Chương 7

Lúc này không còn sớm nữa, mẹ chồng và cô tử chắc chắn đã về nhà, nghĩ đến đây, Giang Dung như hóa đá.

Nếu bị họ phát hiện ra chuyện bại hoại gia phong này, nàng chết cũng không có chỗ chôn thân. Giang Dung chỉ run rẩy ôm ngực, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra ngoài, nàng định trốn vào phòng trước khi mọi người vào.

Không ngờ Lý Thị đã nhanh chóng cầm đèn l*иg bước vào sân, bà nhìn thấy Giang Dung, con dâu với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đầy vết tím đỏ bước ra từ gian phòng của con gái mình, bà vội vàng gặng hỏi nàng: “Con dâu, con có chuyện gì vậy?”

“Mẫu thân... Con, con... con chỉ, vừa tắm rửa xong quên mang quần áo nên chỉ muốn quay lại lấy... Nhưng vội quá nên con quên không mang theo đèn, nên con đi nhầm phòng" Giang Dung cúi gằm xuống, miệng trả lời lí nhí, một tay nàng che đi hai khuôn ngực trắng trẻo, tay còn lại chặn giữa hai đùi, nơi đang ướt đẫm sau cuộc hoan ái ban nãy.

Trong cơn hoảng loạn, Giang Dung không cầm được nước mắt, mẹ chồng và cô tử luôn luôn đối tốt với nàng, nhưng bây giờ nàng lại cùng với chính cô gia trong nhà làm trò đồi hoại kia. Sau này nàng sẽ phải làm gì với cô tử đây? Nghĩ đến đây, nữ nhân nhỏ bé lại càng thống khổ hơn, nàng bất lực chẳng biết làm gì khác ngoài việc ấp úng trả lời Lý Thị.

Nghe con dâu nói, Lý Thị tỏ vẻ nghi hoặc, bà quay sang thì nhìn thấy một cái roi da đặt cạnh ghế đẩu và một đôi ủng nam vứt lộn xộn trước rèm cửa phòng nữ nhi của bà.

Hình như cô gia đã trở về, bà lại quay ra nhìn biểu cảm sợ hãi của Giang Dung, sau đó nhìn vết thương trên người nàng, Lý Thị dường như mơ hồ hiểu được điều gì đó, mắt thấy con dâu đang khóc lóc đau đớn không kìm được, bà nhanh chóng lấy một tấm khăn choàng bao phủ quanh thân thể trần trụi của Giang Dung rồi kéo nàng sang một bên. "Con ngoan, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra vậy? Cô gia có ở đây không?"

"Con, con... ô... ô..." Từ lúc nhìn thấy mẹ chồng, Giang Dung đã biết mình không thể che giấu được vụ bê bối này nữa, bây giờ nghe bà hỏi câu này, nàng thực sự lực bất tòng tâm, vừa sụt sùi khóc lóc vừa ngập ngừng đáp lại lời Lý Thị “Mẹ, con, con thực sự không cố ý, con đang tắm rửa, con thực sự không ngờ cô gia lại say nên lầm tưởng con là cô tử, lúc ấy trời đã tối, nên... nên..."

Mặc dù Giang Dung là một góa phụ trẻ, theo lệ làng, sau khi để tang nửa năm, nàng phải về nhà bố mẹ đẻ lấy phu quân mới, hoặc nếu trong nhà phu quân cũ có nam nhân, nàng cũng có thể ở nhà phu quân phục vụ những nam nhân ấy, nhưng bản thân Giang Dung không thể chấp nhận được điều này nên luôn cư xử, làm tròn bổn phận của mình, nghĩ đến việc bản thân phải chung chồng với nữ nhân khác, một nữ nhân cả đời công dung ngôn hạnh như nàng làm sao có thể chịu được?

"Con dâu, đừng khóc... Con biết đấy, ta yêu con nhất. Nhìn con khóc mà lòng ta cũng đau đớn vạn phần! Chuyện đó không có gì to tát đâu, con ạ.”

Lý Thị đột nhiên mất đi con trai, nữ nhi ruột đến bây giờ vẫn chưa hoài thai, bà chỉ muốn sống cùng con dâu và một cặp con cháu, nhưng bà không ngờ rằng sẽ có chuyện như thế này.

Bây giờ, Giang Dung đang run rẩy khóc lóc trong tay, Lý Thị nhất thời bối rối, bà không ngừng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của nàng, ngắm nhìn cơ thể trắng nõn với hai bầu sữa căng tròn đầy dấu vết hoan ái.

Lý Thị luôn biết rằng con dâu của bà là một mỹ nhân, nếu không phải vì nàng không muốn bị đại gia trong trấn bắt về làm thϊếp thì đã không phải trốn chui trốn lủi nơi vùng núi hoang vu này, mà bây giờ, cô gia say rượu lại nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như vậy, đương nhiên bản năng du͙© vọиɠ trong người hắn sẽ trỗi dậy, nghĩ đến đây, Lý Thị chỉ lặng lẽ thở dài một lúc lâu.

Bà chỉ cảm thấy may mắn khi nữ nhi ruột của mình đang nghỉ ngơi ở nhà dì, vẫn chưa quay về nhà, nếu không, cảnh tượng ấy sẽ khó coi đến chừng nào.

Cách tốt nhất chính là nhắm mắt làm ngơ!

Giang Dung vốn đã rất thống khổ, bây giờ được mẹ chồng an ủi bằng những lời nói nhẹ nhàng nhất thì lại càng cảm kích hơn, nàng chỉ nép mình vào trong lòng Lý thị mà nức nở, một lúc sau nàng mới hồi thần trở lại, sực nhớ ra trong thân thể vẫn còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô gia, nàng không nhịn được mà túm lấy tay áo mẹ chồng, lau nước mắt rồi nói: "Mẹ, con, bụng của con... vừa rồi cô gia... trong bụng đầy những thứ bẩn thỉu... Con, con sợ quá... Mẹ có thể đun nước nóng cho con được không? Cả thuốc tránh thai nữa, con muốn uống một ít..."

“Cái này... Được rồi! Mẹ đi đun thuốc giúp con.” Sau khi nghe mẹ chồng nói như vậy, Giang Dung cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nàng vội vã vào phòng tắm, lôi hết toàn bộ dịch thể trong người ra ngoài.

Lý Thị vừa lấy thuốc khô ra nấu chín, vừa cẩn thận giúp con dâu tắm rửa, nhìn vết thương tím đỏ trên cơ thể của nàng, bà vô cùng đau lòng.

Một lúc sau, bát thuốc nóng hổi nghi ngút khói đã nấu xong, ngửi thấy mùi thuốc đắng của thảo dược, Lý Thị nhớ tới con gái mình gả cho nhà họ Tiêu đã lâu nhưng vẫn chưa có thai, mà con dâu của bà lại có thai chỉ sau hai tháng thành thân và sinh ra một cặp song sinh trắng trẻo khỏe mạnh.

Vừa rồi khi giúp con dâu tắm rửa, bà thấy rất rõ, sau khi xuất hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng nàng vẫn hơi phình ra, bà sợ trong đó còn sót lại mầm mống của cô gia, nhưng không sao, chỉ cần uống bát thuốc này vào bụng, thai nhi dùng khỏe đến đâu cũng một đi không trở lại.