Chương 4.1: Anh có thể cùng tôi ngủ một giấc không

Anh quả nhiên biết tâm tư nhỏ của cô.

Đường Nguyễn ngơ ngẩn mà nhìn Lê Dật Phi, anh xác thật có một gương mặt tai họa, cười lên thì lại càng đẹp mắt, đôi mắt đa tình hơi cong, mày rậm, môi mỏng, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ lại anh khí mười phần, từ trên ngũ quan này thì rất khó để bắt bẻ lỗi, nói anh là đàn ông hư cũng không phải không có đạo lý, bởi vì anh ta có tiền vốn.

Thoát khỏi khổ ải thì không phải, Đường Nguyễn nghiêm túc mà nghĩ nghĩ: “Tôi đây là do cốt truyện yêu cầu.”

Kỹ thuật diễn của cô không tốt lắm, nên cô cũng muốn diễn thật một chút.

Độ cong của khóe miệng Lê Dật Phi mở rộng, cô khẳng định không biết, khuôn mặt nhỏ đỏ rực kia của cô, khi làm ra vẻ mặt nghiêm túc, hoặc kiểu ngốc manh này mà nói, có bao nhiêu đáng yêu, giống như một viên bông mềm mại, làm cho người nhìn rất muốn nặn tròn bóp dẹp, nhưng anh lại rất rõ ràng, viên bông này biết cắn người, trong bụng tuyệt đối không phải đường trắng, cô nào có dễ khi dễ như vậy.

Có thể cùng một người mà bản thân chán ghét kết giao lâu như vậy, năng lực ẩn nhẫn của cô, đã cho thấy cô không phải người hiền lành.

“Em rốt cuộc đã uống bao nhiêu? Say lợi hại như vậy.”

Bartender vẫn đang đang nhìn bọn, nghe vậy anh ta liền chỉ chỉ ly pha lê trước mặt Đường Nguyễn mà nói: “Mới uống lên một ly, số độ còn không có cao bằng bia.”

Lê Dật Phi đem ánh mắt liếc qua: “Hỏi cậu sao?”

Bartender: “……”

Giờ thì anh ta đã hiểu, ông chủ vẫn luôn là ông chủ của trước kia, anh ta không có đi làm lộn chỗ, mà tính tình ông chủ chỉ tốt đối với cô gái này thôi.

Quán bar này mở bao lâu, thì anh ta cũng đã làm bấy lâu, tính tình của ông chủ bọn họ kém cũng đã được tất cả mọi người trong quán bar công nhận đây là sự thật, cũng không tồn tại tình huống Lê Dật Phi đến gần phụ nữ, cũng giống như khi những người khác đến gần ông chủ, khi anh tâm tình tốt thì không phản ứng, còn khi tâm tình không tốt thì còn trực tiếp cho bảo an “mời” đi ra ngoài.

“Tửu lượng thật sự kém, không thể uống rượu còn cố uống.”

Những lời này của Lê Dật Phi nghe như là đang nói cô, nhưng ngữ khí lại không có hung thần ác sát như khi anh đối với người khác, mà còn có thêm vài phần ai oán cô không đủ cảnh giác, anh biết có rất nhiều đàn ông chuyên môn theo dõi phụ nữ uống say, chờ các cô ấy say như chết liền đi “nhặt thi”, anh nếu không phải vừa lúc thấy, thì Đường Nguyễn không chừng đã bị ai nhặt đi rồi.

Đường Nguyễn mới sẽ không đem bản thân uống say như chết, cho nên cô chỉ uống lên một ly, cô hiện tại đang ở trạng thái nằm giữa thanh tỉnh cùng say rượu, cái đầu nhỏ ghé vào trên quầy bar, nói có sách mách có chứng mà nói: “Tôi cũng không biết tửu lượng của bản thân lại kém như thế, nếu tôi mà biết, thì tôi đã không uống say.”

Logic còn rất rõ ràng.

Cô cuộn tròn thân thể, bộ dáng ghé vào trền quầy, ánh mắt ngốc ngốc mang theo men say, cực kỳ giống một con thỏ con, Lê Dật Phi không còn lời gì để nói, anh không tự giác mà vươn tay, chọc chọc thái dương cô, xúc cảm mềm mại, anh nói: “Em ở đâu? Anh đưa em trở về.”

Ánh mắt Đường Nguyễn ngừng ở trên tay anh, bàn tay anh thật đẹp, ngón tay thon dài, quần áo theo thói quen ăn mặc bất chỉnh, muốn anh đoan chính mặc lại quần áo thì so với lên trời còn khó hơn, ống tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay cương ngạnh rắn chắc, còn có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp gợi cảm.

Không phản cảm, một chút cũng không phản cảm……

Cồn giống như lại tăng lên, Đường Nguyễn rõ ràng mà nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, cô ngồi dậy, dưới con ngươi mông lung men say, phiếm thủy quang mê người, bước chân lại rất trầm ổn, cô cùng Lê Dật Phi đứng mặt đối mặt, lúc này cô cũng mới phát hiện chiều cao của bọn họ hóa ra lại kém nhau nhiều như vậy.

“Lê Dật Phi.” Đường Nguyễn ngửa đầu, cổ duỗi dài xem anh, khuôn mặt nhỏ thanh tú trắng nõn, ngũ quan của cô trời sinh tú lệ thanh nhã, hình dáng cũng rất nhu hòa ôn nhuận, gương mặt ửng hồng phấn phấn, đôi mắt lượng lượng, giống như động vật nhỏ, gặp được mỹ thực liền phát ra ánh sáng, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

“Ân.” Lê Dật Phi rất phối hợp, cúi đầu, lưng hơi cong, lại gần vào tầm mắt của cô, chuyên tâm nghe xem cô muốn nói cái gì.

“Anh có bạn gái không?”

Bọn họ cách nhau thật sự gần, đầu nếu thấp thêm một chút liền sẽ dán vào nhau, Lê Dật Phi có thể ngửi được mùi rượu trên người Đường Nguyễn, còn có thêm mùi mật đào cùng chanh, các mùi đó hòa hợp lại tạo thành mùi thơm của cơ thể cô, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp say mê.