Chương 3: Không chút đề phòng nằm xoài trước mặt anh

Cứ nhìn nhau một lúc lâu, cô không nói lời nào.

Bùi Dã không định cãi cọ thêm, xoay người muốn đóng cửa.

Tay vừa kéo được then cửa, cô đột nhiên đặt mông lên bậu cầu thang, dựa vào khung cửa hai giây, hình như cảm thấy không thoải mái nên thở dài một tiếng.

Bùi Dã thấy cô cứ thế ngã xuống, nằm yên trên sàn nhà.

Nhắm mắt lại, tiếng hít thở đều đều.

Một giây, hai giây……

Bùi Dã đếm một phút, người trên sàn vẫn không hề mở mắt.

Ngủ như chết rồi.

Anh nghiêng đầu, cạn lời hai giây, sau đó ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào già cô..

“Này, đừng chơi xấu thế chứ.”

Chiếc váy trắng trên người cô đã bị kéo lên đầu gối, để lộ đôi chân thon thả trắng nõn, phía trên là phần eo nhỏ nhắn, bầu ngực tròn trịa mềm mại có thể nắm hết bằng một tay, cuối cùng là khuôn mặt trắng nõn.

Thiếu nữ không hề có chút cảnh giác khi sắp rơi vào nguy hiểm, cứ nằm im ắng trước mặt anh.

Bùi Dã thu hồi tầm mắt, cởϊ áσ ra, đắp lên đùi cô.

Anh đứng dậy, nhìn người không cho mình đóng cửa, suy nghĩ xem nên ném cô đi hay đưa đến đồn cảnh sát.

Còn chưa quyết định xong, phía chân trời đột nhiên vang lên vài tiếng sấm rền, mây đen vây quanh đáng sợ, hình như sắp mưa rồi.

Bùi Dã xoa mái tóc rối, cúi người kéo cô gái trên sàn lên. Thiếu nữ lập tức nhào vào người anh như không có xương, mùi thơm ngọt ập vào mũi, thật sự mê người.

Anh bóp chặt eo, đè cô lên trường, sau đó giơ tay vỗ nhẹ vai cô.

Thấy cô mở mắt ra, anh đưa điện thoại đến trước mặt, cố gắng kiềm chế xúc động muốn ném cô ra ngoài, thúc giục lần cuối cùng: “Đọc số đi, tôi gọi người tới đón cô.”

Anh không phải người tốt thích xen vào việc người khác, trời sắp mưa rồi, đương nhiên cũng chẳng thể ôm cô đến đồn cảnh sát được.

Gần 10 km đấy, đường xa, lái xe cũng rất phiền phức.

Ánh sáng màn hình cực chói mắt, Giản Đồng giơ tay che mắt mình lại, hất điện thoại đi: “Đừng có làm chói mắt tôi, muốn đi ngủ cơ, buồn ngủ quá rồi.”

Cô xoay người đỡ khung cửa, loạng choạng đi vào trong tiệm.

Bên trong chỉ decor hai màu đen trắng đơn giản, máy móc để xăm vẫn chưa được thu dọn, trên sàn còn có một cuộn dây điện còn chưa mở.

Lần đầu tiên Bùi Dã cảm thấy mình kiên nhẫn đến thế.

Anh dựa vào khung cửa nhìn người nào đó đang lắc lư như uống phải rượu giả, lúc thì đυ.ng vào tủ, trong miệng lẩm bẩm câu xin lỗi, lại lỗ mãng tiếp tục đi về phía trước.

Mất một lúc sau, tay cô cuối cùng cũng chạm đến chiếc ghế sô pha da màu đen.