Chương 47

Người đàn ông trung niên tự nhận là ba của Lộ Bắc Sâm đang ở trước mặt này, trong đầu Chúc Dịch nhảy ra ý tưởng đầu tiên đều là tình tiết cẩu huyết kinh điển mà phim thần tượng hay diễn: cho cô 500 vạn, lập tức rời khỏi con trai tôi.

Sau đó chính là hình ảnh Chúc Dịch ngồi đánh cờ cùng ông, cô tư thái lười biếng, chậm rãi sờ tấm thẻ Lộ Minh Phi ném tới, xả ra một nụ cười lạnh, nói: “Con trai chú chỉ có giá 500 vạn? Chú ra giá năm trăm triệu có lẽ cháu còn suy xét.”

Tiếp theo lại ném tấm thẻ lại cho Lộ Minh Phi như cách ông ném thẻ vào người cô.

Chúc Dịch bổ não còn chưa có xong, Lộ Minh Phi đã mở miệng: “Là có chuyện này, chú muốn đưa A Sâm xuất ngoại du học, nhưng nó bởi vì nguyên nhân là cháu nên không đồng ý, chú muốn cháu giúp chú khuyên nhủ nó.”

Gì?

Chúc Dịch có chút không phản ứng kịp.

Như thế nào lại xuất ngoại du học?

Chúc Dịch giật giật mí mắt, thanh âm lạnh lùng: “Chú, cháu vì cái gì phải giúp chú khuyên?”

Lộ Minh Phi cười, tiểu cô nương còn rất can đảm, liền hỏi: “Nghe nói tốt nghiệp xong bọn cháu tính toán sẽ kết hôn à?”

Chúc Dịch nhìn ông ấy, không nói chuyện.

“Nếu các cháu thật sự định kết hôn, nói cách khác về sau cháu phải gả đến Lộ gia, vậy cháu có phải nên cùng trưởng bối xử lý tốt quan hệ?” Lộ Minh Phi quyết định áp dụng đường tắt nhanh hơn đại lộ.

“Chú, thứ cho cháu nói câu bất kính, Lộ Bắc Sâm cùng trưởng bối quan hệ không tốt, cháu càng không cần thiết.” Chúc Dịch mặt vô biểu tình nói.

“Cô….” Chúc Dịch vừa nói xong, trực tiếp làm Lộ Minh Phi tức giận đến thiếu chút nữa nghẹn tim, một người hai người đều nói chuyện như vậy sao? Cuối cùng Lộ Minh Phi thỏa hiệp mà thở dài một hơi, lộ ra bộ dáng mệt mỏi bất lực: “Xem như là chú cầu cháu, giúp chú khuyên nhủ A Sâm được không?”

Chúc Dịch không nghĩ tới, một người thành công gần 50 tuổi sẽ dùng khẩu khí như vậy cầu cô, những câu nói dỗi người trong đầu còn nghẹn lại nơi cổ họng.

Cô trầm mặc thật lâu sau, mới hỏi: “Nhất định phải xuất ngoại du học sao? Ở trong nước không được sao ạ?”

“Thật ra mà nói, xuất ngoại du học sẽ làm con đường về sau của thằng bé thông thuận hơn.”

Chúc Dịch tự hỏi rất nhiều lần đối với trạng thái yêu đương của hai người, cô cảm thấy hai người yêu nhau, hẳn là phải ảnh hưởng nhau, cùng nhau ưu tú, mà không phải một bên cản trở con đường đi tới tương lai của bên kia.

Lộ Bắc Sâm, đại khái là cố kỵ đến cảm thụ của cô, cho nên mới không đồng ý đi.

Nếu cản trở bước chân của anh, cô cũng sẽ áy náy.

“Để cháu thử xem.” Chúc Dịch cuối cùng đưa ra câu đáp ứng.

Chúc Dịch đáp ứng với Lộ Minh Phi sẽ khuyên Lộ Bắc Sâm, tối hôm đó, cô đa sầu đa cảm mà gọi một cuộc điện thoại cho Đàm nữ sĩ.

Hai người nói đông nói tây mà hàn huyên trong chốc lát, Chúc Dịch đột nhiên chuyển đề tài mà hỏi Đàm nữ sĩ: “Mẹ, xuất ngoại học nghiên cứu sinh đại khái cần bao nhiêu tiền vậy mẹ?”

Đàm nữ sĩ lúc ấy cũng không nghĩ quá nhiều, cho rằng Chúc Dịch chỉ là nhàm chán nên tùy tiện hỏi, vì thế bà cũng rất tùy ý trả lời: “Cái này mẹ cũng không rõ lắm, mấy người đồng nghiệp của của mẹ có con đi nước ngoài du học, nhưng mẹ cũng không có hỏi qua, giống như học hai năm nghiên cứu sinh khoảng sáu bảy chục vạn.”

Hai năm mà sáu bảy chục vạn? Nhiều vậy sao, cô còn tưởng một năm nhiều nhất chỉ mười mấy vạn.

“Mẹ, nếu, con chỉ là nói nếu thôi, nếu con muốn xuất ngoại học nghiên cứu sinh, mẹ có nhiều tiền tiết kiệm như vậy sao?” Chúc Dịch cẩn thận hỏi ra miệng.

“Sáu bảy chục vạn tiền tiết kiệm a.” Đàm Vi lẩm bẩm tự nói: “Trong thẻ của mình hiện tại còn thiếu mười mấy vạn nữa, phỏng chừng đến lúc phải đi mượn bạn bè, không được thì trước cứ đem nhà ở bán đi.”

“Con gái à.” Cách di động Chúc Dịch có thể nghe ra được ngữ khí của Đàm nữ sĩ trở nên trịnh trọng lạ thường.

“Con nếu muốn ra nước ngoài du học thì cứ ra nước ngoài du học, không cần cảm thấy gánh nặng. Hiện tại rất nhiều gia đình khá giả đều đưa con cái ra nước ngoài du học gì đó, mạ một lớp vàng, trở về tìm việc tiền lương cũng cao hơn. Đồng nghiệp thường xuyên nói với mẹ, đi học không gọi là tiêu phí tiền, phải đầu tư.” Đàm Vi nói.

Chúc Dịch không nói chuyện, cô cảm thấy vì chuyện tình yêu mà làm mẹ phải đào rỗng tiền tiết kiệm còn không nói, phải vay tiền còn phải bán nhà, như vậy quá ích kỷ.

Cô cười cười, lại nói: “Cũng không có nghĩ ra nước ngoài, vừa rồi con không phải nói nếu sao, xuất ngoại có cái gì tốt chứ, còn không thể bồi mẹ.”

Đàm Vi nghe được lời này cũng cười.

Hôm sau, Chúc Dịch học xong tiết tự học buổi tối, cùng Lộ Bắc Sâm nắm tay nhỏ lắc lư lảo đảo đi về ký túc xá, thời điểm đi qua hồ nhân tạo của trường, cô đột nhiên đưa ra ý kiến muốn qua hồ hóng gió.

Hai người tìm cái ghế dài ngồi xuống, Chúc Dịch nhìn mặt hồ, do dự thật lâu cũng không biết mở miệng thế nào mới tốt.

Cuối cùng cô quyết định vào thẳng vấn đề, không nói mấy thứ loanh quanh lòng vòng.

“Lộ Bắc Sâm, ba anh muốn anh ra nước ngoài du học vì sao anh không đồng ý?”

Lộ Bắc Sâm thần sắc biến đổi, trên mặt mang theo vài phần tức giận: “Ai nói với em, là ba anh hay là lão Tần?”

Chúc Dịch nhìn anh, sắc mặt bình tĩnh: “Anh trả lời câu hỏi của em trước đã, bởi vì em sao?”

Lộ Bắc Sâm thở phào nhẹ nhõm, đem cảm xúc bình phục xuống, gật gật đầu. “Vậy anh có muốn đi không?” Chúc Dịch lại hỏi.

Lộ Bắc Sâm nghĩ ngợi, trả lời nói: “Cũng không có nghĩ gì, chính là cảm thấy nếu có thể xuất ngoại du học, trông thấy thế giới bên ngoài có lẽ cũng không tồi.”

“Vậy thì anh cứ đi thôi.” Chúc Dịch nói.

“Nghiên cứu sinh thời gian ít nhất cũng hai ba năm, đến lúc đó đôi ta cách dị quốc tha hương, lỡ như em có cảm tình cùng người khác thì sao bây giờ? Anh không đi.” Mấy câu nói đó của Lộ Bắc Sâm nói với giọng trẻ con, đem Chúc Dịch chọc cười.

Chúc Dịch nắm lấy tay anh, kiên nhẫn trấn an anh: “Sẽ không, chỉ là yêu xa mà thôi, nếu tình cảm của chúng ta có lỗ hổng nhỏ nào đó đều có thể vượt qua , về sau chúng ta cũng sẽ vì nguyên nhân khác mà đường ai nấy đi.”

Lộ Bắc Sâm nhìn cô không nói chuyện, vẫn là bộ dáng không yên tâm.

Chúc Dịch nâng khóe môi, tiếp tục giải thích: “Em không muốn nguyên nhân bởi vì em mà cản trở bước chân của anh, như vậy tình cảm của chúng ta có lẽ cũng không thể dài lâu.”

“Thật sự, nếu anh muốn hướng về phía trước thì cứ đi, em sẽ ở phía sau gắt gao đi theo.” Cô nói.

“Gắt gao theo sau?” Lộ Bắc Sâm hỏi.

Chúc Dịch trịnh trọng gật đầu.

“Như vậy em có cảm thấy quá mệt mỏi không?”

“Nếu mệt, em sẽ dừng lại.” Cô thấp giọng nỉ non, đáy mắt cất giấu sự cô đơn.

Chúc Dịch nói chuyện, thanh âm càng nói càng nhỏ, Lộ Bắc Sâm chỉ nghe rõ nửa câu trước, nửa câu sau không nghe rõ.

“Nếu mệt sẽ thế nào?” Anh hỏi lại.

Chúc Dịch cười cười, giả bộ không sao cả nói: “Nếu mệt, anh phải dừng lại chờ em đó.”

Lộ Bắc Sâm gật đầu, nhàn nhạt “ n” một tiếng.

Thời gian sau Lộ Bắc Sâm liền bắt đầu chuẩn bị ôn tập, bắt đầu mỗi ngày đi tới thư viện, phòng học, nhà ăn chỉ sinh hoạt trong ba điểm.

Chúc Dịch thấy bạn trai mình chăm chỉ nỗ lực chuẩn bị thi như vậy, chính mình ngồi bên cạnh không chơi điện thoại thì cũng đọc tiểu thuyết, cảm thấy hình tượng của mình rất không có chí tiến thủ.

Trong tâm cô nói: Nếu không thì mình cũng ôn tập thi nghiên cứu sinh xem sao.

Đại học A là ngôi trường đại học nổi danh cả nước. Vừa lúc Chúc Dịch cũng không muốn đi học xa, ở thành phố A còn có thể thường xuyên về nhà bồi Đàm nữ sĩ, liền nghĩ vậy thi nghiên cứu sinh ở đại học A đi.

“Lộ Bắc Sâm, nếu không em cũng thi lên thạc sĩ nha.” Chúc Dịch buông tiểu thuyết trong tay, tiến đến nói bên tai anh.

Lộ Bắc Sâm vừa nghe câu nói như thế liền cao hứng, cho rằng Chúc Dịch nghĩ thông suốt, muốn ra nước ngoài học nghiên cứu sinh với anh. Lúc trước lúc anh vừa mới quyết định ra nước ngoài học nghiên cứu sinh đã có ý tưởng này, anh cũng không muốn cùng Chúc Dịch một lần tách ra liền tới hai ba năm thời gian. Nếu hai người có thể cùng nhau xuất ngoại du học thì tốt quá rồi, anh tin tưởng ba anh sẽ không bủn xỉn chút tiền ấy.

Lúc anh uyển chuyển biểu đạt ý tưởng này ra, Chúc Dịch không nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt.

Cô nói hiện tại cô chỉ là bạn gái anh, nếu dùng tiền nhà anh nhiều như vậy, có cảm giác chính mình chịu ân huệ của người khác. Như vậy, mọi việc, tình cảm liền hoàn toàn thay đổi.

“Em nghĩ thông suốt, muốn cùng anh xuất ngoại rồi sao?” Lộ Bắc Sâm treo tươi cười trên mặt hỏi.

Chúc Dịch nhướng đôi mắt tròn xoe, nói: “Không có, em là nói muốn thi nghiên cứu sinh ở đại học A.”

Tươi cười trên mặt Lộ Bắc Sâm tức khắc sụp đổ, mất mát mà bĩu môi, sau đó thập phần có lệ nói: “Khá tốt.”

Chúc Dịch bị anh hời hợt, trực tiếp đấm một quyền qua.

*

Đại học năm ba, hai người đều mất ăn mất ngủ mà dấn thân vào việc ôn tập thi lên thạc sĩ.

Một đoạn thời gian Chúc Dịch suýt chút nữa đã quên sự thật là Lộ Bắc Sâm sắp rời đi, hai người không biết họ dốc lòng học tập như vậy rất có điểm giống dốc lòng vì nhân sinh.

Tựa như cao trung, giáo viên luôn sắp xếp chỗ ngồi cho hai học sinh có thành tích ngang nhau ngồi chung, sau đó hai người cùng nhau tiến bộ, ngươi truy ta đuổi.

Nhưng một đoạn thời gian như vậy, gần đến đại học năm tư, tính tình Chúc Dịch càng trở thêm không thể khống chế, thường thường bởi vì một chút việc nhỏ mà hướng Lộ Bắc Sâm phát hỏa, hoặc là đôi khi bạo lực lạnh với anh.

Thời gian từng ngày từng ngày càng tới gần, cô phát hiện thần kinh mẫn cảm của mình càng không thể đυ.ng chạm tới, một khi đυ.ng vào, cảm xúc của cô gần như hỏng mất. (Ứng dụng T Y T)

Bất quá cũng may, Lộ Bắc Sâm hoặc nhiều hoặc ít biết được tâm tình vào giờ phút này của cô, mỗi lần cô sinh khí, đều là tận lực dỗ cô sủng cô.

Có một ngày, hai người ở thư viện học đến 10 giờ, trên đường cùng nhau trở về ký túc xá, Chúc Dịch đột nhiên khóc òa lên, nước mắt không nhịn được mà trào ra ngoài, có ngăn cũng ngăn không được.

Lộ Bắc Sâm liền bị dọa, đứng tại chỗ một chút cũng không dám động: “Em làm sao vậy? Là anh nói sai cái gì sao?”

Chúc Dịch lắc đầu, khụt khịt hai tiếng: “Không có gì, em cũng không biết vì sao lại muốn khóc.”

Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, sau đó ngửa đầu lên bầu trời, chỉ là tuyến lệ không nghe theo sai khiến, nước mắt vẫn cứ lăn dài xuống.

Chúc Dịch lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau nước mắt nhưng càng lau lại càng khóc lớn hơn, vừa rồi cô không biết sao cảm thấy rất khổ sở, sau đó liền khóc. Hiện tại là bực chính mình tại sao khóc, nước mắt vì cái gì không nghe lời cứ lăn dài trên má.

Cô thật sự, thật sự không muốn như một cô gái dùng nước mắt bắt cóc bạn trai người khác.

Lộ Bắc Sâm nhìn cô, biểu tình nghiêm túc: “Chúc Dịch, cái phải bởi vì anh xuất ngoại mà khổ sở không, vậy anh sẽ không đi nữa.”

Chúc Dịch hít sâu mấy cái: “Lộ Bắc Sâm, thật sự, anh đừng bị em ảnh hưởng, em cũng không biết tình huống hôm nay như thế nào, lại đột nhiên….”

Nói, Chúc Dịch xoay đầu đứng qua một bên, dùng khăn giấy lau nước mắt. Lộ Bắc Sâm thở dài một hơi, nói: “Em như vậy, sao anh yên tâm được.”

Chúc Dịch quay đầu đi, hướng anh xua xua tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, em dừng lại một chút thì tốt rồi, chính là cảm xúc đột nhiên dâng lên, khống chế không được.”

Chúc Dịch lại hít sâu vài cái, cảm xúc cuối cùng cũng bình phục một chút, cô đang chuẩn bị quay đầu lại, Lộ Bắc Sâm đột nhiên nói với cô: “Chúc Dịch, Chúc Dịch, em mau nhìn anh này.”

Cô tìm thanh âm, nhìn qua bên cạnh thì thấy, phát hiện Lộ Bắc Sâm không biết từ khi nào dán ở trên tường làm tư thế chổng ngược.

“Anh làm gì đó?” Chúc Dịch có chút không rõ nguyên do, nhưng tâm tình của cô tựa hồ bị anh chọc cho tốt hơn khi nãy.

Ngay sau đó Lộ Bắc Sâm nói ra câu lời thoại kinh điển: “Lúc muốn khóc liền đứng chổng ngược lại, như thế nước mắt sẽ không chảy ra tới.”

Chúc Dịch “Phụt” cười, tâm tình rất tốt, cô khoanh tay, cố ý phối hợp với anh: “ y, anh cho rằng anh là ai, Hanazawa Rui* sao?”

*Hanazawa Rui: là một người trong nhóm F4 của bộ truyện Nhật Bản “Vườn sao băng”.

Lộ Bắc Sâm vẫn còn duy trì tư thế đứng chổng ngược, cả khuôn mặt bởi vì sung huyết có chút đỏ lên: “Thế nào? Tâm tình có tốt lên không?”

Chúc Dịch thấy bộ dáng của anh rất mệt, tiến lên hai bước, nói: “Ai nha, anh mau đi xuống, đừng đứng chổng ngược.”

Kỳ thật Lộ Bắc Sâm cũng có chút chịu không nổ, nhưng bạn gái không mở miệng, anh không dám xuống dưới a. Cho nên, Chúc Dịch vừa mở miệng một cái, anh liền chạy nhanh theo xuống bậc thang.

Sau khi hai chân chạm đất, Lộ Bắc Sâm còn làm bộ dáng giáo thảo* mà sửa sang lại kiểu tóc hơi lộn xộn, sau đó giống như tiểu hài tử không đòi được đáp án sẽ không bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Tâm tình có phải tốt lên rồi không?”

*Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.

Chúc Dịch mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn anh, bạn trai.”

“Đi, chúng ta về ký túc xá thôi.” Lộ Bắc Sâm nhặt balo từ dưới mặt đất lên, nắm tay Chúc Dịch tiếp tục đi về phía trước.

Đi được chốc lát, Chúc Dịch đột nhiên vô cùng nghiêm túc mà nói: “Bạn trai, chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Đúng vậy, bọn họ sẽ cùng nhau ưu tú, cùng nhau hướng tới tương lai tốt đẹp. Lộ Bắc Sâm nghiêng đầu nhìn cô, cũng cười: “Nhất định.”