Chương 3.2: Em đây là đang chúc mừng bản thân thoát khỏi khổ ải sao?

Bạn học xung quanh cũng sẽ xem tin tức, có người còn mắng anh là “Con hoang”, vừa dùng những từ ngữ không sạch sẽ, vừa nghị luận chuyện nhà anh, sau khi nói xong thì cũng không để trong lòng, thêm vào đó, ở trong mắt bọn họ, nhà Lê Dật Phi có tiền, mấy đời cũng xài không hết tài sản, nên anh không hề đáng thương.

Nếu nói về mặt vật chất thì cũng không sai, nhưng về mặt tinh thần thì có những loại tra tấn mà không có loại vật chất nào có thể thay thế.

May mắn là tính cách của Lê Dật Phi không hề yếu đuối, nên anh dám đánh lại, đánh tới khi bọn họ nói không nên lời mới thôi.

Thẳng đến khi anh thành niên, không chịu lộ diện ở Lê gia, rời xa những cái truyền thông đó, thì những lời bàn tán này mới bớt đi nhiều, nhưng về cha mẹ anh, thì trước nay chưa từng giảm.

Tại loại hoàn cảnh này lớn lên, tất nhiên sẽ hình thành bóng ma tâm lý, sẽ có sự khuyết thiếu về tính cách, trưởng thành bởi hai loại cực đoan như vậy, thì anh hoặc là trở thành kiểu người giống như cha mẹ anh, hoặc là sống trong sự thống hận.

Lê Dật Phi là kiểu người sau, anh không biết sai lầm này có phải tất cả mọi người đều phạm phải hay không, mà anh chỉ biết nó đã mang cho anh rất nhiều thống khổ, hại anh bị mọi người vũ nhục.

Cho tới bây giờ, anh chưa từng yêu đương bình thường, bởi vì bị chính bọn họ làm hại anh không hiểu như thế nào là kết giao tình cảm, hiện tại muốn anh mang một người bạn gái đứng đắn trở về, không cảm thấy buồn cười sao?

Một điếu thuốc hút xong, Lê Dật Phi dập tàn thuốc, đẩy ra cửa xuống xe.

Ông chủ tâm tình tốt hay không, nhân viên ở quán bar đều biết rõ, nhìn trạng thái bước chân của Lê Dật Phi, bọn họ đều thay giám đốc Lương toát mồ hôi.

Bảo an ngoài cửa trong lòng run sợ nói: “Lương tỷ có ở đây ạ.”

Lê Dật Phi gật gật đầu, khóe miệng anh gắt gao nhấp chặt, trên mặt lộ ra sát khí đóng băng ngàn dặm, là người thì đều có thể nhìn ra hỏa khí của anh rất lớn, nhưng ngọn lửa này, sau khi bước vào cửa lớn quán bar, lại như là bị một dòng nước dập tắt triệt để.

Anh ở quầy bar thấy một người mặc váy dài màu vàng nhạt, chất liệu mềm mại, trên mặt mang một chiếc kính đen, cô đang ghé vào trên quầy bar.

Chỉ nhìn sườn mặt, anh liền nhận ra cô.

Là Đường Nguyễn.

Trên sân khấu dancer đang biểu diễn, ánh đèn màu lập loè, ở địa phương ầm ĩ như vậy, cô lại mang hơi thở bình thản, lẳng lặng mà ngồi ở đàng kia, ánh mắt Lê Dật Phi liền tự động dừng ở trên người cô, an ổn lại yên lặng, mới chỉ nhìn cô từ xa, một câu đối thoại cũng không có, nhưng tất cả lửa giận của anh lại đều được bình ổn trở lại.

Lê Dật Phi đi qua.

Bartender thấy ông chủ lại đây liền sửng sốt, kết quả ông chủ chỉ nhìn chằm chằm vào người gái này, anh ta càng sửng sốt, sau đó anh ta liền thấy ông chủ tính tình không tốt của mình đẩy đẩy lưng cô gái, còn sợ làm ồn đến người ta, mà hiếm khi dịu dàng nói: “Em như thế nào lại ở chỗ này? Uống nhiều quá rồi sao? Khó chịu không?”

Bartender sợ hãi, liền nói: “Cô ấy tự mình gọi rượu.”

Đường Nguyễn ngẩng đầu, nhìn người xuất hiện bên cạnh……

Lê Dật Phi là “người xa lạ”duy nhất mà cô không bài xích.

Cồn làm cho đầu cô có chút choáng váng, cô nghe rõ bọn họ nói chuyện, cô ở chỗ này là bởi vì chú tài xế kia rất thú vị, cô nói muốn tìm quán bar, chú ấy liền đem cô đưa đến một quán bar có tên là “Quán bar”.

Lời muốn nói dài như vậy, nhưng Đường Nguyễn lại tóm gọn, ngốc ngốc manh manh, dùng ngữ khí không gợn sóng nói: “Tôi chia tay.”

Không thể phủ nhận, Lê Dật Phi đối với cô rất hiếu kỳ, tò mò cô rõ ràng rất chán ghét Chương Ngọc Kỳ, nhưng vì cái gì lại muốn cùng Chương Ngọc Kỳ kết giao, Chương Ngọc Kỳ căn bản không xứng với cô, hiện tại nghe nói cô chia tay, cảm giác không thoải mái trong lòng Lê Dật Phi tức khắc tan thành mây khói, tâm tình rất tốt mà nói: “Em đây là đang chúc mừng bản thân thoát khỏi khổ ải sao?”

Bartender: “……”

Gặp quỷ rồi, có phải mắt anh ta có vấn đề rồi không, ông chủ anh ta sao lại tâm trạng tốt mà cùng người ta nói chuyện phiếm vậy?