Chương 2.2: Làm nghiên cứu học thuật về phương diện sinh dục của nam nữ

Mọi chuyện phát triển không giống như Chương Ngọc Kỳ nghĩ, hắn cho rằng Đường Nguyễn sẽ không có phản ứngv, lấy tính cách “vâng vâng dạ dạ” của Đường Nguyễn, cho dù hắn nɠɵạı ŧìиɧ thì cũng nên tiếp tục nghe lời ngoan ngoãn, đối với hắn nói gì nghe nấy mới đúng.

Như thế nào lại như bây giờ, giống như thay đổi thành người khác vậy.

Đều đã diễn lâu như vậy, màn kịch cũng sắp hạ màn, Đường Nguyễn trong lòng miễn cưỡng ngăn chặn phản cảm, buông xuống mặt mũi, cô lạnh thật sự, chà xát cánh tay, nhẹ giọng nói: “Tôi làm chị, sẽ không cùng em gái tranh giành, các người ở bên nhau thì phải đối xử tốt với nó, tôi có thể rời đi, vậy nên chia tay đi.”

“Anh không muốn cùng em chia tay, Nguyễn Nguyễn, em tha thứ cho anh đi, chúng ta coi như cái gì cũng không phát sinh ……”

“Không cần phản bội lại tình cảm em gái tôi đối với anh.” Đường Nguyễn vội vàng ngắt lời.

Cô thật vất vả mới đem hắn thành công “Tác hợp” với em gái, để vứt được hắn đi, thì cô không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Nguyễn Nguyễn, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh rất luyến tiếc em!”

Chương Ngọc Kỳ không nghĩ ra, Đường Nguyễn vẫn luôn thể hiện vô cùng “yêu” hắn, không rời đi hắn, làm đồ ăn đưa tới cho hắn, đối với hắn cẩn thận tỉ mỉ, lại rất nghe lời, ngày thường hắn làm cái gì cô đều có thể tha thứ, hắn dù là đến trễ mấy giờ cô cũng có thể cười nói không có việc gì, trái lại còn quan tâm hắn có mệt hay không, điều này vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh cùng tự trọng của hắn, cô như thế nào có thể cùng hắn chia tay chứ?!

Hắn không nghĩ ra cũng rất bình thường, có rất nhiều chuyện hắn không biết, ví dụ như…… Video.

“Anh cùng cô ấy, đã ở trong phòng tôi thuê xảy ra quan hệ.” Đường Nguyễn ngữ khí rất khổ sở, ở dưới sự che lấp của mắt kính, nên ánh mắt cô nhìn qua rất buồn.

Khi cùng Đường Nguyễn ở bên nhau hắn luôn chiếm cứ vị trí chủ đạo, Đường Nguyễn là người phải khom lưng cúi đầu, muốn Chương Ngọc Kỳ sám hối xin lỗi là không có khả năng, hắn căn bản không cảm thấy bản thân sai.

Dù sao không có Đường Nguyễn thì vẫn còn có Đường Huyên Diệp, người phụ nữ kia là con gái nhỏ được Đường gia sủng ái, cô ta vẫn luôn chán ghét Đường Nguyễn, giờ anh cùng Đường Nguyễn xé rách mặt, lại đi lấy lòng Đường Huyên Diệp, cũng không phải không thể.

Nhìn dáng vẻ không trông cậy được vào này, Chương Ngọc Kỳ đã có chủ ý, bắt đầu đem vấn đề đều đẩy đến trên người Đường Nguyễn, đúng lý hợp tình mà chỉ trích cô: “Anh cùng cô ấy ngủ, còn không phải bởi vì em không cho anh làm sao! Em ngay cả ngón tay cũng không cho anh chạm vào! Anh là một người đàn ông bình thường, Đường Nguyễn, em là bệnh tâm lý hay là thân thể có bệnh?!”

Nơi này là dưới ký túc xá, hắn lớn tiếng la hét ầm ĩ như vậy làm không tốt sẽ khiến người khác tới vây xem.

Đường Nguyễn nhíu mày nói: “Từ nhỏ đến lớn, đồ Huyên Diệp muốn, nhất định có được, tôi chúc phúc cho anh cùng Huyên Diệp.”

Đây là câu nói thật duy nhất mà từ trước đến nay Đường Nguyễn nói với hắn ta.

Nói xong cô xoay người liền đi, may mắn Chương Ngọc Kỳ không có lại đuổi theo, không thì cô lại phải cùng anh ta phí một phen công phu.

Đường Nguyễn rời khỏi trường học, ở cổng lớn ngăn cản một chiếc xe taxi.

“Đi đâu vậy?”

“Tài xế, phiền toái chú tìm một quán bar rồi thả con xuống, cảm ơn.”

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, rất khó hiểu, tiểu cô nương này trang điểm rất bảo thủ, mang một chiếc kính đen, lịch sự văn nhã, thanh âm nói chuyện cũng thực tú khí, cô cùng hai chữ quán bar hoàn toàn không có điểm gì chung, không giống như là sẽ đi uống rượu.

Đường Nguyễn nhìn ra nghi hoặc của tài xế, nhu nhu mà cười nói: “Con thất tình.”

“Thất tình cũng cần gì phải đi uống rượu giải sầu?” Tài xế không hiểu được người trẻ tuổi hiện tại, nói thầm một câu, sau đó lái xe.

Đường Nguyễn nghe thấy được, nhưng không có lại trả lời.

Đạo diễn vì cái gì lại phải bởi vì tiết mục bản thân thiết kế mà bi thống? Cô trăm phương ngàn kế viết kịch bản, tất cả những xung đột, cẩu huyết trong cốt truyện, đều dựa theo giả thiết của cô mà xảy ra, mọi thứ đã như đúng mong muốn. Về lý cô nên reo hò.

Chương Ngọc Kỳ có một câu rất đúng, tâm lý Đường Nguyễn có bệnh.

Cô có lòng phòng bị rất nghiêm trọng, không thể tiếp thu người xa lạ chạm vào thân thể của cô, vô luận là nam hay nữ, nếu là người cô bài xích, thì cô sẽ sinh ra cảm xúc phản cảm mãnh liệt, trừ phi cô cùng người kia quen thuộc, mới có thể tiếp nhận đối phương.

Nhưng có người, là ngoại lệ……