Chương 28

Hai người bọn họ quả nhiên đã bị rời đi sự chú ý, không nói gì thêm mà nhanh chóng thu dọn đồ.

Ba người ăn uống xong, Mẫn Di và Cố Đông Thần có hẹn với nhau đi thư viện đọc sách, Chúc Dịch đeo balo, vừa cầm điện thoại nghiên cứu trò chơi mới tải xuống vừa đi về phía phòng ngủ.

Lúc đi xuống bậc thang, vừa nhấc mí mắt Chúc Dịch đã nhìn thấy đám người Hàn Sướиɠ đang ngồi xổm trước cửa nhà ăn vậy nên cô vẫy tay chào hỏi với anh ấy.

Hàn Sướиɠ vội vàng đứng dậy, nở nụ cười với Chúc Dịch, phất tay nói:”Đang chờ A Sầm.”

“À.” Chúc Dịch vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại suy nghĩ cách qua màn, không chút để ý nói:”Vậy chào đàn anh, em đi trước.”

Khi Chúc Dịch đang chuẩn bị xuống cầu thang thì Hàn Sướиɠ đột nhiên lộ ra biểu cảm kích động, chỉ vào điện thoại của cô, nói:”Em cũng chơi trò này à?”

Cô gật đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi:”Đàn anh, anh cũng chơi nó ạ?”

Hàn Sướиɠ vô cùng khoa trương gật đầu, bộ dáng giồng như tìm được tri kỉ vậy.

Đúng lúc cô chơi mãi mà không qua được màn này, không bằng hỏi anh ta một chút.

Chúc Dịch giơ điện thoại ra trước mặt Hàn Sướиɠ, nói:”Đàn anh, anh biết cách qua màn này không? Em chơi lâu lắm rồi mà không qua được.”

“Màn này à.” Hàn Sướиɠ nhìn hình ảnh trên điện thoại liền biết đây là màn nào:”Lúc mới chơi màn này anh cũng chơi mãi không qua được, sau đấy phát hiện ra một bí quyết, thì ra nó dễ muốn chết đấy.”

“Em cứ thế này, thế này……” Hàn Sướиɠ cầm lấy điện thoại, bắt đầu việc cầm tay chỉ dạy cho cô.

Hai người dán đầu vào nhau, đứng thật sự rất gần, nhìn bóng dáng đằng sau thật sự rất mờ ám.

Không biết Lộ Bắc Sầm xuất hiện ở của nhà ăn từ lúc nào, híp mắt nhìn hai người đang dán đầu vào nhau. Anh nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhấc chân lên đá một cái vào cái mông hơi cong lên của Hàn Sướиɠ.

Hàn Sướиɠ vừa mới chỉ cách qua màn cho Chúc Dịch xong, đang chuẩn bị nói:”Em thấy không, thật sự rất đơn giản.”

Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, không có một lời báo trước, anh ấy đột nhiên cảm nhận được một gió cơn lạnh buốt từ phía sau lưng. Anh ấy đang chuẩn bị quay đầu lại nhìn thì đã có một cái chân không hề nể nang gì mà đá vào mông anh ấy.

Đằng trước là vài bậc thang, anh ấy lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã đập đầu xuống, thế thì đẹp mặt lắm.

Nếu không phải anh ấy, phản ứng nhanh nhẹn, ổn định lại cơ thể thì có khi cái răng cửa của anh ấy chắc là đã rơi xuống đất rồi.

“Mẹ nó, ai đấy?!” Hàn Sướиɠ nén giận mà nói một câu.

Mắng xong, anh ấy quay đầu nhìn thì thấy được Lộ Bắc Sầm đang ôm tay đứng dựa vào cột đá.

Hàn Sướиɠ vẫn chưa kịp phản ứng lại:”A Sầm, cậu đá mình làm gì. Phía trước là bậc thang đấy, không cẩn thận là xảy ra án mạng rồi!”

Lộ Bắc Sầm lười biếng nói:”Mình biết.”

Chờ đến lúc Hàn Sướиɠ phản ứng lại thì Chúc Dịch đã về đến kí túc xá từ lâu rồi. Anh ấy đi theo phía sau Lộ Bắc Sầm, đột nhiên vỗ bả vai anh, kinh ngạc nói:”A Sầm, chẳng lẽ lúc nãy là cậu đang ghen à?”

Lộ Bắc Sầm dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn anh ấy một cái, không nói gì.

Cung phản xạ của Hàn Sướиɠ có thể nói là dài bằng ba vòng Trái Đất.

Thấy anh không nói gì, Hàn Sướиɠ nâng khuỷu tay lên đâm vào eo của Lộ Bắc Sầm, tò mò hỏi:”A Sầm, cậu thích em ấy à?”

Lộ Bắc Sầm lại lạnh lùng liếc nhìn anh ta, tiếp tục giữ im lặng.

Dựa theo thói quen của Lộ Bắc Sầm thì không thích anh sẽ nói thẳng là không thích, không nói gì thì chính là cam chịu đồng ý rồi.

Hàn Sướиɠ đặt tay lên vai Lộ Bắc Sầm, cười nói:”Thích thì theo đuổi đi, đừng chần chừ.”

“Hơn nữa hoa khôi có rất nhiều người theo đuổi, có khi là bị người khác theo đuổi được rồi đấy.” Vào phút cuối cùng, anh ấy còn bổ sung thêm một câu.

“Đối với việc theo đuổi con gái, cậu có kinh nghiệm à?” Lộ Bắc Sầm giương mắt hỏi anh ấy.

“Mình……” Hàn Sướиɠ ngượng ngùng gãi phần tóc sau gáy, nói:”Mình thì cậu cũng không phải là không biết, chưa từng theo đuổi bạn nữ bao giờ, có mỗi một lần yêu đương hồi cấp 3 thì cũng là người ta theo đuổi mình.”

Nghe thấy vậy, Lộ Bắc Sầm không chút biểu cảm mà gạt cái tay trên vai mình ra, nói:”Chuẩn bị theo đuổi, quan trọng là chưa biết nên theo đuổi như thế nào.”

“Cái này thì đơn giản nha.” Hàn Sướиɠ lôi điện thoại ra, mở phần mềm tìm kiếm:”Để mình đi tra một chút.”

Thì ra còn có thể tra Baidu, thế mà trước đây anh chưa nghĩ đến. Hàn Sướиɠ thỉnh thoảng vẫn có mấy cái suy nghĩ hay, nhìn xem, chưa gì anh ấy đã nghĩ ra một cái mới rồi.

Hàn Sướиɠ gõ mấy từ ngữ mấu chốt vào thanh tìm kiếm, rất nhanh trên màn hình đã hiện ra một loạt bài viết cùng phần hỏi đáp, Hàn Sướиɠ nhấn vào một bài viết có tiêu đề là “Bảy cách khiến bạn trở thành cao thủ cua gái”.

Đọc vài bài viết, cuối cùng anh ấy rời khỏi phần mềm tìm kiếm, khóa màn hình điện thoại lại rồi trầm ngâm một lúc.

“Trên mạng nói như thế nào?” Lộ Bắc Sầm hỏi.

Hàn Sướиɠ gãi phần tóc sau gáy, nói:”Mấy cái trên mạng đều không đáng tin. Người bình thường nếu thật sự làm theo mấy cái trên mạng đấy đi theo đuổi con gái thì chắc chắn sẽ bị nghĩ là bị điên. Rất thiểu năng, rất ngu ngốc luôn.”

Lộ Bắc Sầm thở dài một hơi, sau đấy quẹo vào kí túc xá, bộ dáng vô cùng sầu não.

*

Một tuần sau, Vương Uyển Thu xuất hiện lại ở kí túc xá, đi cùng với cô ta còn có bố mẹ của cô ta nữa.

Khi đấy Chúc Dịch vừa mới đi ăn xong, đang chuẩn bị quay lại phòng ngủ. Điện thoại trong túi rung lên hai lần, là tin nhắn Mẫn Di gửi đến.

‘Chúc Chúc, cậu đang ở đâu đấy?’

‘Tuyệt đối đừng về phòng ngủ.’

‘Vương Uyển Thu đến rồi, còn có cả bố mẹ cô ta nữa, nghe nói là đến để thu dọn đồ đạc.’

‘Không ngờ cô ta lại thật sự xin tạm nghỉ học, bên phía nhà trường cũng phê duyệt rồi.’

‘Bố mẹ cô ta có vẻ mặt âm trầm lắm, có suy nghĩ thù địch với mình và Thần Thần lắm. Giống như kiểu là chúng ta ép Vương Uyển Thu tạm nghỉ học vậy. Mình cảm thấy chắc chắn là Vương Uyển Thu đã nói gì đấy với bố mẹ cô ta rồi.’

‘Dù sao thì cậu tuyệt đối đừng quay lại phòng ngủ. Mình với Cố Đông Thần cũng chuồn đây, ánh mắt của bố mẹ cô ta đáng sợ quá!’

Đọc xong tin nhắn, Chúc Dịch trả lời lại, nói:’Được.’

Hết tiết buổi chiều, khi ba người trở lại phòng ngủ thì thấy giường đệm và đồ đạc trên bàn của Vương Uyển Thu đã biến mất hết rồi.

Nhìn giường đệm cùng với cái bàn trống trơn, Chúc Dịch có phần không biết nói sao. Trường hợp bây giờ thế mà lại có cảm giác đổi ngược lại biến Vương Uyển Thu thành người bị hại còn cô thì thành người gây hại, rõ ràng là đến cả hành động phản kích cô cũng không làm mà.

*

Ngày 28 tháng 11 là sinh nhật của Chúc Dịch. Trước đấy một ngày, Nhậm Chi Châu hét to trong nhóm nhỏ ba người của bọn họ rằng muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Chúc Dịch.

Cũng không có nhiều người lắm, chỉ có mấy người bạn thân thiết thôi.

Lúc Nhậm Chi Châu nhắn tin trong nhóm, Chúc Dịch vẫn còn đang đi học. Cô giấu điện thoại vào trong ngăn bàn, gõ chữ.- Ứng dụng T Y T

‘Thật sự không cần đâu, Nhậm đại thiếu à, lần trước cậu tổ chức tiệc cho mình khoa trương đến mức mà đến bây giờ mình vẫn còn thấy sợ hãi.’

‘Bạn cùng phòng của mình hôm qua đã quyết định xong rồi, mấy cậu ấy sẽ tổ chức hộ mình, cũng đã đặt bánh kem rồi.’

‘Nếu không mai cậu lên lớp rồi sang?’

‘@Trình Măc, mai nhớ sang nha.’

Nhậm Chi Châu cầm điện thoại gõ chữ bùm bùm:’Đến phòng ngủ của bọn cậu à? Cũng được nha. Nhưng mà một bạn nam như mình thì đi vào kí túc xá nữ kiểu gì?’

Chúc Dịch dùng một ánh mắt vô cùng xem thường nhìn điện thoại.

Người anh em này nghĩ cái gì vậy?

Chúc Dịch:’Không phải ở trong phòng ngủ. Tìm đại một khoảng đất trống là được.’

Nhậm Chi Châu:’Được rồi, ngày mai khi nào tới thì mình gọi cho cậu.’

Ngày hôm sau, khi đám người Chúc Dịch tan tiết học buổi chiều xong liền dựa theo kế hoạch quyết định từ trước mà hành động. Mẫn Di và Cố Đông Thần đi đến phố buôn bán đối diện trường để lấy bánh kem, Chúc Dịch thì tìm chỗ trống ở khuôn viên trường.

Chúc Dịch tìm được chỗ xong thì lần lượt gửi vị trí của cô cho Mẫn Di, Cố Đông Thần và Trình Mặc.

Cô vừa gửi vị trí xong thì nhận được cuộc gọi của Nhậm Chi Châu.

“Tiểu Trúc Tử, mình tới rồi nè.” Từ bên kia điện thoại vang lên giọng nói vẫn luôn ngứa đòn của Nhậm Chi Châu.

“Cậu chờ một tí rồi mình gửi vị trí cụ thể cho.”

Chúc Dịch đang định đưa điện thoại xuống để gửi địa chỉ cho Nhậm Chi Châu thì Nhậm đại thiếu đã mở miệng:”Mình không quen với chi nhánh này, cậu gửi địa chỉ rồi thì chắc chắn mình cũng chả tìm thấy chỗ dâu. Cậu vẫn là nên chạy nhanh ra cổng trường đón mình đi, mình chờ cậu ở cổng Bắc.”

Nói xong anh ta liền cúp máy.

Chúc Dịch nhìn điện thoại rồi thở dài.

Cậu đúng là thiếu gia mà.

Khi Chúc Dịch đưa Nhậm Chi Châu đến chỗ đã được tìm trước thì từ xa đã thấy hình như mọi người đều đã đếm rồi. Nhưng hình như bị sai nhân số rồi, hơi nhiều.

Cô cũng không để ý nhiều như vậy, tiếp tục dẫn Nhậm Chi Châu đi về phía trước.

Lúc cách chỗ tìm chỉ còn khoảng vài mét, Chúc Dịch coi như là nhìn rõ được những người ở đấy. Bên cạnh Mẫn Di, Cố Đông Thần và Trình Mặc, cô còn thấy có Lộ Bắc Sầm, Trương Vị, Diệp Nhiên cùng với Cao Viễn.

Bốn người trong phòng ngủ bọn họ đều đến đủ, không thiếu một ai.

“……”

Chúc Dịch đến gần, nhìn đám người cùng phòng với Lộ Bắc Sầm, rồi lại nhìn Mẫn Di và Cố Đông Thần.

Mẫn Di nhanh chóng hiểu được ánh mắt của Chúc Dịch, nhanh chóng nhấc tay giải thích:”Trùng hợp gặp được trên người nên mời bọn họ cùng tới, dù sao thì ăn sinh nhật mà, tất nhiên là có càng nhiều người thì càng vui.”

Lúc nói xong, Mẫn Di còn không quên kéo vạt áo của Cố Đông Thần, ý muốn bảo cô ấy phụ họa một chút.

“Đúng rồi, Tiểu Lý Tử nói rất đúng, càng nhiều người càng náo nhiệt.” Trên tay Cố Đông Thần cầm bánh kem, rất phối hợp phụ họa.

Việc này chắc chắn không hề đơn giản như lời Mẫn Di nói rồi.

Lúc Cố Đông Thần và Mẫn Di đi lấy bánh kem, trên đường đi Mẫn Di có nói cho cô ấy nghe về việc của Nhậm Chi Châu.

“Thần Thần, có phải tối qua Chúc Chúc có nói với chúng ta là hôm nay ăn sinh nhật sẽ có hai người bạn của cậu ấy tới?”

Cố Đông Thần gật đầu:”Đúng vậy.”

“Trong đấy có một bạn nam đúng không?” Mẫn Di lại hỏi.

“Hình như thế.” Cố Đông Thần đáp.

“Cậu đoán đây có phải bạn nam vô cùng cao điệu mà dùng xe Bentley đi đón Chúc Dịch ở cổng trường không?”

Cố Đông Thần nghiêng đầu nhìn Mẫn Di, vẻ mặt thấu hiểu, noi:”Cậu muốn nói cái gì nào?”

Mẫn Di bĩu môi:”Cũng không có gì, chỉ muốn hóng hớt một chút thôi. Sau đây mình có lướt bài viết nói về phú nhị đại này, tên là Nhậm Chi Châu, trong nhà rất có tiền, học cùng cấp 3 với Chúc Dịch.”

Cố Đông Thần thật sự không bắt được trọng điểm trong lời nói của Mẫn Di nên tùy tiện hỏi một câu:”Cậu cảm thấy hứng thú với phú nhị đại này à?”

“Đâu có.” Mẫn Di giương mắt nhìn cô ấy, nói:”Thật ra là mình ship Chúc Dịch với Lộ Bắc Sầm, cảm thấy bọn họ khá xứng đôi. Vậy nên khá tò mò với vai trò mà Nhậm Chi Châu đóng trong đấy.”

Cố Đông Thần “À” một tiếng, không phát biểu câu nào.

Hai người láy bánh kem xong, thuận đường đi mua luôn chút đồ uống và đồ ăn vặt. Vừa nói chuyện phiếm vừa đi về trường hoc, lúc đi qua tòa dạy học thì trùng hợp bắt gặp đám người Lộ Bắc Sầm.

Ánh mắt của Mẫn Di hơi lóe lên, trong đầu nảy ra một ý tưởng lớn mật.

Cô ấy kéo Cố Đông Thần dừng lại, chào hỏi với đám người Lộ Bắc Sầm. Trừ vị hotboy mặt lạnh Lộ Bắc Sầm ra thì Mẫn Di với ba người còn lại trong phòng ngủ khá quen biết.

Trương Vị nhìn bánh sinh nhật với đống đồ ăn vặt trong tay hai người, rất tự nhiên hỏi:”Các cậu ăn sinh nhật ai vậy?”

“Chúc Dịch.” Mẫn Di trả lời rất nhanh, cũng nhanh nhẹn vươn cành ôliu ra phía họ:”Các cậu có muốn đi chơi cùng không, ở ngay mặt cỏ trong khuôn viên thôi, ăn sinh nhật mà, càng nhiều người càng vui mà.”

“Cái này có ổn không?” Diệp Nhiên tất nhiên là rất muốn đi nhưng vẫn có phần băn khoăn.

“Ổn, không có gì là không ổn cả, đều là người quen mà.” Mẫn Di thành công đáng rơi sự băn khoăn của Diệp Nhiên.

Suốt cả quá trình Lộ Bắc Sầm đều không nói gì nhưng sau đấy vẫn yên lặng đi theo mấy người trong phòng ngủ.

Đối với việc đột nhiên xuất hiện thêm bốn người, tuy rằng Chúc Dịch cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không có ý muốn bài xích họ. Dù sao thì cô cũng từng chơi game với mấy người bạn cùng phòng của Lộ Bắc Sầm, cũng không thể tính là người lạ được.

Ăn sinh nhật mà, quan trọng nhất vẫn là phân cảnh hát mừng sinh nhật, ước nguyện thổi nến gì đấy.

Chúc Dịch lấy khăn trải bàn từ trong cặp ra, trải lên bãi cỏ, cố Đông Thần thuận tay liền đặt bánh sinh nhật lên trên khăn trải bàn. Chúc Dịch thắp nến lên rồi mọi người vô cùng ăn ý mà hát bài ca mừng sinh nhật.

Chúc Dịch đan tay vào nhau, nhắm mắt lại ước nguyện. Ước nguyện xong, cô đang chuẩn bị mở mắt ra thì Nhậm Chi Châu đã nhanh chóng duỗi tay đến cái bánh kem, lấy một ít bơ quét lên mặt Chúc Dịch, động tác vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát.

“Nhậm Chi Châu, chắc cậu chính là chờ khoảnh khắc này đúng không.” Chúc Dịch duỗi tay lau đi phần kem dính trên lông mi, tức giận đến mức nhắm mắt lại, sau đấy giống như một sát thủ không có chút tình cảm nào, cầm lấy cả cái bánh kem đập lên trên đầu Nhậm Chi Châu, động tác cũng vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát.

Nhậm Chi Châu thấy Chúc Dịch phản kích muốn nhanh chóng chạy đi nhưng đã không kịp rồi, cái bánh kem theo hành động của Chúc Dịch mà đập hết lên đầu anh ta. Đáy bánh kem đập vào đầu Nhậm Chi Châu, sau đấy bắn lên một chút, “Đông” một tiếng rồi rơi trên mặt đất.