Chương 3.1: Em đây là đang chúc mừng bản thân thoát khỏi khổ ải sao?

Lê Dật Phi hôm nay nghe được rất nhiều chuyện về Đường Nguyễn, phần lớn đều là từ Chương Ngọc Kỳ kia truyền đến, khả năng có thành phần thêm mắm thêm muối, nên Đường Nguyễn ở trong miệng bọn họ, là người hiền lương thục đức, là cô vợ nhỏ bị khinh bỉ, là một người phụ nữ mềm yếu vô năng, là công cụ để đàn ông đem đi khoe, thêm vào đó còn vô cùng yêu Chương Ngọc Kỳ.

A, Lê Dật Phi không nhịn được mà cười lạnh, Đường Nguyễn sao có thể giống như trong miệng bọn họ chứ?

Anh trong lòng có chút không thoải mái, nhưng anh không để ý, không có cố tình tự hỏi xem nguyên nhân không thoải mái nằm ở nơi nào.

Xe Lê Dật Phi chạy đến một quán bar có tên là “Quán bar”.

Quán này là hai năm trước anh mở, sở dĩ lấy tên này, là bởi vì anh có một người bạn mở một tiệm xăm có tên là “Hình xăm”, anh cảm thấy đặt tên như vậy rất có ý tứ.

Mới vừa đậu xe xong, Lê Dật Phi liền nhận được một cuộc điện thoại, là chú nhỏ của anh gọi tới.

Chú nhỏ của anh tên là Lê Lâm An, là con trai của ông nội anh với vợ nhỏ, cho nên về mặt tuổi tác còn nhỏ hơn anh mấy tuổi.

Lê Lâm An tính tình so với anh còn cà lơ phất phơ hơn, giữa hai người không hề so đo bối phận, ở trong trí nhớ thời thơ ấu của Lê Dật Phi thì Lê Lâm An so với cha mẹ anh còn thân thiết hơn, thời gian làm bạn với anh cũng nhiều hơn, quan hệ bọn họ cũng rất tốt, có chút chuyện ba mẹ nói anh không được, nhưng Lê Lâm An không chừng lại có thể.

“Alo, chú nhỏ.”

“Sắp tới sinh nhật chị dâu rồi, tiểu tử, về nhà một chuyến đi, coi như là đến thăm chú.” Lê Lâm An thấm thía nói.

Lê Dật Phi cười nhạo nói: “Lê Nguyên cùng Dương Mạn Lệ mời chú làm thuyết khách sao, thật hao tổn tâm huyết.”

Tiệc sinh nhật của mẹ mà anh là con trai lại không đi khẳng định sẽ làm tổn hại mặt mũi bọn họ, nhưng bọn họ cũng không nghĩ rằng, bọn họ làm những chuyện đó, có thể diện gì đáng nói chứ? Lê Dật Phi lớn như vậy bọn họ một ngày cũng chưa từng quản, hiện tại lại muốn anh theo chân bọn họ sắm vai người một nhà hòa thuận tình thâm, lấy tính tình Lê Dật Phi, anh nghe lời mới lạ.

Lê Lâm An cùng Lê Dật Phi tình cảm rất tốt, khi còn nhỏ Lê Dật Phi đều đi theo anh ta chơi, anh ta còn giúp Lê Dật Phi đi họp phụ huynh, mà cha mẹ Lê Dật Phi, thì anh học trường nào khả năng họ cũng không biết, làm cho người làm chú nhỏ này, có đôi khi cũng rất bất bình.

“Cậu trong lòng tự rõ ràng nên chú cũng không nói nhiều, chú chính là cái ống truyền lời a, mẹ cậu còn nói, hy vọng cậu tìm bạn gái, mang về nhà, phải là kiểu người đứng đắn.”

Lê Dật Phi muốn cười, lại phát hiện chính mình căn bản cười không nổi, đứng đắn sao? Bọn họ mấy năm nay ở bên ngoài từng đứng đắn qua sao? Trái lại giờ lại yêu cầu anh.

Lê Dật Phi trầm mặc một lát, cả người bao phủ ở trong đêm đen: “Đã biết, con sẽ trở về.”

Cắt đứt cuộc trò chuyện, Lê Dật Phi ngồi ở bên trong xe châm điếu thuốc, ngậm ở trong miệng nhưng lại không hút, điếu thuốc dần cháy hết một nửa, trong xe tràn ngập mùi thuốc lá, rất nồng đậm, còn có chút làm người ta sặc, hun đến nỗi Lê Dật Phi hốc mắt ửng đỏ.

Từ khi Lê Dật Phi sinh ra, anh cũng chưa từng được cảm thụ tình thân, cũng chưa từng được cảm nhận yêu thương, cha mẹ anh sinh hạ anh, cũng chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ sinh con, bởi vì trong nhà thúc giục, muốn bọn họ phải có con nối dõi tông đường, nên liền tìm một người gia thế tương đương để kết hôn, chưa nói tới tình cảm, mà bọn họ đối với việc anh sinh ra cũng không có chờ mong, ở trong trí nhớ của anh, rất ít khi có thân ảnh của bọn họ.

Khi còn nhỏ anh cũng không hiểu, vì cái gì dì trên TV lại xuất hiện ở trên giường của ba, chờ anh bắt đầu đọc sách, anh mới hiểu được nhà anh là làm về điện ảnh giải trí, công ty có tên là Diệu Thế, quản lí rất nhiều nghệ sĩ, minh tinh thường thấy trên TV, mà ba anh, không phải là nɠɵạı ŧìиɧ, thì chính là đang trên đường nɠɵạı ŧìиɧ.

Nếu chất vấn Lê Nguyên, ông ấy sẽ nói, ông ấy chỉ là “Mắc vào một sai lầm mà tất cả đàn ông đều sẽ mắc phải”.

Còn Dương Mạn Lệ, mẹ anh, cũng là một nhân vật không dễ chọc, Lê Nguyên nɠɵạı ŧìиɧ một lần, bà ấy liền nɠɵạı ŧìиɧ hai lần, đem nón xanh đội đầy cho ông ấy, bà ấy cùng những người đàn ông khác nhau lên giường, dù sao thì bà ấy cũng chỉ là “Mắc vào một sai lầm mà tất cả phụ nữ đều sẽ mắc phải”.

Ly hôn thì sẽ có tổn phí, phân chia gia sản thì cả hai đều không có lời, không bằng ai chơi theo ý người nấy, nếu so sánh giữa nɠɵạı ŧìиɧ cùng ly hôn thì ly hôn mới bị gièm pha, hai người liền cứ lôi kéo như vậy, ngày thường cũng không trở về nhà, Lê Dật Phi một mình lớn lên, hiểu biết ngày càng nhiều, anh dần có thể xem hiểu nội dung viết trên tạp chí, cơ hồ mỗi một quyển, đều có quan hệ tới “diễm sự” của cha mẹ anh.

Anh sơ sơ nhận thức được thế giới, chính là hoang đường bất kham như vậy.