Chương 19

Trương Vị ngẩng đầu, đầy sửng sốt, suốt nửa giây không nói gì.

Anh ấy, anh ấy không nghe nhầm sao?!

Từ lúc khai giảng đến bây giờ, ở chung với nhau lâu như vậy, Trương Vị cảm thấy chính mình cũng biết được phần nào tính cách của Lộ Bắc Sầm, rất cao lãnh. Cũng không giống người hướng nội, người hướng nội thì thường hoặc là không giỏi hoặc là không thích giao tiếp với người khác, còn Lộ Bắc Sầm là lười giao tiếp, khinh thường giao tiếp với mọi người.

Trương Vị là một người khá tự nhiên, khi không có tiết sẽ lôi kéo Cao Viễn và Diệp Nhiên cùng nhau chơi game. Hồi đầu anh ấy cũng có gọi thêm Lộ Bắc Sầm nhưng hầu như đều được trả lời bằng hai từ bạnh băng:”Không chơi.”

Sau đấy anh ấy liền không gọi nữa.

Thật ra anh ấy khá tò mò về Lộ Bắc Sầm, bởi lẽ khi người ta ít nói thì sẽ bị người khác không để ý, xem nhẹ có cảm giác như trong suốt vây. Nhưng Lộ Bắc Sầm không giống vậy, cảm giác tồn tại của anh ấy rất lớn. Anh ấy ngồi một chỗ không nói gì nhưng khi cậu nhìn thấy bóng dáng của anh ấy thôi, cậu cũng cảm giác được khí tràng đến từ anh ấy.

Hơn một tháng nay, số lần Lộ Bắc Sầm chủ động nói chuyện với bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đây cũng là lần đầu tiên Lộ Bắc Sầm chủ động nói muốn chơi cùng bọn họ, đây là lí do khiến anh ấy khϊếp sợ. không biết vì sao đột nhiên trong đầu Trương Vị đột nhiên nhảy ra năm chữ “Cây vạn tuế ra hoa.”

Cao Viễn nhướng mày, buột miệng nói:”Lộ Bắc Sầm, cậu sẽ không phải là vì tôm hùm đất đấy chứ?”

Lộ Bắc Sầm giương mắt nhìn anh ấy:”Cậu cảm thấy mình sẽ trẻ con như vậy hả?”

Cao Viễn tỏ ra không phục:”Vì tôm hùm đất mà, có gì trẻ con cơ chứ.”

Trương Vị dùng ánh mắt như nhìn tên thiểu năng nhìn Cao Viễn, thầm nghĩ người này quả thật là đại biểu cho kiểu người tứ tri phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản.

Không bàn đến vì sao đột nhiên Lộ Bắc Sầm lại muốn chơi cùng bọn họ, anh ấy cảm thấy giúp Diệp Nhiên xúc tiến tình cảm với nữ thần càng quan trọng hơn.

*

Chúc Dịch ăn xong cơm trưa, vừa trở về phòng ngủ thì điện thoại kêu “Leng keng leng keng” hiện lên vài thông báo. Cô vừa nhìn thì thấy là lời mời chơi game của Trương Vị.

‘Chị gái nhỏ.’

‘Có muốn chơi năm người không?’

‘Tuyển thủ chuyên nghiệp, đảm bảo không hố người.’

Chúc Dịch bất đắc dĩ nở nụ cười, thuận tay gửi một meme OK. Sau đấy rời Wechat, mở game.

Cô vừa mở game ra, nhìn danh sách bạn tốt thế mà nhìn thấy Lọ Bắc Sầm đang online.

Đây quả thật chính là mặt trời mọc ở hướng Tây.

Cô chơi game lâu như vậy rồi mà gần như chẳng bao giờ thấy Lộ Bắc sầm online cả, vì lòng hiếu kì thúc giục, cô bấm xem nick của Lộ Bắc Sầm.

ồ, còn là cấp kim cương nữa nè.

Sau đấy cô tùy tiện nhìn bảng chiến tích, gần như anh đều lấy được MVP.

Con trỏ của Chúc Dịch tiếp tục lướt xuống, sau đấy cô kinh ngạc mà mở to mắt.

Hai ngày đánh 50 ván?!

Lợi hại, lợi hại, thật không ngờ Lộ Bắc Sầm còn là một thanh niên nghiện game.

Chúc Dịch đang định rời khỏi giao diện tài khoản của Lộ Bắc Sầm thì nhận được tin nhắn mời vào đội của Trương Vị, cô liền nhấn đồng ý.

Sau khi tiến vào giao diện chờ ghép cặp, Chúc Dịch nhìn lướt qua thấy có năm người, ngoài cô ra chính là Trương Vị, Diệp Nhiên, một người cô không quen với ---

Lộ Bắc Sầm?!

Chúc Dịch còn chưa hết khϊếp sợ thì đã tiến vào giao diện chọn tướng.

Vừa tiến vào, Diệp Nhiên liền nhắn:’Chúc Dịch, cậu chọn trước đi rồi bọn mình bổ sung sau.’

Bình thường cô hay chơi xạ thủ vậy nên liền chọn vị trí đấy với Hậu Nghệ.

Chúc Dịch vừa chọn xạ thủ, gần như ngay giây tiếp theo, Diệp Nhiên liền chọn hỗ trợ Minh Thế Ẩn.

Trương Vị cầm điện thoại”Ồ” một tiếng với Diệp Nhiên, bĩu môi chọn pháp sư ở đường giữa.

Cao Viễn tất nhiên là chọn ở đường trên rồi, cuối cùng chỉ còn vị trí đi rừng, Lộ Bắc Sầm đành chọn Tôn Ngộ Không để đi rừng.

Bắt đầu được 2 phút, vì Hậu Nghệ quá lãng lại có ý muốn vượt tháp gϊếŧ người nên bị Lỗ Ban đánh chết.

Hậu Nghệ chết rồi thì Lỗ Ban đối diện còn không quên khıêυ khí©h:’Người cơ sao?’

Dám khıêυ khí©h nữ thần của ông đây hả?

Diệp Nhiên trong nháy mắt liền mất bình tĩnh, mở bàn phím gõ chữ:’Lỗ bạn, ngươi chờ đấy.’

Trương Vị cảm thấy anh em của mình chắc bị chọc điên lên rồi nên cũng nhanh chóng tham gia chiến trường: game có thể thua nhưng Lỗ Ban nhất định phải chết.

Hậu Nghệ bị thua kém về kinh tế, từ trụ thủy tinh đi ra chưa được bao lâu lại bị Lỗ Ban đánh đến tàn máu, vυ" em Minh Thế Ẩn cũng chẳng cứu nổi. Mình Thế Ẩn chỉ là một cái khiên thịt, chẳng đánh được gì, Diệp Nhiên muốn gϊếŧ Lỗ Ban xả giận giúp Chúc Dịch cũng phải lực bất tòng tâm.

Hết cách, Mình Thế Ẩn tàn máu chỉ còn có thể lôi Hậu Nghệ tàn máu trốn dưới tháp nhìn Lỗ Bản vừa nhảy nhót đẩy lính vừa hủy tháp.

Nhìn thấy sắp sửa phải bỏ tháp thì Tôn Ngộ Không từ trên trời giáng xuống, một gậy hạ xuống trực tiếp đánh cho Lỗ Ban da giòn thành tàn máu. Đến cuối ván, Lỗ Ban bị Tôn Ngộ Không đánh ra bóng ma tâm lí, chỉ biết trốn trong tháp không dám ra ngoài.

Chỉ trong một buổi chiều, mấy người Lộ Bắc Sầm đã kéo Chúc Dịch từ bạch kim lên đến kim cương.

Mọi người chơi đến giờ ăn cơm mới giải tán. Khi Chúc Dịch thoát game, Diệp Nhiên còn kéo cô vào một nhóm 5 người trên Wechat. Nói là khi nào Chúc Dịch muốn chơi game thì hét to một chút, bọn họ sẽ đến chơi cùng, gọi lúc nào đến lúc ấy.

*

Hết tiết tự học buổi tối, Vương Uyển Thu một mình rời lớp học trở về phòng ngủ. Con đường này vốn dĩ không cần phải đi ngang qua kí túc xá nam thế nhưng cô ta vì có lòng riêng mà vòng qua bên đấy. Vậy nên thực trùng hợp, cô ta gặp phải Lưu Bác Văn.

Lúc Vương Uyển Thu nhìn thấy anh ta, anh ta đang đứng trước một quán mì xào nhỏ.

Lưu Bác Văn đã học năm ba nên không bị ép buộc phải đến tiết tự học.

Muộn như vậy mới đi mua thì chắc là đi ăn khuya rồi, Vương Uyển Thu đi lên phía trước, gọi một tiếng đàn anh.

Lưu Bác Văn quay đầu lại, sửng sốt một chút, sau đấy hỏi:”Em là ai?”

Vương Uyển Thu hơi kéo khoé miệng, cười nói:”Đàn anh, em là bạn cùng phòng với Chúc Dịch, tên là Vương Uyển Thu.”

Hai hôm nay, Lưu Bác Văn đối với hai từ “Chúc Dịch” ở nên vô cùng mẫn cảm.

Khi Lưu Bác Văn nghệ thấy hai từ này, cả người giống như bị cái gì đấy kí©h thí©ɧ, đôi mắt nhấc lên, âm thanh cũng lạnh đi:”Em tìm anh có việc gì?”

Vương Uyển Thu sợ hãi gật đầu, nhỏ giọng nói:”Là chuyện có liên quan đến Chúc Dịch” vừa nói cô ta vừa ra vẻ thần bí nhìn xung quanh, nói:”Nhưng mà không tiện nói ở đây, đàn anh, anh xem......”

Một loạt hành động này của Vương Uyển Thu làm cho Lưu Bác Văn cảm thấy tò mò, huống hồ đây còn là chuyện liên quan đến Chúc Dịch.

Có khi là Chúc Dịch cảm thấy hối hận rồi, có ý muốn làm bạn gái của anh ta. Nhưng da mặt mỏng lại thêm trước đấy từng từ chối anh ta, sợ anh ta nhìn thấy cô sẽ tức giận nên mới để bạn cùng phòng đi thuyết phục.

Nghĩ vậy, Lưu Bác Văn nhịn không được mà nở nụ cười.

Đúng lúc mì xào cũng được làm xong, Lưu Bác Văn giả tiền, cầm trong tay hộp mì xào nóng hầm hập, tâm trạng cũng tốt hơn, nói:”Qua bên kia nói đi.”

Vương Uyển Thu đi theo phía sau Lưu Bác Văn, đi đến bãi cỏ phía sau kí túc xá.

Lưu Bác Văn đứng dưới bóng cây, hỏi:”Nói đi, có việc gì?”

Vương Uyển Thu do dự mà nhéo ngón tay, ấp úng nói:”Là chuyện của Chúc Dịch, không phải mấy hôm trước đàn anh tỏ tình mà bị cậu ấy từ chối hay sao.”

Quả nhiên!

Lưu Bác Văn nắm chặt hộp mì xào trong tay.

Đang nói thì Vương Uyển Thu đột nhiên dừng lại, quan sát biểu cảm của Lưu Bác Văn.

Biểu cảm của Lưu Bác Văn rất kì quái, trong mắt còn có cả sự hưng phấn.

Vương Uyển Thu tiếp tục nói:”Chúc Dịch từ chối anh xong, lúc về phòng ngủ, cậu ấy......”

Vương Uyển Thu muốn nói lại thôi.

Nhưng điều này lại khiến cho Lưu Bác Văn lộ lắng, cô ấy làm gì? Cô ta mau nói đi chứ.

“Chúc Dịch có nói một ít lời nói bậy về đàn anh.” Nhịn nửa ngày, cuối cùng Vương Uyển Thu cũng nói nốt nửa câu sau.

Hả?

Lưu Bác Văn coá chút bất ngờ.

“Chúc Dịch nói vốn dĩ cô ấy đã không có ấn tượng gì đàn anh, ai ngờ anh sẽ đột nhiên tỏ tình với cô ấy. Lại còn nói có rất nhiều người theo đuổi cô, bàn diện mạo lẫn học thức thì đàn anh đều không thể đứng đầu.”

Vương Uyển Thu vừa nói xong, Lưu Bác Văn suýt chút nữa là không khống chế được biểu cảm rồi.

Anh ta nhíu mày, nén giận, nói:”Tính tình ông hai hôm nay đã không tốt rồi, mẹ nó, cô còn chạy đến trước mặt ông đây nói mấy câu này, cô có ý gì? Cố tình đến cười ông đây à?”

Vương Uyển Thu sửng sốt, sau đấy vội vàng xua tay giải thích:”Không phải, không phải, đàn anh, em không có ý như vậy. Hôm nay em chỉ muốn đến nói với anh rằng loại con gái như Chúc Dịch không đáng được anh thích. Cô ấy chỉ có cái vỏ đẹp nhưng tâm hồn thưch sự rất xấu. Nói không dễ nghe thì cô ấy không xứng với anh.”

Sự chuyển biến này lại khiến cho Lưu Bác Văn bất ngờ.

“Là Chúc Dịch ngu ngốc không nhìn thấy được sự tốt đẹp của đàn anh. Hôm báo danh đàn anh đã không ngại cực khổ dẫn tân sinh viên như chúng em đi tìm kí túc xá, lại còn cẩn thận giúp mấy bạn nữ khiêng hành lí. Bộ dáng thân sĩ dịu dàng đấy em có thể ghi nhớ cả đời này. Vậy nên em thật sự không thể nhìn cảnh Chúc Dịch nói xấu sau lưng anh. Hôm nay em tới đây chỉ muốn nói với anh rằng loại bạn nữ như Chúc Dịch thật sự không đáng được nhận lấy sự yêu thích của anh.”

Nghe Vương Uyển Thu giải thích xong, Lưu Bác Văn liền cảm thấy choáng váng, anh ta há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên nói gì.

Cô ta, cô ta đây là thay đổi cách tỏ tình sao?

Nhưng người này lại không hợp khẩu vị của anh ta.

Ngay lúc Lưu Bác Văn đang bối rối không biết có nên trực tiếp từ chối Vương Uyển Thu hay không thì cô ta đã vẫy tay chào tạm biệt với anh, nói:”Vậy thôi, tạm biệt đàn anh, anh cứ bận việc đi ạ, em xin phép về trước.” Dứt lời, Vương Uyển Thu liền xoay người chuẩn bị đi.

“Từ từ.” Lưu Bác Văn giơ tay lên nói.

Vương Uyển Thu quay đầu nhìn anh ta, không nói gì.

“Cảm ơn em đã nói cho anh mấy cái đấy.” Lưu Bác Văn nói.

Vương Uyển Thu lắc đầu, nhấp miệng nói:”Đàn anh, đây đều là việc nhỏ thôi.”

“Vậy, đàn anh, hẹn gặp lại.” Vương Uyển Thu quay người đi, còn không thêm nói một câu đầy thâm ý:”Đàn anh, dù anh có yêu cầu giúp đỡ cái gì em cũng sẽ dùng toàn lực giúp đỡ anh.”

Lưu Bác Văn cầm hộp mì xào đã lạnh quay trở về kí túc xá. Anh ta đứng trước lò vi sóng, nhớ lại mấy lời nói lúc nãy của Vương Uyển Thu.

Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy tức giận, tức đến mức muốn dạy dỗ kẻ không biết điều lại khua môi múa mép sau lưng người khác như Chúc Dịch.

“Đinh” tiếng của lò vi sóng phát ra đánh gãy dòng suy nghĩ của anh ta.

Lưu Bác Văn cầm lấy hộp mì xào, đi về phía phòng ngủ.

*

Trải qua bốn năm ngày chơi game cùng nhau, Chúc Dịch cùng đám người Diệp Nhiên trở nên thân với nhau hơn. Thân đến mức khi Chúc Dịch đi trong trường dù Diệp Nhiên đang đứng cách cô hơn 500 mét vẫn nhiệt tình vẫy tay với cô.

Kết thúc tiết tự học tối thứ sáu, lớp trưởng của bọn họ nhắn tin trong nhóm QQ của lớp, thông báo:’Để tăng cường sự đoàn kết của lớp, xúc tiến tình cảm giữa các bạn học, lớp trưởng và bí thư chi đoàn cùng ban cán bộ đã đưa ra quyết định thống nhất: thứ bảy tuần này tổ chức hoạt động mùa thu là leo núi cho cả lớp. Vì đây là hoạt động do bạn cán bộ tự đứng ra chủ động tổ chức vậy nên chỉ khuyến khích các bạn tham gia chứ không bắt buộc. Sau khi leo núi xong sẽ có một bữa tiệc buffet hải sản vô cùng xa hoa chờ đón mọi người.’

Đưa ra thông báo xong, lớp trưởng lại nói thêm một câu:’Bạn học nào tham gia thì mời nhắn 1, không tham gia thì mời nhắn 2, để đặt buffet nha.’

Thông báo vừa ra, mọi người phía dưới liền sôi trào.

Bạn học Giáp nhắn số 1, đồng thời cảm thán:’Oa, lớp trưởng thật giàu có, vậy mà mời cả lớp đi ăn buffet hải sản lận!’

Lớp trưởng Lâm Dương gửi một meme ho khan, sau đấy trả lời:’Giải thích một chút, buffet hải sản là phải tự trả tiền.’

Bạn học Giáp kêu rên, gõ chữ:’Lớp trưởng, lúc nãy nhắn 1 có được rút về không?’

Bất đắc dĩ, lớp trưởng Lâm Dương chỉ có thể bán thảm:’Lớp trưởng mình đây đã phải vắt hết trí óc, mồ hôi công sức để tổ chức hoạt động tập thể rồi, mọi người có thể cố gắng ủng hộ được không.’

Sau đấy là hàng loạt meme làm nũng đến từ vị trí lớp trưởng.

Mẫn Di cầm điện thoại quay lại hỏi Chúc Dịch:”Chúc Chúc, cậu có đi leo núi không?”

Chúc Dịch nhấp miệng, chậm rãi nói:”Không cảm thấy quá hứng thú.”

Mẫn Di thất vọng mà “A” một tiếng, quay lại hỏi Cố Đông Thần:”Thần Thần, cậu có đi không?”

Cố Đông Thần không có trực tiếp trả lời mà hỏi lại:”Tiểu Lý Tử, cậu muốn đi à?”

Mẫn Di giống như gà con đang mổ thóc gật đầu:”Muốn.”

Cố Đông Thần dùng vẻ mặt “Thật hết cách với cậu mà.” nhìn cô ấy, sau đấy nói:”Vậy mình cũng đi nữa.”

“Oa, Thần Thần, yêu cậu nhất luôn, mua~”

Ngày sau đấy Mẫn Di quay đầu thuyết phục Chúc Dịch, dùng giọng điệu làm nũng nói:”Chúc Chúc, cậu cũng đi đi mà, Thần Thần cũng đồng ý đi rồi.”

Chúc Dịch bị cô ấy quấn lấy không biết làm sao, thở dài một hơi, nói:”Cũng đi, cũng đi mà.”

Mẫn Di, Cố Đông Thần, Chúc Dịch lần lượt nhắn 1 trong nhóm, Vương Uyển Thu cũng nhắn 1 theo sau các cô.

Đối với hoạt động đoàn thể, Trương Vị vẫn luôn có niềm yêu thích đặc biệt. Vậy nên khi lớp trưởng Lâm Dương thông báo trên nhóm thì anh ấy đã vận động những người khác trong phòng cùng tham gia.

Đến khi hỏi đến Lộ Bắc Sầm, Lộ Bắc Sầm vẫn dùng giọng điệu không có độ ấm ngày thường trả lời:”Không đi.”