Chương 6

“Chú còn biết nấu ăn à?”

“Biết một chút.” Lục Hạc Chương xăn ống tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay vạm vỡ trơn bóng, trên đó nổi lên gân xanh mơ hồ.

Đổ gạo vào nồi, thêm nước đun sôi, thái nhỏ rau má rắc vào, sau đó cho một ít lên trên món trứng ốp la vàng giòn, đợi nước sôi nửa tiếng thì vớt ra, Lục Hạc Chương cầm chiếc đũa chọc cháo, một ít cháo rơi xuống môi Đàm Bảo Hy.

“Nếm thử mặn nhạt xem thế nào.”

Cái lưỡi nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ cử động khiến hơi thở của Lục Hạc Chương không khỏi trầm xuống.

“Vừa chưa?”

“Vừa rồi ạ.”

“Vậy lấy ra đi, cẩn thận bỏng đấy.”

Đàm Bảo Hi vui vẻ đồng ý, lúc này cũng không sợ hắn như vậy nữa.

“Vậy chú cũng mau ra ăn đi nhé.”

Rất ngoan, rất biết lấy lòng người khác.

“Ừ, ra ngay đây.”

“Ra ngay đây” của Lục Hạc Chương đi kèm thêm một món ăn phụ.

Đám trẻ dính đầy hạt cơm trên mặt chậm rãi đi tới, mùi thơm của cháo cực kỳ hấp dẫn.

“Là gừng!”

Bọn chúng ném bát đi và la hét bỏ chạy, hoàn toàn phớt lờ Đàm Bảo Hi đang cứng đờ tại chỗ.

Lục Hạc Chương vừa mới nấu xong, cánh tay phủ một lớp mồ hôi mỏng, tay Đàm Bảo Hi cũng lạnh ngắt, hắn bưng canh gừng nhét vào tay cô, hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt giống như đổ kem hộp mềm mại tan ra.

Cô cuộn người lại, chiếc cằm nhọn đặt trên đầu gối, giống như một con mèo giấu mặt trong đống tóc.

Cô thấp giọng nhấn mạnh rằng mình chỉ thấm mưa trong nửa phút, chậm rãi phản bác: “Cháu không ăn gừng.”

“Vớt gừng băm ra rồi, hớp một ngụm là xong.”

Đối phương vuốt ve bên ngoài chén, mặc dù không ép buộc, nhưng cũng không nhân nhượng, khoảng cách chỉ là một đoạn ngắn.

Đàm Bảo Hi phồng mặt thành cái bánh bao, thật sự là không vặn lại được, giả vờ nhấp một ngụm, bốn phần phóng đại, ba phần giả vờ khéo léo, hai phần uyển chuyển, còn lại là ánh trăng nhỏ giọt trên môi, dụ địch mắc lừa, miệng còn than cay “phù, phù, phù.”

Lục Hạc Chương không vạch trần cô.

Dưới ánh mắt gần như khϊếp sợ của Đàm Bảo Hi, hắn đặt đôi môi mỏng của mình lên nơi mà đối phương đã nhấm nháp, uống cạn phần còn lại trong một ngụm, yết ầu nhô lên lăn lộn.

Trong nháy mắt, Đàm Bảo Hi có ảo giác rằng mình là một hạt đậu đỏ mốc meo trong một ngày mưa.

Cô bị ngâm nước nhiều lần, sau đó vớt lên nướng trên lửa, căng đến nỗi bụng bị vạch một lỗ.

Trong tưởng tượng của cô, Lục Hạc Chương áp sát, từ trên cao nhìn xuống bóp cổ cô, vẻ mặt đầy tham lam: “Nếu bụng đã lớn, vậy thì sinh ra đi.”

Đàm Bảo Hi cảm thấy mình thực sự điên rồi.

Đêm đó, Đàm Bảo Hi cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ của Tôn Tiểu Ni. Cô đã đánh răng hai lần và súc miệng ba lần, mυ"ŧ đầu lưỡi nhìn chằm chằm vào một vết nấm mốc ở góc trần nhà trên đỉnh đầu.

Mấy con mèo trèo lên mái nhà, giẫm lên gạch ngói kêu ầm ĩ, cô buồn bực trở mình, rời giuồng rót cốc nước.

Cô bé bên cạnh quấn chặt trong chiếc chăn bông nhỏ của mình, trong mắt tràn đầy vẻ bi thương không hợp tuổi.

“Cô Tiểu Đàm uống nhiều nước như vậy, ban đêm đái dầm thì sao? Xấu hổ quá!”

Đàm Bảo Hi giữ thẳng khuôn mặt của cô bé, nghiến răng cào vào da thịt ngứa ngáy.

“Tiểu Ni!”

Có lẽ trước khi đi ngủ náo loạn một trận như vậy, khi trăng chưa lên và ngọn đèn lạnh đã tắt, một giấc mơ uốn lượn theo khe hở mở ra và chui vào ý thức của Đàm Bảo Hi.