Chương 4.2: Anh có thể ngủ cùng tôi một giấc không

Anh không nghĩ tới Đường Nguyễn sẽ hỏi cái loại vấn đề này, nên mạc danh cảm thấy trong cổ họng khát khô, hầu kết theo bản năng lăn lộn, khàn khàn nói: “Không có.”

Sau khi anh trả lời xong, Đường Nguyễn liền nhón chân, cánh môi nhuận nhuận đυ.ng phải môi mỏng khô khốc của anh.

Thực nụ hôn mềm nhẹ trong chớp mắt, vừa chạm vào rồi lại tách ra, nhưng lại làm hô hấp của Lê Dật Phi cứng lại, l*иg ngực nhảy lên đinh tai nhức óc, cả người đều bất động, giống như thế giới la hét ầm ĩ này cùng anh không có quan hệ, quanh thân đều tràn ngập hormone nùng liệt, còn có trên thân thể mềm mại của cô truyền đến một mùi hương thanh thanh ngọt ngào, xúc cảm mềm ấm, trừ cô ra thì cái gì anh cũng cảm thụ không được.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Nguyễn to gan như vậy, cô nửa đời trước đều rất quy củ, giả thành bộ dạng mà người khác kỳ vọng, yếu đuối vô năng, khó có thể phản kháng, nhận hết khuất nhục, không ai quan tâm bản chất của cô có bao nhiêu tương phản, hôm nay, Lê Dật Phi thật sự nhận thức được rồi.

“Anh có thể cùng tôi ngủ một giấc không?” Đường Nguyễn giương khuôn mặt nhỏ kiều mềm, khi nói loại lời nói này, cô vẫn như cũ dịu dàng nhu mỹ, còn có nguyên nhân tương phản mà sinh ra cảm giác phóng đãng cực mạnh, phá lệ động lòng người.

Trước kia cũng có phụ nữ cùng Lê Dật Phi đưa ra loại đề nghị này, các cô ấy so Đường Nguyễn khí chất càng mị hoặc hơn, và họ cũng càng hiểu được cách lợi dụng ưu thế của bản thân, nhưng lại không có như Đường Nguyễn mang lại cho anh lực dụ hoặc vô cùng cùng lớn. Khi cô nói những lời này, là rất thuần túy, ngay cả những từ cô dùng đứng cạnh nhau cũng đều sạch sẽ như vậy, cũng có lẽ do nguyên nhân này, nên mới có sự mị hoặc cực độ như vậy, giống như một sợi dây thừng tính dai mười phần, gắt gao mà thít chặt lấy trái tim của Lê Dật Phi.

Thiếu chút nữa anh liền phải cầm lòng không đậu mà hôn cô.

Lê Dật Phi buộc chính mình bình tĩnh lại một chút, nhịn xuống tim đập xao động, nhắm mắt lại không nhìn cô, nhưng ngực dồn dập mà phập phồng vẫn làm anh bại lộ, anh ánh mắt lập loè nói: “Em uống nhiều rồi, anh đưa em trở về.”

Không riêng gì Lê Dật Phi, bartender cũng nhìn đến ngây người, nếu anh ta không có nhìn lầm thì ông chủ đang đỏ mặt đi?

“Anh không muốn?” Lông mi Đường Nguyễn chậm rãi rũ xuống, đại khái là có chút mất mát, lẩm bẩm nói: “Vậy tôi đây lại đổi người khác xem……”

Mới vừa bước đi một bước, Lê Dật Phi liền đem cô thô bạo mà túm trở về, cô đầu choáng váng, bước chân lảo đảo, lập tức ngã vào trong lòng ngực anh, bị anh dùng cánh tay giữ ở trong ngực, tương đương với việc dùng sức mà chế trụ cô.

Lê Dật Phi bị cô chọc giận rồi, anh không cùng cô ngủ, cô liền muốn đi tìm đàn ông khác? Tùy tiện tìm một tên dã nam nhân để trải qua một đêm tình?!

Nghĩ đến Đường Nguyễn nằm ở dưới thân người đàn ông khác, Lê Dật Phi liền tức giận ngập trời, cô rốt cuộc có bao nhiêu kỳ quái? Tương phản không khỏi cũng quá lớn!

“Mẹ nó! Nhìn cái gì mà nhìn! Em muốn tìm người đàn ông nào? Muốn bọn họ cùng em ngủ?” Lê Dật Phi tính tình táo bạo, nhịn không được liền mắng một câu thô tục.

Đường Nguyễn vốn dĩ đã choáng váng đầu, bị anh túm như vậy, mắt kính cũng rớt xuống, nên cô nhìn mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ.

Cô cũng không muốn tìm người khác ngủ, cô chỉ là muốn nhìn một chút có phải người xa lạ khác cô cũng không bài xích không, mà đối với Lê Dật Phi, thì cô đã có thể xác định.

Hiện tại dựa vào trong lòng ngực anh, thân thể của cô một chút cũng không phản cảm, cô thực thích, thực nguyện ý cùng anh thân cận, lần đầu tiên cô đối với một người đàn ông mới gặp qua vài lần sinh ra cảm giác như vậy.

Cô muốn nếm thử một chút tư vị làʍ t̠ìиɦ, nhưng nếm thử, thì cũng phải là cô tình nguyện, nếu đem đối tượng đổi thành Lê Dật Phi, thì cô sẽ tình nguyện vô cùng, cô có ảo tưởng, có khát vọng, cho nên, cô đã làm ra mấy hành động này, đây cũng là lần đầu tiên cô vứt bỏ những nhẫn nại, cả gan làm loạn.

Hơn nữa, cô cảm giác được, Lê Dật Phi đối với cô cũng có khát vọng tương đồng.

Đường Nguyễn ngưỡng đầu nhỏ, nheo nheo mắt mới thấy rõ gương mặt tức giận của Lê Dật Phi, nhẹ giọng nói: “Lê Dật Phi, anh thật hung dữ……”

Khí thế Lê Dật Phi lập tức nhỏ lại, cô kiều kiều mềm mại dựa vào ngực anh lên án anh, còn anh thì được ngửi mùi hương trên người cô, vuốt ve vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, cùng cô dính sát vào, do đó mà anh cũng nói không ra được những lời nói nặng, ngữ khí hung ác biến mất không thấy tăm hơi, dường như một con cho sói, bị huấn luyện thành một con chó nhỏ.

“Chúng ta không thể như vậy.” Lê Dật Phi không thể phát giận mà nói nhỏ.

Khuôn mặt đỏ rực của Đường Nguyễn nghiêm túc nói: “Chúng ta có thể!”

Lê Dật Phi bất đắc dĩ, trước kia cũng không phải không có gặp qua phụ nữ muốn nhào vào trong ngực anh, nhưng anh lại vô cùng chán ghét loại quan hệ nam nữ bị nửa người dưới chi phối này, nhưng hôm nay lại khác, anh rất khó có thể kháng cự Đường Nguyễn, những hành động tự mình giãy giụa đó đều không hề có tác dụng, anh cũng không làm được việc đem cô đẩy đi.

Hóa ra cơn khát cũng sẽ lan tràn, trong cổ họng càng ngày càng khô, dù chỉ là như vậy nhìn cô……

Anh liền bại hạ trận.

Có một số người tồn tại, khả năng chính là dùng để lật đổ nhân sinh.