Chương 43

Nói xong, Trình Mặc không đợi Chúc Dịch trả lời, bổ sung thêm một câu: “Chúc Dịch, cô hiện tại cùng trà xanh có gì khác nhau?”

Sau đó, cô ấy quay đầu rời đi, mặc Chúc Dịch đứng sững sờ tại chỗ.

Lúc Trình Mặc kéo Chúc Dịch sang một bên, Lộ Bắc Sâm đang đứng bên cạnh, cách đó không gần không xa, vừa vặn mơ hồ có thể nghe thấy hai người nói chuyện.

Đặc biệt là đoạn nói chuyện lúc sau, hai người rõ ràng là cãi nhau.

Trình Mặc đi rồi, Lộ Bắc Sâm chậm rãi đi đến trước mặt Chu Dịch, hỏi: “Làm sao vậy?”

Chúc Dịch lắc đầu, nửa ngày vẫn không nói chuyện.

Cô thật sự không hiểu chính mình chọc trúng điểm gì của Trình Mặc, thế nên cô ấy sinh khí như vậy.

Chúc Dịch còn chưa trở lại phòng ngủ, di động rung lên một chút, phát ra một tin nhắn.

Trình Mặc nói ra chuyện yêu đương của cô trong nhóm chat của ba người bọn họ cùng Nhậm Chi Châu.

Nhậm Chi Châu lúc đầu còn không tin, cùng Trình Mặc tranh luận một phen, tranh luận đến mức Trình Mặc thấy phiền, cô ấy trực tiếp nhắn một câu: Tự anh đi hỏi Chúc Dịch đi.

Ngay sau đó, Nhậm Chi Châu thật sự chạy tới khung chat trò chuyện riêng với cô.

Nhậm Chi Châu: [Tiểu Trúc Tử, em yêu đương sao?]

Chúc Dịch gõ qua một chữ “Ừm”.

Nhậm Chi Châu: [Lộ Bắc Sâm?]

Chúc Dịch “Ừm” một cái như cũ.

Nhậm Chi Châu: [Lúc trước không phải cự tuyệt cậu ta sao? Như thế nào lại ở bên nhau?]

Chúc Dịch click mở bàn phím gõ chữ trả lời: [Việc này nói ra thì rất dài, lúc trước là em không thích anh ấy, về sau em lại thích anh ấy, nên chúng em liền ở bên nhau.]

Tin nhắn gửi đi, Nhậm Chi Châu không phản hồi liền, qua cả buổi mới nhắn lại sáu chữ: [Ừm, được, chúc phúc hai người.]

Chúc Dịch nhìn di động phát ngốc trong chốc lát, không biết nên nói cái gì, liền thoát khỏi giao diện trò chuyện.

Sau khi trở lại phòng ngủ, cô trái lo phải nghĩ, cảm thấy vẫn là muốn cùng Trình Mặc giải thích rõ ràng. Liền click mở wechat Trình Mặc ra, gửi cho cô ấy một tin nhắn.

—----- Trình Mặc, tớ đã cùng Nhậm Chi Châu nói chuyện rõ ràng, chuyện yêu đương tớ không phải cố ý gạt cậu.

Tin nhắn được gửi đi, bóng chat màu xanh lục nháy mắt bắn ra dấu chấm than màu đỏ. Phía dưới còn có một hàng chữ: Tin nhắn đã được phát đi, nhưng đã bị đối phương từ chối.

Trình Mặc đã đem cô kéo vào danh sách đen?

Vì sao vậy?

Chúc Dịch vội vàng gọi bằng điện thoại, đồng dạng cũng bị kéo vào danh sách đen.

Cô rốt cuộc làm sai cái gì, mà khuê mật 3-4 năm phải tuyệt tình như vậy. *

Thứ sáu vừa vặn đến tết Thanh Minh, mỗi năm đến tết Thanh Minh, Lộ Bắc Sâm đều về nhà. Tết Thanh Minh nhà trường cho nghỉ 3 ngày, Lộ Bắc Sâm về nhà, một mình Chúc Dịch ở lại trường cũng không có ý nghĩa gì, vừa lúc có thể tìm một cơ hội hẹn Trình Mặc nói chuyện.

Chiều thứ năm Lộ Bắc Sâm trở lại Lộ trạch, mới vừa đẩy cửa liền nghe được âm thanh mắng chửi của Lý Ngọc Thu truyền đến từ căn phòng ở lầu hai, có vẻ như đang mắng Khương Thư Dao.

Phương thức giáo dục con cái của Lý Ngọc Thu thật sự kỳ lạ, trên cơ bản hằng ngày nuôi con theo cách nuôi thả, một khi phát hiện Khương Thư Dao phạm phải lỗi sai, tóm được liền mắng chửi.

Cửa khép hờ, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc toàn bộ người trong nhà có thể nghe được.

Thời điểm anh lên lầu đi ngang qua, nghe được vài câu, như là Khương Thư Dao gần đây thường xuyên trốn học, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại mời phụ huynh.

Lộ Bắc Sâm trở về phòng ngủ của anh, lúc đang chuẩn bị đóng cửa, nghe được từ trong phòng Khương Thư Dao truyền đến tiếng bàn tay thanh thúy, sau đó chính là tiếng khóc của Khương Thư Dao cùng với tiếng rống gân cổ lên đối với Lý Ngọc Thu: “Bây giờ mới biết quản con, bình thường mẹ ở đâu? Con hiện tại không cần mẹ lo.”

Anh đứng ở cửa phòng, huyệt thái dương đau âm ỉ, liền vùng đẩy cửa ra, đi đến phòng Khương Thư Dao đẩy cửa, không kiên nhẫn nói: “Ồn chết đi được, làm cái gì đó?”

Lộ Bắc Sâm đẩy cửa, tiếng chửi rủa của Lý Ngọc Thu liền ngừng lại, trên mặt mang theo sự ngạc nhiên mà nhìn anh.

Khương Thư Dao vừa nghe thấy âm thanh của Lộ Bắc Sâm, rũ đầu xuống, tán tóc che khuất bên mặt bị tát đỏ.

Lý Ngọc Thu giương mắt nhìn anh trong chốc lát, sau đó liền che bụng mình lại, “Ai da” một tiếng, bắt đầu dùng sức mà kêu to tên Lộ Minh Phi: “Minh Phi, Minh Phi, anh mau tới đây, em đau bụng quá.”

Lộ Bắc Sâm không biết Lý Ngọc Thu muốn diễn kịch gì, đứng một bên không biểu cảm mà nhìn bà ta.

Lộ Minh Phi nguyên bản đang ở thư phòng gọi điện cho khách hàng, vừa nghe thấy Lý Ngọc Thu kêu gọi, liền lê dép chạy ra. Vẻ mặt lo lắng vuốt bụng Lý Ngọc Thu.

“Không có việc gì đâu, muốn đi bệnh viện xem thử không?” Lộ Minh Phi hỏi. Nhìn biểu tình của Lộ Minh Phi, một ý niệm chợt lóe ra trong đầu anh. Bộ dạng này của Lý Ngọc Thu, không phải là….

Rồi sau đó, anh nhìn thấy Lộ Minh Phi biểu tình nghiêm túc mà phê bình Khương Thư Dao: “Đều đã dặn không được cùng mẹ con tranh luận, mẹ con mang thai, tức giận động thai khí thì làm sao bây giờ? Bác sĩ nói, Ngọc Thu là sản phụ cao tuổi, trong lúc mang thai nhất định phải để ý, vô ý một cái rất dễ sinh non.”

Lộ Minh Phi thật cẩn thận mà đem Lý Ngọc Thu từ trên ghế nâng lên, lo lắng nói: “Em chậm một chút, không phải theo như em nói đừng cử động nhiều, tránh động thai khí sao. Đi, anh mang em đi bệnh viện khám.”

Lý Ngọc Thu cười xoa xoa mu bàn tay Lộ Minh Phi, nói: “Thật sự không cần phiền phức như vậy, em lại không phải quá đau. Vừa rồi chỉ là nhói lên chút, tiểu bảo bảo giống như kháng nghị, cảm giác đá vào bụng em, hiện tại liền an phận rồi.”

Mang thai? Lý Ngọc Thu mang thai?

Không biết vì cái gì, lúc biết được tin tức này, trong lòng Lộ Bắc Sâm trào tới một cổ cảm giác không nói nên lời, đặc biệt hụt hẫng.

Anh ngơ ngác nhìn hai người, ân ái như vợ chồng mới cưới. Lộ Bắc Sâm kéo kéo khóe miệng, nở nụ cười châm chọc.

Lộ MInh Phi đỡ Lý Ngọc Thu đi rồi, Lộ Bắc Sâm còn đứng ở cửa, phát ngốc trong chốc lát.

Khương Thư Dao ngẩng đầu che lại bên mặt bị phiếm hồng của mình, nhỏ giọng kêu “Anh” một tiếng.

Lộ Bắc Sâm quay đầu nhìn cô bé một cái, không nói chuyện, sau đó xoay người đi xuống dưới lầu.

Thời điểm cơm chiều, toàn bộ quá trình ăn cơm Lộ Minh Phi tự mình gắp thức ăn cho Lý Ngọc Thu, cái gì mà bác sĩ nói ăn nhiều thịt hồng sẽ bổ huyết, ăn nhiều rau dưa tốt cho bảo bảo trong bụng.

Lộ Minh Phi cùng Lý Ngọc Thu kết hôn cũng bảy tám năm nay, anh chưa từng gặp qua hai người ân ái như vậy, trước kia bọn họ đều là một bộ dáng tôn trọng nhau như khách, người ngoài nhìn vào

ăn xong cơm chiều, Lộ Bắc Sâm liền trở về phòng ngủ của chính mình, nằm trên giường nhìn trần nhà thất thần.

Phát ngốc nửa ngày, anh lấy di động ra, click mở Wechat, gửi cho Chúc Dịch một tin nhắn.

—--- Em đang làm gì đó?

Một lát sau, Chúc Dịch trực tiếp gọi video qua đây, Lộ Bắc Sâm do dự vài giây, vẫn nhấn nghe máy.

Chúc Dịch bên kia đầu di động đang tản bộ trong tiểu khu, tiếng gió vu vu mà truyền tới, ngay sau đó là âm thanh Chúc Dịch: “Haizz, đúng là yêu đương làm người ta mập lên, em vừa về nhà cân thể trọng, tăng lên ba cân*, cho nên cơm nước xong liền chạy ra vận động. Anh đang làm gì?”

*1 cân bên TQ bằng ½ kg ở VN.

Thiếu nữ như chim sẻ nhỏ ríu rít nói không ngừng, không biết có phải ảo giác hay không, Lộ Bắc Sâm cmar giác được tâm trạng hiện tại của anh tốt lên không ít.

Ít nhất, không cảm thấy phiền não như nãy nữa.

Dường như nhận thấy được cái gì, Chúc Dịch mở miệng hỏi: “Anh làm sao vậy? Thấy tâm tình anh có vẻ không tốt lắm?”

Lộ Bắc Sâm trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng “Ừm” một tiếng, nói: “Đúng vậy, tâm tình không tốt lắm.”

Chúc Dịch nhìn Lộ Bắc Sâm trong màn hình di động trong phút chốc, đột nhiên nghĩ đến ngày mai chính là Tết Thanh Minh, trong lòng tự nói có lẽ vì chuyện của mẹ anh mà tâm tình khổ sở đi.

“Có muốn ra ngoài giải sầu không?” Chúc Dịch bỗng nhiên nhìn anh nhếch môi cười, nói.

Anh gật đầu, hỏi: “Được thôi, chúng ta đi đâu?”

“Không biết nữa.” Chúc Dịch hơi hơi ngẩng đầu, đầu ngón tay gãi gãi vị trí khóe môi, nói: “Mặc kệ, anh ra ngoài trước đi.”

Hai người hẹn gặp nhau ở phụ cận khu nhà cũ, Lộ Bắc Sâm tới trước, anh đứng tại chỗ đợi không lâu sau, Chúc Dịch cũng thật nhanh ra tới.

Chúc Dịch đi đến bên người anh, hỏi: “Anh có chỗ nào muốn đi không?”

Lộ Bắc Sâm nhìn cô, cười nói: “Không phải nói, em dẫn anh ra ngoài giải sầu à?”

Chúc Dịch vuốt cằm trầm ngâm một hồi, nói: “Khi tâm tình em không vui em đều ra bờ biển, đi theo bờ cát không có mục đích, đầu thả lỏng, gió thổi vi vu, nghe âm thanh của sóng cuốn, tâm trạng rất nhanh sẽ không buồn bực nữa.”

Lộ Bắc Sâm cười cười sờ đỉnh đầu Chúc Dịch, nói: “Được, vậy đi ra bờ biển.”

Hai người lái xe đến bờ biển, Chúc Dịch cởi giày ra, chân đạp lên hạt cát mềm mại, chạy vài bước, sau đó xoay người lại, đối mặt Lộ Bắc Sâm đi lùi ra sau.

“Thế nào, có phải tâm tình tốt lên một chút không?” Chúc Dịch dùng ngón trỏ khảy tóc bị gió thổi ra sau đầu, nói.

Lộ Bắc Sâm mắt mang theo ý cười mà nhìn cô đang đi lùi về phía trước, bỗng nhiên có loại cảm giác ấm áp.

Loại cảm giác này lâu rồi anh chưa có.

“Sao em không hỏi anh vì cái gì mà không vui?” Lộ Bắc Sâm nói. Từ lúc ban đầu, Chúc Dịch có ý tứ không muốn hỏi anh vì sao lại không vui.

“Nếu anh muốn nói liền sẽ nói với em. Hơn nữa, nhiệm vụ của em không phải bát quái vì sao anh không vui, mà là làm cho anh trở nên vui vẻ.” Nói, Chúc Dịch khom lưng vớt nước biển tát về hướng Lộ Bắc Sâm, cô giống như đứa trẻ đùa dai tát nước lên người anh xong cười như điên chạy về phía trước.

Bị Chúc Dịch nháo như vậy, Lộ Bắc Sâm cảm giác sự bực bội trong lòng bị một cổ cảm xúc khác làm tiêu tán đi không ít.

Hai người từ bờ biển trở về, rõ ràng tâm tình Lộ Bắc Sâm tốt hơn rất nhiều, trên đường lái xe trở về còn nhịn không được hát theo âm nhạc trên radio.

Chúc Dịch thấy anh vui vẻ như vậy, cũng đắc ý vênh váo mà hát lên, chỉ là hát tương đối khó nghe. (Ứng dụng T Y T)

Cụ thể là có bao nhiêu khó nghe, đại khái chính là hát không đúng tone, lệch nhịp, chỗ nào cô không nhớ lời liền “A a a” chờ lời qua.

Lộ Bắc Sâm cầm tay lái, làm bộ dáng lão tài xế già nhìn cô: “Chúc Dịch, âm thanh này của em là tật xấu bẩm sinh hay vẫn là sau này luyện ra được?”

Chúc Dịch tức giận xoa eo nói: “Người chỉ số thông minh cao ngũ âm không được đầy đủ đó.”

Lục Bắc Sâm: “Tỷ như….”

Chúc Dịch: “Kudo Shinichi.”

Lục Bắc Sâm: “.......”

Hai người dạo bờ biển một vòng trở về trời cũng đã khuya, Lộ Bắc Sâm lại vòng một đường chở Chúc Dịch về đến cửa nhà, mắt Chúc Dịch nhìn di động, 11 giờ 40 phút.

Căn bản cô tưởng rằng một hai giờ liền trở về, ai ngờ ở bờ biển dạo thẳng đến gần 12 giờ. Chúc Dịch tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa, một bên nghĩ giờ này hẳn Đàm nữ sĩ đã đi ngủ.

Sau khi đẩy cửa mở, Chúc Dịch lại tiếp tục nhẹ tay nhẹ chân mà đóng cửa, sau đó quờ quạng đi về phía phòng ngủ của cô. Đi đi đi, cô bỗng nghe được một chút động tĩnh nhỏ, rồi “Bang” một tiếng đèn bị mở lên.

Hóa ra Đàm nữ sĩ vẫn luôn không ngủ, ngồi ở phòng khách chờ cô, chờ đợi một hồi liền ngủ thϊếp đi, sau lại bị đánh thức bởi âm thanh mở cửa.

Đam Vi cau mày hỏi: “Sao lại trễ như vậy? Cùng Trình Mặc bọn họ đi chơi sao?”

Từ chuyện rời nhà trốn đi lần trước, Đàm nữ sĩ liền nghiêm khắc hơn, mấy người bạn Chúc Dịch thường xuyên liên lạc, bà đều đã lưu số của họ vào di động.

Đàm nữ sĩ còn chưa biết chuyện cô yêu đương, chính Chúc Dịch cũng không biết phải mở miệng thế nào, liền nghĩ trước tiên lừa bà rồi sau này tìm cơ hội thích hợp nói ra. Vì thế cô hàm hồ mà nói.

“ n, đúng vậy, cùng Trình Mặc bọn họ chơi đến bây giờ mới về.”

Dù sao cũng là nói dối trước mặt mẫu hậu đại nhân, Chúc Dịch có điểm chột dạ, vừa nói vừa lanh lẹ đi vào phòng ngủ.

Đàm Vi xoay người, nhìn bóng dáng của cô, mặt vô biểu tình nói: “Chúc Dịch, con từ khi nào mà học nói dối, 10 giờ mẹ gửi tin nhắn cho con nhưng con không trả lời, mẹ liền gọi điện thoại cho Trình Mặc, nó nói tụi con không ở chung với nhau.”

Nghe vậy, thân mình Chúc Dịch cứng đờ, sau đó quay người lại, đôi mắt mở to nhìn Đàm Vi.

“Nói, con đi với ai mà trễ như vậy?” Đàm nữ sĩ khí thế bức người.

“A, cái kia….” Chúc Dịch ấp úng trong chốc lát, quyết định bất chấp tất cả nói: “Mẹ, thật ra con yêu đương, con là cùng bạn trai ra ngoài chơi nên mới trễ như vậy.”

“Bạn trai? Ai? Mẹ có biết không?” Nghe thấy câu trả lời này, Đàm Vi gắt gao nhăn đôi lông mày vẫn chưa giãn ra.

“Chính là lần trước con rời nhà trốn đi đến thành phố B, nam sinh chạy riêng tới thành phố B tìm con.” Chúc Dịch ngoan ngoãn giải thích.