Chương 46

“Sao lại đột ngột như vậy?” Lộ Bắc Sâm hỏi.

Bên kia, Khương Thư Dao chua xót mà cười: “Thật ra cũng không có gì đột ngột, thủ tục trước đó đã làm xong hết rồi.”

Lộ Bắc Sâm trầm mặc, trong thời gian ngắn không biết nói gì.

“Hiện tại ngẫm lại, em thấy mình thật sự ngu ngốc, cho rằng chỉ cần em phản kháng, hoặc ít hoặc nhiều mẹ em có thể tôn trọng ý kiến của em. Anh, anh biết không? Em căn bản không có quyền lựa chọn. Trước giờ vẫn luôn là như vậy,

vô luận là khi ba mẹ em ly hôn em sẽ ở cùng ai? Đi học sẽ học trường nào? Hay vẫn là lần này ra nước ngoài.” Nói nói, Khương Thư Dao phát hiện chính mình thế nhưng đã khóc.

Cô bé dùng mu bàn tay cọ cọ lên mặt, cúi đầu nhìn mu bàn tay ướŧ áŧ, hít hít cái mũi nói: “Anh, anh cũng không cần quá lo lắng cho em, hiện tại em đã nghĩ thông suốt, ra nước ngoài cũng khá tốt. Em chính là quá mềm yếu, cho nên mới bị lý luận của người lớn bài bố, xuất ngoại rèn luyện một chút cũng tốt, nói không chừng đến lúc đó em sẽ không còn bộ dáng mềm yếu như hiện tại.”

Sau khi Lộ Bắc Sâm cúp điện thoại, anh lại hẹn Chúc Dịch ra ngoài, hai người nói chuyện, quyết định sáng ngày mai cùng nhau ra sân bay đưa tiễn Khương Thư Dao.

Nghe Lộ Bắc Sâm nói tình hình, Chúc Dịch cảm thấy Khương Thư Dao cũng rất đáng thương, mẹ ruột không thương, cha kế thì không cần phải nói tới. Cho nên mới luôn dính lấy anh trai, rốt cuộc vẫn là anh trai thiệt tình thật lòng mà quan tâm chăm sóc cô bé.

Sáng ngày hôm sau hai người dậy thật sớm, sau đó ra cổng trường lái xe. Lúc đến sân bay, Khương Thư Dao cùng Lý Ngọc Thu ngồi ở phòng chờ.

Lộ Bắc Sâm bước nhanh đi lên trước, Chúc Dịch đi theo anh anh ở phía sau.

Trước lúc đăng ký thủ tục, Khương Thư Dao do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không đem chuyện mình yêu thầm anh nhiều năm nói với Lộ Bắc Sâm.

Đúng vậy, hiện tại nói cho anh ấy biết cô bé thích anh trai mình cũng có ý nghĩa gì đâu, cô bé phải đi rồi.

Khương Thư Dao đứng trước mặt Lộ Bắc Sâm, cười đến ngoan ngoãn điềm mỹ: “Anh, em có thể nói với chị ấy vài câu không?”

Lời này vừa nói ra, Chúc Dịch có chút ngoài ý muốn, trong lòng thầm nói hai ta lại không thân, cô có thể có cái gì muốn nói với tôi, tôi cũng là vì mặt mũi của anh trai cô mới nói chuyện với cô.

Lộ Bắc Sâm cũng không biết trong hồ lô của Khương Thư Dao có gì, nhưng vẫn gật đầu.

Sau đó anh thấy Khương Thư Dao đi bước nhỏ đến trước mặt Chúc Dịch, nhón mũi chân tiến đến bên tai Chúc Dịch, thấp giọng thì thầm: “Chị gái, nếu lúc em trở lại anh trai em còn chưa có kết hôn với chị, hai ta liền cạnh tranh công bằng đi.”

Nói xong, Khương Thư Dao còn không quên nở một nụ cười khıêυ khí©h với cô.

Chúc Dịch không kịp phản ứng, vừa lúc thông báo của sân bay gọi Khương Thư Dao vào chuẩn bị đăng ký chuyến bay.

Trên mặt Khương Thư Dao treo nụ cười đắc ý, vừa đi về phía trước vừa hướng ba người phất tay: “Hẹn gặp lại anh trai, hẹn gặp lại mẹ, hẹn gặp lại chị gái.”

Chúc Dịch nhìn thân ảnh nho nhỏ của Khương Thư Dao biến mất ở cửa đăng ký, tức giận cắn chặt hàm răng.

Hai người nắm tay, hướng cửa ra sân bay mà đi.

Lộ Bắc Sâm đột nhiên nhớ tới, hành động trước lúc đăng ký của Khương Thư Dao, tò mò hỏi: “Tiểu nha đầu Khương Thư Dao kia nói gì với em vậy?”

Chúc Dịch lắc đầu, hàm hồ nói: “Không có gì.”

Ngay sau đó, cô chuyển câu chuyện hỏi: “Đúng rồi, em gái anh lần này đi du học sẽ đi mấy năm.”

Lộ Bắc Sâm nghiêm túc mà nghĩ, nói: “Anh không có hỏi, bất quá, con bé còn chưa tốt nghiệp cao trung, ít nhất cũng năm sáu năm đi.”

Nghe được câu trả lời này, Chúc Dịch vừa lòng mà cười, trong tâm nói thầm câu nói kia của cô bé không thể cấu thành uy hϊếp, chờ tiểu nha đầu này du học trở về, nói không chừng con của cô và Lô Bắc Sâm đã đầy tháng tuổi đâu.

Nào còn có cơ hội cạnh tranh công bằng chứ, ha ha ha….

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã đến thời gian thi cuối kỳ, tuyên cáo kết thúc một học kỳ.

Trước đến này nghỉ đông và nghỉ hè Lộ Bắc Sâm luôn bận rộn, không phải giúp cậu của anh ,thì cũng là bị ba anh ấn đầu vào việc học quản lý công ty.

Nghỉ hè năm nay Lộ Bắc Sâm đến công ty ba anh, nghe nói là đi làm quen trước, tốt nghiệp xong liền kế thừa công ty.

Chúc Dịch cách di động nghe, không biết sao cảm giác được có loại cẩu huyết quen thuộc như trong phim truyền hình.

Lộ Bắc Sâm đều đã đi thực tập, một mình cô ở nhà cũng nhàm chán, liền tùy tiện lên mạng tìm việc làm. Phát tờ rơi, phục vụ mấy công việc đó cô không phải rất muốn làm, cảm thấy không có ý nghĩa gì nhiều, đối với chức nghiệp

quy hoạch về sau cũng không có trợ giúp được, nghĩ tìm một công việc chuyên nghiệp có liên quan đến đi.

Chúc Dịch tìm ở trên mạng thật lâu, rốt cuộc tìm được một công việc trên web tiểu thuyết-biên tập. Cô là học khoa văn học chuyên nghiệp, vừa lúc đúng ngành.

Hai người mỗi người đều có công việc lu bù, nhưng buổi tối trước khi ngủ vẫn gọi video hoặc gọi điện thoại bình thường, nói chuyện chỉ cũng chỉ nói về chuyện công việc.

Ngày đầu tiên đi làm, Chúc Dịch rất phấn khích, điên cuồng phun tào công ty mới: “Hôm nay ngày đầu tiên tới trang web tiểu thuyết kia làm, mẹ nó, Lộ Bắc Sâm anh biết gì không? Toàn bộ công ty bao gồm cả em mới có ba người, một ông chủ, hai người biên tập. Mọi người đều là một thân kiêm rất nhiều chức, ông chủ vừa làm tài vụ kiêm luôn phần IT, một chị gái biên tập khác cũng là làm biên tập mà làm luôn bên HR*.”

*HR: Viết tắt cho cụm từ Human Resources trong tiếng Anh, HR được hiểu đơn giản là nguồn nhân lực. Những người làm nghề HR sẽ phụ trách công việc liên quan đến quản trị nhân sự trong doanh nghiệp. Chẳng hạn như tuyển dụng nhân viên, thực hiện các chính sách với người lao động, đào tạo nhân sự,… (Cre: Tnex.com.vn)

Lộ Bắc Sâm nghe Chúc Dịch miêu tả, ở bên kia đầu di động cười ha hả.

“Anh thì sao, anh tới công ty ba anh lăn lộn được chứ vị gì? Ít nhất cũng là tổng giám đốc hay gì đó đi?”

Lộ Bắc Sâm cười một chút, nói: “Nào có tổng giám đốc, mỗi ngày chỉ đi theo bên người ba anh, xem ông ấy làm cái gì, nhàm chán chết được.”

“Vậy ba anh mỗi ngày làm cái gì?” Chúc Dịch hỏi.

Sau đó Lộ Bắc Sâm bắt đầu nói ra rất nhiều danh từ mà cô nghe không hiểu. Chúc Dịch cầm di động mà dựa lên trên giường, nghiêm túc nghe cũng không nói chuyện, bộ dáng có chút phát ngốc.

Đây là lần đầu tiên cô thấy được sự bất đồng giai cấp của gia đình mang đến cảm giác chênh lệch như vậy, cô xuất thần nghĩ.

Tỷ như hiện tại, cô cùng Lộ Bắc Sâm nói về đồ vật, sự việc khác nhau như trời với đất.

Cô phun tào ông chủ công ty cô làm có bao nhiêu keo kiệt, công ty nhỏ bao nhiêu, công việc vụn vặt nhàm chán. Mà Lộ Bắc Sâm than với cô lại là, hội nghị mấy chục người, hạng mục mấy ngàn vạn, phải bắt lấy cái loại hình hoạt động danh quyền nào, hết đấu thầu lại tới khai phá khu đất.

Cô nghe mãi cũng không muốn nghe nữa, cảm thấy thật trào phúng. “Em có chút mệt, nếu không ngày mai lại nói chuyện?” Chúc Dịch mở miệng.

Lộ Bắc Sâm nói được, sau đó nói câu ngủ ngon, còn nhất định phải là Chúc Dịch cúp điện thoại trước.

Chúc Dịch cong cong môi, cười nói: “Anh cũng đi ngủ sớm một chút.” Nghỉ hè đại học lần thứ nhất, hai người vượt qua trong sự bận rộn.

Trong hai tháng làm biên tập, Chúc Dịch thu được sáu ngàn ngàn đồng tiền, trước một ngày khai giảng, Chúc Dịch hẹn Trình Mặc ra mời một bữa lẩu. Sau khi trở lại trường học, cô lại mời bạn cùng phòng ăn một bữa lẩu nữa. Sau lại lên mạng mua quần áo, sáu ngàn đồng tiền cô tiêu xài không sai biệt lắm.

Trở lại trường học, Chúc Dịch cảm giác cô được sự chênh lệch trong mùa hè giữa cô và Lộ Bắc Sâm biến mất.

Mọi người lần nữa biến thành sinh viên bình thường, thường thường nói chuyện chuyện yêu đương.

Hai người như cũ nắm tay đến lớp, dắt tay tan học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập.

Đảo mắt đến kỳ nghỉ đông của năm, lại một năm trôi qua, tính đến hai người thế nhưng đã yêu nhau tròn một năm.

Ngày kỷ niệm một năm, Lộ Bắc Sâm tặng cho cô cái đài radio mà cô hay nhắc tới mãi vẫn không có tiền mua được, này mẹ nó còn là đời mới nhất, thời điểm Chúc Dịch nhận được quà liền vui như trẩy hội.

Buổi chiều lên lớp xong, hai người ra phố ăn vặt ăn một bữa, ăn uống no đủ lúc trở về đã 10 giờ.

Lộ Bắc Sâm nắm lấy cổ tay trắng nõn của Chúc Dịch, dọc theo đèn đường đi về phía trước. Cứ đi cứ đi, không biết sao, trong đầu anh đột nhiên nhảy ra vấn đề một năm trước Khương Thư Dao đã hỏi.

Anh, anh sẽ kết hôn với chị gái kia sao?

Anh lúc ấy trả lời như thế nào, không nghĩ xa như vậy, tương lai mọi chuyện không thể nói trước được, không chừng tương lai xảy ra một biến cố.

Phải, hình như trả lời như vậy.

Nhưng nếu hiện tại Khương Thư Dao lại hỏi anh vấn đề này, anh nhất định sẽ trả lời: Sẽ kết hôn, muốn ở bên nhau cả đời.

Nghĩ nghĩ, anh thuận tiện tưởng tượng một chút về hình ảnh hai người kết hôn, khá tốt.

Lộ Bắc Sâm nghiêng đầu, nghiêm túc nói với Chúc Dịch: “Chúc Dịch, anh có chuyện này muốn nói.”

Chúc Dịch thấy anh đột nhiên nề nếp như vậy, có chút không biết nguyên do, tâm nói cái người này không phải làm chuyện có lỗi với cô đi. “Chuyện gì, anh nói đi, em nghe nè.” Chúc Dịch trả lời. (Ứng dụng T Y T)

Lộ Bắc Sâm biểu tình như cũ, thập phần nghiêm túc: “Chờ đến lúc chúng ta tốt nghiệp, liền đi kết hôn được không?”

Hai con mắt Chúc Dịch mở lớn, sửng sốt nửa ngày, ngơ ngác xong, khóe miệng bắt đầu giơ lên, sau đó chậm rãi nói ra một chữ “Được”.

Lộ Bắc Sâm thật sự tính toán tốt nghiệp xong liền cùng Chúc Dịch kết hôn, cho nên mới nói ra lời thề son sắt này đó với cô. Nhưng anh không nghĩ tới chính là, biến số sẽ tới nhanh như vậy.

Kỳ nghỉ Tết Thanh Minh của đại học năm hai, anh về nhà như cũ, buổi tối Tết Thanh Minh, Lộ Minh Phi bỗng nhiên gọi anh vào thư phòng, nói với anh muốn anh xuất ngoại du học.

Kiến nghị này của Lộ Minh Phi vừa mới nói ra, anh nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp cự tuyệt: “Không được, con không ra nước ngoài.”

Lúc này Lộ Minh Phi chỉ muốn tâm bình khí hòa cùng anh nói chuyện, hoàn toàn không có ý muốn cãi nhau, ông nhu hòa mà cười cười, nói: “Là không ra nước ngoài hay là không muốn ra nước ngoài?”

Lộ Bắc Sâm không hiểu ý tứ trong lời nói của ông ấy, chỉ cau mày nhìn ông ấy,không nói chuyện.

“Có phải bởi vì cô bạn gái nhỏ của con không?” Lộ Minh Phi lại làm vẻ mặt cười tủm tỉm hỏi.

“A Sâm, cả đời này của con không riêng gì chỉ có tình yêu, còn có rất nhiều thứ cần phải theo đuổi, theo đuổi vật chất, sự nghiệp, lý tưởng. Con xem trên thế giới này có nhân sĩ thành công nào sẽ vì tình yêu mà từ bỏ bước chân đi lên, con còn trẻ, rất nhiều chuyện không hiểu, khi làm việc cũng thích đầu óc nóng lên. Huống hồ ba chỉ muốn con ra nước ngoài du học, lại không phải bắt ép con cắt đứt quan hệ với bạn gái nhỏ, có cái gì không được.”

Lộ Minh Phi cười tủm tỉm như vậy, ôn ôn hòa hòa mà khuyên bảo, anh thật sự kém một xíu nữa là bị tẩy não.

Lộ Bắc Sâm khoanh tay cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy theo lý luận của ba, nhân sĩ thành công phải xuất ngoại du học, nhân sĩ thành công phải học hành, yêu đương, làm việc nơi đất khách?”

“Lúc xưa, ba cho người tẩy não con thiếu chút nữa xảy ra hậu quả khôn lường. Ba thật sự không cần phải giả bộ làm bộ dáng người cha hiền từ đâu, con tương đối quen thuộc bộ dáng ba quát mắng con.”

Lộ Bắc Sâm nói xong, Lộ Minh Phi không thể giả bộ được nữa, tức giận đỏ bừng mặt, bàn tay nắm gắt gao, gân xanh nổi cả lên mu bàn tay.

Lộ Minh Phi đập tay lên bàn một cái, văn kiện trên bàn rung rung, âm điệu cao lên không ít: “Lộ Bắc Sâm nói chuyện đàng hoàng với mày, mày không chịu đúng không?”

“Ba nhìn xem đây mới là bộ dạng của ba, vẫn như xưa.” Lộ Bắc Sâm không để trong lòng, vẫy vẫy tay với ông, xoay người ra khỏi thư phòng: “Mặc kệ ba nói thế nào, con đều không đi.”

Lộ Minh Phi lần này quyết tâm đưa Lộ Bắc Sâm ra nước ngoài du học, chính ông ấy tự mình khuyên không được còn mời Tần Vũ Dương tới.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lộ Bắc Sâm đi ra ăn sáng, liếc mắt một cái liền thấy được lão Tần ngồi trên bàn cơm nói chuyện phiếm cùng Lộ Minh Phi.

Cuối cùng Tần Vũ Dương cũng không khuyên được Lộ Bắc Sâm, bất quá nói chuyện với Tần Vũ Dương thái độ của Lộ Bắc Sâm tốt hơn rất nhiều. Anh cùng lão Tần nói, nguyên nhân thật sự anh không ra nước ngoài du học.

“Con cùng Chúc Dịch hứa hẹn tốt nghiệp xong liền kết hôn, nếu hiện tại con lại quyết định xuất ngoại du học, cô ấy sẽ nghĩ con thế nào.”

Ngạn ngữ nói thà hủy đi mười toà miếu không hủy đi một cuộc hôn nhân, ông ấy cũng không muốn là ác nhân chia cách đôi tình lữ, liền nói với Lộ Minh Phi chính ông cũng không thể không thể can thiệp.

Bất quá, ông ấy vẫn nói lý do lúc nãy Lộ Bắc Sâm nói với ông lại cho Lộ Minh Phi.

Lộ Minh Phi ngồi ở thư phòng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cảm thấy muốn cởi chuông còn cần tìm người cột chuông. Cho nên hôm sau ông đi riêng một chuyến tới đại học A, tìm được Chúc Dịch.

Chúc Dịch cùng Lộ Bắc Sâm không đi học chung với nhau, cho nên chuyện Lộ Minh Phi tới tìm Chúc Dịch, anh hoàn toàn không hề hay biết.

Lộ Minh Phi không có thời gian rảnh chạy tới khu dạy học tìm Chúc Dịch, trực tiếp tìm chủ nhiệm khoa văn học, làm chủ nhiệm khoa hỗ trợ thông báo đem Chúc Dịch gọi vào văn phòng.

Chủ nhiệm khoa ngồi trong văn phòng bồi Lộ Minh Phi hàn huyên trong chốc lát, thấy Chúc Dịch gõ cửa tiến vào, liền tự giác rời đi.

Lộ Minh Phi thấy Chúc Dịch, chỉ tay vào chỗ ngồi đối diện, đôi mắt cười đến nheo lại, thoạt nhìn tựa như tiếu diện hổ không có hảo ý.

“Ngồi đi.” Ông nói.

Chúc Dịch ngồi xuống, có điểm không hiểu lắm, hỏi: “Xin hỏi, ngài là?”

“Chú tên Lộ Minh Phi là ba của Lộ Bắc Minh.” Lộ Minh Phi trực tiếp nói ra thân phận.

Chúc Dịch đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt này, thoạt nhìn già hơn cậu của Lộ Bắc Minh, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến khí tràng của người thành đạt trong cuộc sống.