Chương 5

Để lại Lục Hạc Chương với một nụ cười khàn khàn, bên cạnh còn có thêm một cái lắc chân bị lãng quên——

Đôi mắt cô bé đỏ hoe, miệng mím lại, bất lực cuộn tròn trong góc tường, trông như sắp khóc thêm lần nữa.

“Cháu tên là gì?”

“Cháu tên là... Tôn Tiểu Ni...”

Qua làn nước mắt mông lung, Tôn Tiểu Ni nhìn thấy một đôi giày da thanh lịch và cầu kỳ.

Là chú vừa trêu chọc cô giáo Tiểu Đàm.

Hắn cúi thấp người, ngang bằng với độ cao của cô bé, mặt mày dịu dàng.

“Chú... chú đang cười à?”

“Ừm.”

Tiền thân của cô nhi viện Từ Ấu thực ra là nơi ở của các gia đình công nhân được phân phối bởi nhà máy dệt kim địa phương vào đầu những năm 1980.

Do vị trí xa xôi và hầu như không có giá trị, các nhà phát triển ở Ninh Thanh đưa tay sau lưng đi dạo vài vòng và sau đó bỏ đi với điếu thuốc trên miệng.

Vào cuối thập niên 90, dì Tần độc thân đã tiếp quản những ngôi nhà này chỉ có giấy chứng nhận bất động sản mà không có giấy chứng nhận đất đai của gia đình, trở thành viện trưởng của cô nhi viện Từ Ấu, bây giờ hơn hai mươi năm đã trôi qua, mấy chục ký túc xá lớn nhỏ đều chật kín, chỉ còn căn phòng của Đàm Bảo Hi năm đó là trống rỗng.

Căn phòng được giấu trong một góc gần tường, ánh sáng hoàng hôn mờ nhạt ánh lên, cô gái trưởng thành vùi mặt vào trong chăn, cắn gối để trút giận.

Lăn vài vòng sang trái, sau đó lăn trở lại bên phải.

Cuối cùng, với mái tóc bù xù trên đầu, cô đứng dậy nhét những đồ dùng mang theo vào vali.

Cô cố gắng lê chân bê đồ vào ký túc xá nữ.

Hai giường một phòng, chăn bông nhỏ chất thành đống, Đàm Bảo Hi hài lòng gật đầu.

—— Nhường phòng cho Lục Hạc Chương, lát nữa mình có thể chen chúc một chỗ với Tôn Tiểu Ni mà.

“...”

Tôn Tiểu Ni đâu rồi?

Đàm Bảo Hi đẩy cửa sổ ra.

Cách đó vài mét, Lục Hạc Chương vẫn ngồi trên hành lang ở phía đối diện.

Tôn Tiểu Ni nằm sấp trên vai người đàn ông, cô bé đã không còn náo loạn nữa, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, lải nhải không ngừng——

“Sau đó thì sao, chú à, sau đó thì sao!”

Theo ánh mắt của cô bé, Đàm Bảo Hi nhìn thấy thứ mà Lục Hạc Chương đang cầm trên tay.

Đó là một cuốn sách cũ, trên bìa có in “Ông chú chân dài”, giấy đã ố vàng và mỏng giòn, người đàn ông cẩn thận lật từng trang, đường vân và xương bàn tay đều nổi lên, kinh mạch rõ ràng, mạnh mẽ có lực.

“... Sau đó, Pendleton Smith đã tài trợ cho Judy vào đại học, cô ấy không chỉ biết ơn mà còn làm mọi thứ để trả nợ. Năm thứ hai đại học, cô ấy giành được học bổng trong hai năm, miễn phí nội trú và học phí. Cô ấy viết một lá thư cho Smith, nói rằng sau này cô chỉ cần tiền tiêu vặt và Smith muốn tiếp tục trả học phí cho cô ấy, cô ấy nói ...”

Giọng nam trong trẻo dừng lại.

Tôn Tiểu Ni nghiêng đầu và tiếp tục đặt câu hỏi.

“Nói gì ạ?”

“Ơ, trang tiếp theo bị xé mất rồi!”

Cô ôm đầu hoảng sợ.

“Nhưng cháu lấy từ chỗ của cô Tiểu Đàm mà!”

Lục Hạc Chương không nói gì.

Trái tim của Đàm Bảo Hi đập loạn xạ, đầu ngón tay bấu vào mái hiên cửa sổ cho đến khi trắng bệch.

Trong thâm tâm, cô lặng lẽ bổ sung vào phần mở đầu của câu chuyện cho những trang trống bị xé nát——

Judy viết trong thư:

“Chú thân mến, đừng khó chịu vì gà con của chú đang cố gắng tự lập. Nó đang phát triển thành một con gà mái tơ tràn đầy năng lượng với tiếng cục tác quyết đoán và bộ lông tươi tốt.”