Chương 16

“Mình, mình cũng đi thẳng.”

Lộ Bắc Sầm vừa nói xong, Chúc Dịch kinh ngạc nhìn anh một cái, có khi nào lúc nãy cô nghe nhầm không. hotboy Lộ vừa nói lắp, tuy nó còn chưa đến nửa giây nhưng trong mắt Chúc Dịch anh chính là loại người dù Trái đất có bị hủy diệt cũng không thèm nhăn mày.

Một người coi thường mọi thứ như Lộ Bắc Sầm thế mà lại nói lắp khiến Chúc Dịch cảm thấy vừa tò mò vừa sợ hãi.

Chúc Dịch đi xuống cầu vượt bộ hành nhưng do đi khá nhanh lại đứng không vững, giày cao gót bị lệch một chút, trật chân rồi.

Cô bị đau đến mức kêu thành tiếng, theo đấy là nửa chân sau mất lực khiến cả cơ thể ngã xuống. May mà cô phản ứng nhanh, dùng tay bám lấy lan can của cầu thang để ổn định cơ thể.

Giây tiếp theo, Chúc Dịch cảm nhận được một bàn tay ấm áp mà hữu lực nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lên trên.

Cả người Chúc Dịch dựa trên lan can của cầu vượt bộ hành, coi như ổn định lại.

Lộ Bắc Sầm cầu mày, biểu cảm trên mặt lại giống như bình thường, không có thấy đổi gì lớn:”Làm sao vậy?”

“Chân, chân, đau đau đau...” Chúc Dịch chỉ hơi cử động cơ thể, một nỗi đâu xuyên tim ập đến từ bàn chân.

Chúc Dịch thấp giọng mắng:”Mẹ!”

Lộ Bắc Sầm đứng ở một bên thấy thế liền cong môi cười.

Một tiếng cười cực nhẹ cũng cực mảnh nhưng Chúc Dịch vẫn nghe thấy. Chúc Dịch cho rằng anh đang cười cô ngốc, có đi xuống cầu thang thôi cũng để bản thân bị thương, không vui mà trừng anh một cái.

“Chân mình bị thương mà cậu còn cười? Bạn học Lộ, lương tâm của cậu có đau không?”

Lộ Bắc Sầm vốn chỉ cười khẽ nhưng sau khi nghe Chúc Dịch nói, anh giống như bị chọc trúng điểm cười nên đột nhiên cười to ra tiếng, cười đến mức bả vai cũng run rẩy, nhìn qua thì đúng là nụ cười xuất phát từ trong lòng.

Chúc Dịch dựa vào lan can, không biết nói sao mà trợn trắng mắt:”Bạn học Lộ, mình thật không ngờ với cảnh giới và phẩm hạnh của cậu thế mà cười trên nỗi đau của người khác đấy.”

Lộ Bắc Sầm cúi đầu cười, có vẻ rất vui:”Bạn học Chúc, thật ra mình rất tò mà cảnh giới và phẩm hạnh của mình trong mắt cậu là thế nào?”

Chúc Dịch cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ anh lại hỏi như vậy.

Cô mặc kệ anh, hơi tránh né mà nghiêng người, không ngờ như vậy lại động đến chân, đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh.

Lộ Bắc Sầm cau mày nhìn mắt cá chân bên dưới chiếc váy lụa của cô bị sưng lên.

“Đừng lộn xộn.” Lộ Bắc Sầm nói xong liền trực tiếp bế ngang cô lên. Chúc Dịch không kịp chuẩn bị tâm lí, đột nhiên mất đi trọng tâm, theo bản năng mà hét ra tiếng.

Tay của Chúc Dịch mất tự nhiên mà ôm lấy cổ anh nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, còn có tâm trạng nói đùa:”Bạn học Lộ, cậu đang làm gì đây? Nhân lúc bạn nữ chân cẳng không tiện mà làm việc vô liêm sỉ sao?”

“......”

Lộ Bắc Sầm rũ mắt nhìn cô, thấy cô trước sau vẫn là bộ dáng vô tâm vô phổi, giống như người kêu đau thảm thiết lúc nãy không phải là cô vậy.

“Bạn học Chúc.” Anh nói:”Mình nhớ là trước đây mình từng nói với cậu là mình không có hứng thú với cậu thì phải.”

Chúc Dịch trừng mắt nhìn anh một cái, rồi lại cảm thấy chỉ trợn trắng mắt thì sẽ không bộc lộ hết sự khó chịu của mình, cô quyết định véo lên vai anh một cái khiến Lộ Bắc Sầm cứng đờ cả người.

Đau, nhưng thật ra cũng không đau lắm, chính là có cảm giác cả cơ thể đều bị véo đến mức tê rần.

Lộ Bắc Sầm ôm cô đến ven đường, đặt cô xuống còn mình đi vẫy taxi.

Chúc Dịch tựa vào hàng cây bên đường, hỏi:”Bạn học Lộ, cậu tính làm gì vậy?”

Lộ Bắc Sầm ngước mắt nhìn cô, vừa tức giận vừa buồn cười nói:”Chân cậu đã sưng lên như vậy rồi mà không đi bệnh viện khám à?”

“......À”

Chúc Dịch dựa vào hàng cây ven đường, đứng dựa bằng một chân, chân phải của cô bị thương, chỉ dùng chút sức cũng đau vậy nên cô chỉ có thể nhấc nó lên. Chân trái đi giày cao gót, đứng dựa vào một chân, chẳng bao lâu gót chân đã thấy đau rồi.

Lộ Bắc Sầm tiến lên đỡ cô nhưng không giống như dự tính của cô, có vẻ việc ôm ngang cô lúc nãy chỉ là hành động vội vàng, bây giờ bình tĩnh hơn, chắc là thấy ngượng ngùng rồi.

Chúc Dịch thầm nghĩ, cô đi giày cao gót thì dùng một chân nhảy đi cũng không ổn nên liền cởi giày ra, cầm trên tay, một tay khác đặt trên vai Lộ Bắc Sầm. Ai ngờ tay của Chúc Dịch vừa ôm lấy cổ của anh, Lộ Bắc Sầm đã bế cô lên, còn là bộ nhẹ nhàng nữa.

Lộ Bắc Sầm bế cô lên xe taxi, nói với tài xế:”Cho cháu đi bệnh viện gần nhất ạ.”

Nghe giọng nói thì có vẻ tài xế là người Đông Bắc, khá tự nhiên, anh người vừa lên xe ông ấy liền bắt chuyện với bọn họ như bạn bè lâu năm vậy.

“Hai cháu lớn lên đẹp ghê, giống như mấy minh tinh trên TV vậy”

Chúc Dịch:”......”

Lộ Bắc Sầm:”......”

Hai người không để ý đến ông ấy, ông ấy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, tiếp tục nói:”Cháu trai, đây là bạn gái của cháu à?”

“Cháu không phải bạn gái của cậu ấy.” Chúc Dịch nói:”Chân cháu bị thương.”

Nghe vậy, trên mặt tài xế lộ vẻ hiểu rõ:”Người trẻ tuổi mà, cứ nói đến yêu đương là ngại.”

Chúc Dịch:”......”

Cô bất đắc dĩ quay đầu về phía Lộ Bắc Sầm, hy vọng anh có thể nói gì đấy.

Tròng mắt của Lộ Bắc Sầm cũng chẳng cử động một chút, hoàn toàn là bộ dáng người ngoài cuộc, nhìn phong cảnh bên ngoài xe.

Chúc Dịch nhíu mày, nghiến răng, bắt đầu nói hươu nói vượn:”Bác tài, bác đừng nhìn tuổi của bọn cháu trẻ như vậy chứ thực ra anh ta là chồng trước của cháu.”

Tài xế kinh ngạc đến rớt cằm, thông qua kính chiếu hậu nhìn Chúc Dịch một cái.

Lộ Bắc Sầm:”......”

Lộ Bắc Sầm cứng người, quay đầu lại nhìn cô, Chúc Dịch nhìn anh một cái nhàn nhạt, nghĩ thầm: Quá muộn rồi, máu giả vờ của bổn tiểu thư đã sống dậy rồi.

Cô buông tay xuống, trong mắt tràn đầy cô đơn:”Hai chúng cháu li hôn vào tháng trước, anh ta cặp với chị của cháu, còn xin cháu thành toàn cho hai người bọn họ......”

Chỉ ngắn ngủi vài câu nhưng lượng tin tức lại gây sát thương rất lớn.

Vị tài xế từ vẻ mặt tươi cười ban đầu đã biến thành vẻ mặt căm ghét như kẻ thù, trừng mắt nhìn Lộ Bắc Sầm.

Lộ Bắc Sầm khóc không ra nước mắt.

Ngay cả khi đến bệnh viện, xuống xe, lúc Lộ Bắc Sầm quét mã trả tiền, vị tài xế cũng không cho anh sắc mặt dễ chịu. Cuối cùng ông ấy còn vô cùng đồng tình mà cô, nói:”Cháu gái, loại tra nam này li hôn sớm là tốt nhất, cứ để hắn đi gieo hoạ cho người khác đi.”

Sau khi xuống xe, Chúc Dịch đỡ lấy cột đèn, cười đến mức không thẳng được eo, cũng sắp chảy cả nước mắt rồi.

Lộ Bắc Sầm ôm tay đứng ở một bên, nhìn cái người đạt được trò đùa dai liền cười như một đứa trẻ, nói:”Chân có đau không?”

Chúc Dịch dựa vào cột đền, xua tay với anh, sắp cười đến đau bụng:”Mình, mình không sao, ha ha ha......”

Cô hít sâu hai cái, cuối cùng cũng ngừng cười được rồi.

Chúc Dịch vẫy tay với anh, mặt dày nói:”Bạn học Lộ, đỡ mình vào bệnh viện với, lúc nãy cười như vậy, chân cũng đau luôn rồi.”

Lộ Bắc Sầm chịu thua mà thở dài, định đi sang bế cô lên.

Chúc Dịch vội vàng duỗi tay ngăn lại:”Ở đây có quá nhiều người, cậu cứ đỡ mình vào đi.”

Anh cũng không miễn cưỡng, một tay đút vào túi một tay duỗi đến trước mặt Chúc Dịch, bình thản nói:”Đưa giày cho mình.”

Chúc Dịch giương mắt nhìn anh, khoé mắt hơi cong, đưa giày cao gót cho anh.

Lộ Bắc Sầm một tay cầm giày, một tay cách lớp quần áo cầm tay của Chúc Dịch, chậm rãi đi vào bệnh viện.

Chúc Dịch đi chân trần, bước từng bước nhỏ vào đại sảnh, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người quá đường.

Chúc Dịch hồn nhiên không để ý, còn mặt mày đầy ý cười nói chuyện với Lộ Bắc Sầm:”Không ngờ bác tài xế lại đáng yêu như vậy, mình nói cái gì bác đấy cũng tin. Cậu có thấy bộ dáng của bác đấy lúc nghiến răng nghiến lợi mắng cậu là tra nam không? Cười chết mình mất.”

Lộ Bắc Sầm:”......”

Hai người đi vào bệnh viện, lấy xong số thứ tự liền đi vào phòng khám, bác sĩ thoáng qua chân của Chúc Dịch, hỏi lí do bị thương sau đấy mặt vô biểu tình mà kê đơn thuốc, còn để Chúc Dịch đi chụp X-quang trước xem có bị thương đến xương không.

Không có cách nào, Chúc Dịch chỉ có thể để Lộ Bắc Sầm đỡ mình, đi chân đất nhảy từng bước đến lấy số chụp CT trên tầng hai.

Cô đã đi chân đất nhảy một lúc lâu, bên cạnh xấu hổ thì chân còn khá lạnh.

Lộ Bắc Sầm nhìn qua màn hình trước phòng chụp CT, trước Chúc Dịch còn có vài người nữa, nhìn qua thì cô phải chờ thêm một lúc đã.

Lộ Bắc Sầm để tay vào trong túi, biểu cảm nhạt nhẽo mà nhìn cô nói:”Chúc Dịch, mình đi ra ngoài một lát.”

Cô gật đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, không nói gì.

Lộ Bắc Sầm đi ra ngoài khoảng hơn mười phút, khi về trong tay cầm vài cái túi.

Anh đi đến trước mặt Chúc Dịch, lấy một cái hộp giấy từ bên trong đưa cho cô. Chúc Dịch có phần không hiểu nhưng vẫn nhận lấy, rất phối hợp mà mở nó ra. Bên trong là một đôi giày vải và một đôi tất.

Chúc Dịch thầm nhìn qua cỡ giày, thế mà là cỡ của cô?!

“Cậu đây là......” Chúc Dịch ngẩng đầu, biểu cảm có chút mờ mịt.

“Cho cậu.”

“......À.” Chúc Dịch rũ mắt nhìn nửa chiếc tất bị lộ ra, nói:”Cảm ơn.”

Chúc Dịch để hộp giấy sang một bên, cầm tất lên rồi chậm rãi bỏ đi lớp bóng kính bên ngoài.

Cô nhìn chiếc tất đã đi, giật giật chân. Tất màu hồng phấn, ở đầu ngón chân còn vẽ mặt của một con mèo, có phần đáng yêu.

Sau đấy cô lấy giày ra đi vào, không lớn không nhỏ, vừa đẹp. Còn bàn chân bị thương kia chỉ dẫm nửa lên, không đi hẳn.

Thú thật là đến tận bây giờ cô vẫn còn đang có phần ngốc.

Dù nhìn thế nào thì cũng thấy Lộ Bắc Sầm không phải kiểu dịu dàng, cẩn thận, không nói gì mà mua giày cho con gái, còn là người đàn ông ấm áp không mua sai cỡ giày nữa?

Cô ngẩng đầu, công mắt lên nhìn anh cười:”Cảm ơn cậu nha, Lộ Bắc Sầm.”

Khi Chúc Dịch gọi tên anh, âm cuối nói rất nhẹ, mềm mại như nhân của bánh nếp bánh dày, vừa mềm vừa ngọt.

Mí mắt của Chúc Dịch nhảy dựng, yếu hầu không tự chủ được mà cửa động. Anh quay mặt đi, cả người cứng đờ.

Chỉ là gọi tên thôi mà, không đến mức, không đến mức.

Chúc Dịch chụp CT xong, cầm kết quả quay lại tìm bác sĩ.

Bác sĩ vừa cầm ảnh chụp vừa nhìn mắt cá chân của Chúc Dịch, nói:”Không nghiêm trọng, cũng không bị thương đến xương cốt. Chính là bị thương ở cơ bắp và dây chằng, trong khoảng mười ngày sau cố gắng chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi. Bác lại kê cho cháu vài loại miếng dán để xua tan máu bầm, về nhà thì cháu cứ dán lên là được.”

Thanh toán và lấy thuốc xong, Lộ Bắc Sầm gọi xe đưa Chúc Dịch về nhà.

Đến cửa tiểu khu, hai người xuống xe.

Lộ Bắc Sầm liếc nhìn cái chân khập khiễng của Chúc Dịch, giọng nói có chút trầm ấm:”Có cần mình đưa cậu về đến nhà không?”

Thật ra anh suy nghĩ rất đơn giản, mối quan hệ giữa hai người cũng không đủ thân thiết để hỏi địa chỉ nhà của nhau. Lại nói khi đưa con gái nhà người ta về thì vẫn nên hỏi trước như vậy.

Chúc Dịch nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhìn biểu cảm không quá kiên nhẫn của Lộ Bắc Sầm, hiểu sai ý.

Chúc Dịch cảm thấy trải qua một đường như vậy, sự kiên nhẫn của Lộ Bắc Sầm đã đến cực hạn. Câu nói vừa nãy đang biểu đạt một cách uyển chuyển: Vì tình cảm bạn học nên đưa cậu đến cửa tiểu khu là đủ rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đưa cậu về tận nhà à.

Cô vô cùng thức thời mà lôi điện thoại ra, tìm số điện thoại của Đàm Vi, gọi quà, nói:”Không cần, không cần đâu, mẹ mình có ở nhà, mình gọi bà ấy ra đón là được.”

Lộ Bắc Sầm chần chừ gật đầu, không nói gì.

Chúc Dịch đứng dựa vào tường một lúc, thấy Lộ Bắc Sầm giống như cái cọc đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích cũng không hề có ý định rời đi.

Chúc Dịch vô cùng thấu hiểu lòng người, cho rằng Lộ Bắc Sầm chưa đi là bởi không tiện nói rằng bản thân muốn đi về. Dù sao thì để một cô gái bị đau chân đưnga ở đây cũng có vẻ mất nhân tính.

Dù sao thì Lộ Bắc Sầm cũng đã không ngại cực khổ đưa cô đi bệnh viện, mua giày cho cô, cô cũng không thể để người ta khó xử được. Vậy nên Chúc Dịch liền thấu hiểu lòng người nói:”Bạn học Lộ, nếu cậu bận việc gì thì cứ đi trước đi. Một mình mình ở đây không sao đâu, một tí nữa là mẹ mình đến rồi.”

Lộ Bắc Sầm quay đầu nhìn cô một cái, sau đấy rũ mắt, mím môi, âm thanh lãnh đạm nói:”Không bận, mình chờ dì ra rồi về.”

Hả?

Chúc Dịch có phần không hiểu nổi.

“Đúng rồi bạn học Lộ, tiền thuốc men với tiền giày hết bao nhiêu vậy? Để mình gửi qua Wechat cho cậu.” Chúc Dịch nói.

“Không cần.” Lại là hai chữ lạnh như băng.

Chúc Dịch cười, nói:”Sao lại không cần, cần chứ.”

Lộ Bắc Sầm đỡ dự một lát, mở miệng nói:”Vậy cậu mời mình ăn cơm đi.”