Chương 7: Mẹ chắc chắn cha và em trai nhớ con sao

“Ừm. Có chuyện gì, mẹ nói thẳng đi.” Giọng nói của Tuệ Hòa lạnh nhạt, bởi vì phát sốt nên giọng hơi khàn khàn.

Nhưng mà mẹ Tuệ không phát hiện ra, cười nói:

“Không phải là sắp tới trung thu sao, con và Trì thiếu có rảnh thì trở về nhà, mẹ nhớ con. Hòa Hòa, con đã bao lâu không về nhà, không chỉ có mẹ, cha con và em trai đều rất nhớ con.”

Tuệ Hòa giơ tay xoa huyệt thái dương trướng phát đau, cảm thấy có chút buồn cười:

“Mẹ, mẹ chắc chắn cha và em trai nhớ con sao?”

Ngôi nhà kia người ghét cô nhất chính là em trai ruột của cô, bởi vì Tuệ Minh Yên, từ trước tới nay đứa em trai này luôn không có sắc mặt tốt đối với người chị gái đột nhiên xuất hiện.

Còn có người cha có quan hệ huyết thống với cô, chuyện bảo cô thay Tuệ Minh Yên gả cho Trì Ky, vẫn luôn do một tay ông ta thúc đẩy.

Bởi vì cô mới là thiên kim chân chính của Tuệ gia, cho nên khi cha Tuệ đưa ra ý gả cô tới đây với Trì gia, Trì gia cũng không phản đối.

Cha mẹ ruột của cô vì con gái nuôi, tự tay đẩy đứa con gái ruột mới nhận trở về mấy năm như cô vào hố lửa, đúng là châm chọc.

Mẹ Tuệ nghe cô nói như vậy, cũng có chút xấu hổ:

“Hòa Hòa, cho dù nói thế nào, bọn mẹ đều là người nhà của con! Trung thu trở về thăm nhà đi, mẹ bảo phòng bếp làm cá kho con thích ăn được không?”

Tuệ Hòa cười giễu cợt, giọng nói rất nhẹ còn tự biết rõ:

“Mẹ, cá kho là Tuệ Minh Yên thích ăn, không phải con. Có lẽ mẹ không biết con ghét ăn cá nhất, khi còn nhỏ ở nhà kia, thịt cá là cho em trai ăn, con chỉ xứng ăn đuôi cá em trai để dư lại, bị xương cá mắc trong họng. Mẹ Tuệ Minh Yên đuổi con ra khỏi cửa, muốn con chết thì chết ở bên ngoài, đừng làm bẩn trong nhà.”

Trong lòng mẹ Tuệ thấp thỏm: “Hòa Hòa, rất xin lỗi, mẹ không biết, mẹ chỉ là quá…”

Nghe bà ta vội vàng nói xin lỗi, Tuệ Hòa đột nhiên cảm thấy không thú vị, cắt ngang lời bà ta:

“Không cần xin lỗi, trung thu con sẽ trở về, được chưa?”

Mẹ Tuệ nghe cô nói như vậy ngẩn ngơ, trong miệng còn chưa nói chữ được, thì nghe bên kia điện thoại truyền tới giọng một người phụ nữ kinh hãi.

“Trời ạ, thiếu phu nhân tay cô đừng lộn xộn, đều giật kim ra, tôi đi gọi bác sĩ tới đây!”

Mẹ Tuệ vừa nghe mới phát hiện giọng cô hơi khàn khàn, như là bị bệnh, lập tức quan tâm hỏi cô:

“Hòa Hòa, con sinh bệnh sao? Sao lại ở bệnh viện?”