Chương 6

Bấy lâu nay Tiêu Lâm luôn bận rộn việc xử lý công vụ, cũng vì thế mà dù đã thành thân với thê tử đã lâu nhưng hắn và nàng ta rất hiếm khi nằm chung chăn gối.

Nghĩ đến đây, du͙© vọиɠ trong thân thể hắn càng bùng phát, không hề nương tay mà mãnh liệt chà xát cơ thể nàng, côn ŧᏂịŧ thô dày không ngừng tác oai tác quái trong hoa huyệt mềm mại nhỏ bé.

"A... ừ... Sâu quá..." Lúc này, Giang Dung bị thao đến mức thần trí điên đảo, nàng chỉ cảm thấy hạ thân mình vô cùng sung sướиɠ, thân thể vô thức dựa vào bờ vai vững chắc của nam nhân mà không ngừng rêи ɾỉ.

Ánh trăng đêm nay không sáng lắm, nhưng tiếng kêu của nữ nhân nhỏ yêu kiều này lại rất liêu nhân, âm thanh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của nàng giống như một chim vàng anh lảnh lót ríu rít bên tai Tiêu Lâm, thực sự rất quyến rũ!

"Đồ tao phụ! Nếu không tiến sâu hơn, thì làm sao nàng có thể mang cốt nhục của ta được?” Biết nữ nhân nhỏ bé trong lòng mình đang rất xấu hổ, Tiêu Lâm lại càng vui vẻ, một tay hắn vừa bóp chặt bầu ngực sữa mềm mại, miệng không ngừng phun ra những từ ngữ thô bỉ nhất.

"Không, không được, ta không thể mang cốt nhục của ngươi..." Giang Dung vốn đã sợ Tiêu Lâm, mà lúc này, hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện mang thai khiến nàng hoảng hốt đến mức run rẩy.

Làm sao nàng có thể mang trong mình cốt nhục của hắn được?

Nàng chính là tẩu tẩu của hắn, nhưng nam nhân say rượu này không nhận ra nàng, mà hắn cũng không quan tâm mấy, thấy nữ nhân trước mặt giãy dụa phản kháng chỉ làm cho hắn thêm điên cuồng mà thao nàng mãnh liệt hơn.

"Tiểu dâʍ đãиɠ, nàng là nữ nhân của ta, nếu không sinh con cho ta, nàng sẽ sinh con cho một tên man rợ bên ngoài sao?!"

Nghĩ đến đây, Tiêu Lâm vốn không biết chân tướng liền trở nên hưng phấn hơn, hắn kéo nàng đi đến phòng ngủ của Hạ Liên Nhi rồi một cước đá tung cửa, sau đó đẩy Giang Dung xuống giường, ép hai chân của nàng bị dang ra, hạ thân mạnh mẽ đâm thẳng vào. Một lần nữa, được chiêm ngưỡng khung cảnh tiểu huyệt đỏ hồng từng đợt từng đợt bị ép căng, nam nhân kia thực sự rất phấn khích.

Ban nãy khi nghe thê tử nói nàng không muốn sinh hài tử với mình, Tiêu Lâm có chút tức giận, nhưng hắn nhất thời nghĩ rằng thê tử vẫn còn đang giận mình, mà bản thân hắn làm sao có thể thao nhầm người được, bây giờ hắn chỉ lo hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ trời ban ở trước mắt mà thôi.

"Không, không phải... Đừng mà..." Nhìn nam nhân trước mặt đang điên cuồng cưỡng bức mình, Giang Dung thực sự vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng nàng càng không biết phải làm sao.

Nàng càng vùng vẫy thì côn ŧᏂịŧ kia lại càng đút sâu vào u kính hơn, thật đúng là đang hành hạ nàng!

Tiêu Lâm lại đổi tư thế, thao âʍ ɦộ nàng không biết qua bao lâu, hắn xuất tinh mấy lần rồi mới ngủ thϊếp đi.

Lúc này Giang Dung thực sự kiệt sức vì bị tra tấn, toàn thân yếu ớt vô lực, nàng khó nhọc đẩy thân thể nặng nề của nam nhân ra rồi run rẩy đứng dậy. Dưới ánh trăng mờ, Giang Dung lặng lẽ nhìn nam nhân thô kệch say khướt trước mắt mà không ngừng rơi lệ.

Nàng thật sự đã bị cô gia làm cho ô uế, sau này còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa? Nghĩ đến đây, trái tim nàng như vỡ tan, giống như có ngàn vạn mũi kim xuyên qua vậy, nhưng còn chưa kịp hết buồn thì bên ngoài đã truyền đến một thanh âm lớn khiến nàng giật bắn cả mình.