó mà thôi

Chưa nói đến bạn cùng giường, anh thậm chí còn không có một người phụ nữ ở bên cạnh.

Lê Dật Phi đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, xoay điện thoại trong lòng bàn tay: "Ý của em là, chúng ta trở thành cố định sao?"

Có lẽ chia tay đường ai nấy đi chính là kết quả tốt nhất, thế nhưng lần ngoài ý muốn tối hôm qua đã chứng minh rằng giữa hai người bọn họ không chỉ là tình một đêm.

Số lần họ gặp nhau được đếm trên một bàn tay, bọn họ còn không hiểu biết lẫn nhau, nhiều nhất thì chỉ biết một vài điều. Nhưng ngay khi nhìn thấy đối phương, bọn họ đã trở nên kích động, bọn họ đặc biệt muốn thân mật với nhau, khi họ không thể nhìn thấy nhau, họ sẽ nhớ cảm giác của họ khi ở bên cạnh nhau.

Giống như bây giờ, chỉ cần nhìn nhau, cô lại ướt đẫm, thật nực cười nhưng cô không thể không thừa nhận điều đó.

"Đúng vậy." Đường Nguyễn thẳng thắn nói ra.

Không ai trong số họ có khả năng phân biệt chính xác cảm xúc này là gì, kinh nghiệm cá nhân của Đường Nguyễn khiến cô không thể hiểu được ý nghĩa của tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô nghĩ rằng bọn họ chỉ đơn giản là bị tìиɧ ɖu͙© hấp dẫn mà thôi.

Lê Dật Phi cũng không hiểu thích một cách bình thường là gì, quan hệ nam nữ mà anh từng thấy đều rất đáng sợ, thậm chí anh còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có bạn gái, chứ đừng nói đến việc kết hôn, cho nên anh đã độc thân nhiều năm như vậy.

Lê Dật Phi nhìn Đường Nguyễn với mái tóc ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông xù và mềm mại. Nếu anh không phải là bạn tình của cô, cô sẽ đi tìm người đàn ông khác, phải không? Cũng yêu cầu những người đàn ông khác với một lời mời như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Lê Dật Phi cảm thấy ngực mình sắp nổ tung, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt đến mức các cơ quan nội tạng của anh trở nên đau đớn.

Hẹn hò có lẽ là điều ít có khả năng xảy ra nhất trong cuộc đời anh, thế nhưng khi Đường Nguyễn đề cập đến nó, anh biết rằng dù anh có đấu tranh bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng anh cũng sẽ chấp nhận nó mà thôi.

Lê Dật Phi nhăn mày, nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Được rồi, em có thể từ chối anh bất cứ lúc nào, em cũng có thể kêu anh dừng lại, chỉ cần một trong hai bên đề nghị chấm dứt loại quan hệ này, chúng ta sẽ chấm dứt. Giữa chúng ta không thể dây dưa, chúng ta cũng không thể quấy rầy đến cuộc sống của nhau. Nhưng trong khoảng thời gian này, chúng ta nhất định phải giữ sự độc thân, chúng ta không thể ngủ với người khác, một khi chúng ta làm điều đó, có nghĩa đoạn quan hệ này sẽ tự động kết thúc."

"Được."

Theo một nghĩa nào đó, giữa hai người bọn họ rất giống nhau, chẳng hạn như không yêu, không kết hôn hoặc sinh con. Bọn họ không tin vào tình yêu, cũng cảm thấy rằng bọn họ sẽ không có tình yêu trong cuộc sống này.

Nhưng không ai biết chắc chắn tương lai sẽ như thế nào cả.

Vào một buổi sáng mưa nào đó, khi mặt trời vừa đủ, hai người không bao giờ có thể ở bên nhau, hai người hoàn toàn cách xa nhau, là hai người hoàn toàn không cùng trong một thế giới. Ở trong mắt những người khác, một kẻ không thể nào bị đánh bại, một kẻ được đồn đại là phong lưu thành tánh, một cô gái luôn đức hạnh và đàng hoàng trong tưởng tượng, cứ như vậy...hai người bọn họ trở thành bạn giường của nhau.

...

Tám giờ tối, quán bar vừa mới mở cửa.

Lê Dật Phi không phải ngày nào cũng đến với tư cách là ông chủ, dưới danh nghĩa của anh không chỉ có quán bar này nhưng quán bar là một trong những ngành có lợi nhuận cao nhất của anh. Khi tâm trạng anh tốt, anh sẽ đến rồi uống vài ly, ở đây anh có một phòng rượu, thuận tiện nói chuyện với mọi người về kinh doanh.

An Quất xuất hiện, cô ấy nói: "Lê Dật Phi, anh thật quá đáng đấy!"

Lê Dật Phi quá lười với việc phản ứng với cô ấy, anh liếc mắt nhìn Hải Trì một cái, để cho cậu ta lấy rượu

Hải Trì nhanh chóng mang cho ông chủ một chai rượu, cậu ta rất vui mừng, hôm nay đi làm đúng là không sai, ông chủ gắt gỏng, không bao giờ có một sắc mặt tốt đã trở lại!

An Quất ngồi xuống chỗ đó, bắt đầu phàn nàn: "Anh đưa tôi đi đến một nơi xa như vậy rồi rời đi, có là chuyện một người làm được hay sao? Đường xa như vậy, tôi đi bộ một mình trong nửa ngày rồi mới bắt được taxi trở về! Cũng may là tôi đang có kỳ nghỉ, nếu không tôi đã bị anh hại chết rồi."

Mặc dù trông không giống như vậy, thực ra An Quất đúng là một sinh viên đại học nghiêm túc.

"Cô không có khả năng bắt được con cá lớn Bạc Tư Khuynh này nên oán trách tôi sao?" Lê Dật Phi lạnh lùng nói.

Cô ấy cưỡng hôn Bạc Tư Khuynh trước mặt nhiều người như vậy, mọi người đều đã nhìn thấy, bây giờ có tin đồn rằng Lê Dật Phi bị Bạc Tư Khuynh đội nón xanh, "mối ân oán của nhà giàu" của bọn họ còn có thêm một chuyện nữa, đều là nhờ phúc của cô. Lê Dật Phi còn chưa tìm cô ấy để tính sổ, cô ấy còn không biết xấu hổ là gì, còn đến đây oán trách anh sao?

Nhưng...Anh vẫn phải cảm ơn cô ấy, bà Dương sắp chết vì tức giận rồi.

An Quất nghẹn họng lại, cô thoáng nhìn thấy một vết đỏ nhỏ trên cổ Lê Dật Phi, cũng như vết xước trên cánh tay, lập tức hiểu ra, đáp: "Thì ra là anh đi tìm một người phụ nữ, là người hôm qua sao? Mối quan hệ giữa hai người là gì vậy? Anh đã có được cô ấy chưa? Có phải EQ của anh có vấn đề gì không?"

"Bạc Tư Khuynh rất ghét những người phụ nữ ồn ào đấy."

Lời nói của Lê Dật Phi đã chọc phải trái tim của An Quất.

Thất bại lớn nhất trong cuộc đời này của cô là Bạc Tư Khuynh, cô rất thích anh như vậy, cô đã theo đuổi anh lâu như vậy, cô cũng đã cố gắng bằng mọi cách có thể. Ngay cả em trai của anh trong scandal này, cô cũng đã tìm được, vậy mà anh vẫn không hề rung động.

Không phải anh ấy không thích người ồn ào, chỉ là anh ấy không thích cô mà thôi.

Rõ ràng trong lòng của cô rất rõ ràng chuyện đó, thế nhưng cô vẫn tự nhủ với bản thân lại thử thêm lần nữa.

An Quất im lặng, cúi mặt xuống không nói gì, phải mất một thời gian mới có thể khôi phục lại được. Sau khi cô đã khôi phục ại, cô vẫn là con hồ ly nhỏ dính người không thể đánh bại kia!

Lê Dật Phi biết lời nói của anh đã làm tổn thương đến cô ấy nhưng anh cũng không có ý định sẽ an ủi cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ của Bạc Tư Khuynh, có liên quan gì đến anh cơ chứ?

Thời gian phục hồi của An Quất rất ngắn ngủi, sau vài phút, cô đột ngột đứng dậy rồi nói với một tinh thần rất hăng hái: "Tôi biết địa chỉ của cô gái kẹo dẻo của anh đấy, tại sao chúng ta không trao đổi một chút nhỉ? Anh cố gắng giúp tôi lấy địa chỉ của Bạc Tư Khuynh đi."

Ngón tay Lê Dật Phi gõ nhẹ lên ly, anh không uống một ngụm rượu nào cả.

Từ lúc bước vào quán bar, hay nói đúng hơn là từ lúc Đường Nguyễn bước ra khỏi nhà anh, anh đã bị phân tâm rồi.

Đầu óc anh tràn ngập hình ảnh Đường Nguyễn, suy nghĩ đến điên cuồng.