Chương 48

Buổi tối trước ngày Lộ Bắc Sâm rời đi, Hàn Sướиɠ tổ chức cho anh một bữa tiệc chia tay, cơm nước xong xuôi, mọi người kéo nhau đến KTV chơi đến mười một, mười hai giờ đêm.

Sáng mai Lộ Bắc Sâm còn phải lên máy bay, nhân lúc mọi người không để ý, mang theo Chúc Dịch trộm chuồn khỏi KTV.

Hai người đi trên đường cái, vừa hóng gió vừa nói chuyện.

“Lộ Bắc Sâm, sáng ngày mai em sẽ không ra sân bay tiễn anh.” Chúc Dịch nói. Lộ Bắc Sâm nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng “ n” một tiếng.

“Em sợ một mình từ sân bay trở về sẽ không chịu nỗi.” Cô lại nói một câu giải thích.

Kỳ thật cô không cần giải thích, anh căn bản đều biết.

Lộ Bắc Sâm nắm tay cô nâng lên, một cái tay khác phủ lên mu bàn tay cô, nói: “Anh biết.”

Chúc Dịch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định như lộ trình người bình thường, nói câu chúc phúc trước khi chia xa: “Lộ Bắc Sầm, chúc anh tiền đồ như gấm, tương lai sáng lạn.”

Ngày Lộ Bắc Sâm bay đến bên kia đại dương là thứ sáu, thời điểm cô từ trên giường bò dậy, bên ngoài mưa nhỏ, hạt mưa rơi tí tách.

Di động trên mặt bàn phát tới hai cái tin nhắn, là Lộ Bắc Sâm phát tới, thời gian là rạng sáng 5 giờ rưỡi.

—-- Tiểu nha đầu, anh đi rồi.

—-- Em một thân một mình ở trường học phải tự chiếu cố chính mình.

Chúc Dịch nằm ở trên giường mặt đối mặt với màn hình di động, nhìn hai dòng tin nhắn kia ngây người, ở trong lòng thở dài một hơi trong im lặng, Lộ Bắc Sâm thật sự đi rồi.

Tuy rằng không quá muốn đối mặt với hiện thực, nhưng anh vẫn là thật sự đi rồi.

Chúc Dịch đối mặt với di động xuân thương thu buồn mà thở dài một hơi, đem chăn lôi kéo, lại lần nữa nằm xuống, tính toán ngủ nướng một giấc an ủi chính mình.

Ngày thứ bảy hôm sau, Chúc Dịch không có bạn trai ở bên cạnh đi chung, cho nên cô quyết định không tới thư viện tự học nữa, trước đó hai người mỗi cuối tuần đều đi, vậy lấy ngày này là ngày cô mất đi tình yêu đi.

Chúc Dịch đang chuẩn bị thuận tay tắt đi báo thức 6 giờ sáng, tiếp tục ngủ, liếc mắt ngó tới điện thoại trên bàn phát ra một tin tức, thông báo thêm bạn tốt trên Wechat.

Khương Thư Dao?

Khương Thư Dao đột nhiên động kinh thêm bạn tốt với cô làm gì?

Chúc Dịch suy nghĩ một hồi vẫn nhấn đồng ý thêm Khương Thư Dao vào danh sách bạn tốt, thêm vào danh sách bạn tốt không bao lâu sau, Khương Thư Dao gửi một tin nhắn tới.

—-- Chị Chúc Dịch, anh trai em đã tới nơi an toàn, hiện tại đang ở chung một chỗ với em.

Chúc Dịch nhìn tin nhắn Khương Thư Dao phát tới, thật sự có chút không hiểu, cô ta làm nhiều hành động như vậy để làm gì. Hôm qua vừa xuống máy bay, Lộ Bắc Sâm đã nhắn tin báo bình an với cô rồi, bây giờ cô ta lại nhắn tới một lần nữa.

Cô còn chưa tỉnh ngủ, đầu mơ mơ màng màng, đắp chăn lên tiếp tục ngủ.

Chờ cô tỉnh dậy lần nữa đã là 10 giờ sáng.

Chúc Dịch mở mắt ra, sờ soạng tìm di động, đầu tiên là mở Weibo xoát xem có cái hot search gì để hóng không, sau đó lại thuận tay mở vòng bạn bè.

Bạn bè trong vòng bạn tốt của cô không nhiều, bạn học cao trung hay gì đó chỉ hoạt động trong QQ, nhấn đổi mới vòng bạn bè, thấy tin tức Khương Thư Dao đăng lên.

Hình ảnh là Lộ Bắc Sâm cúi đầu ăn cơm ở nhà ăn, có vẻ như là chụp lén. Dòng mô tả chỉ có bốn chữ ý vị thâm trường: Cùng nhau ăn cơm.

Tin tức này trên vòng bạn bè của Khương Thư Dao phát lúc 7 giờ sáng, hai đất nước cách nhau không sai biệt lắm khoảng 12-13 tiếng đồng hồ, bọn họ bên kia khoảng bảy tám giờ tối, giờ ăn cơm chiều.

Chúc Dịch nhìn tin tức trên vòng bạn bè này, nháy mắt liền hiểu mục đích Khương Thư Dao lại thêm bạn tốt với cô.

Ma xui quỷ khiến, cô lại nhớ tới lời nói của Khương Thư Dao trong sân bay vào ba năm trước: Chị gái, nếu lúc em trở về, anh trai em mà chưa kết hôn với chị, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.

Cho nên cô ta đây là thị uy với cô?

Nếu mọi người đều giống cô ta thị uy khıêυ khí©h, cô không có việc gì phải ngoan ngoãn chịu đựng.

Vì thế cô mặc kệ bây giờ là mấy giờ, Lộ Bắc Sâm ngủ hay chưa, trực tiếp gửi qua cho anh hai tin nhắn.

—-- Anh bên đó cùng Khương Thư Dao ở chung một chỗ?

—-- Đây là có ý gì? Cùng nhau ăn cơm?

Phát xong hai tin nhắn, Chúc Dịch còn không quên chụp hình lại cái tin tức trên vòng bạn bè của Khương Thư Dao gửi qua cho Lộ Bắc Sâm xem.

Chúc Dịch đợi vài phút, Lộ Bắc Sâm phản hồi lại hai tin nhắn.

—-- Đúng, ba anh sắp xếp, nói là hai người có thể chiếu cố nhau. Nhà ở rất lớn, hai phòng ngủ một sảnh. Trước khi anh tới, Khương Thư Dao cùng bạn nó làm hợp đồng thuê nhà, sau khi anh tới, bạn con bé đã dọn đi rồi.

—-- Chuyện nó chụp ảnh phát lên vòng bạn bè anh sẽ tìm nó tính sổ.

Khi Lộ Bắc Sâm xem ảnh chụp màn hình màn hình Chúc Dịch gửi qua, anh lập tức kiểm tra lại vòng bạn bè của mình, trong ấn tượng của anh cũng không có tin tức mà Khương Thư Dao phát lên vòng bạn bè. (Ứng dụng T Y T)

Anh kiểm tra vài lần, quả nhiên không có.

Kia chỉ có một trường hợp, Khương Thư Dao phát tin này lên vòng bạn bè chỉ có bạn tốt mới thấy.

—-- Đúng rồi, sao em lại có Wechat của Khương Thư Dao?

Lộ Bắc Sâm gửi qua một tin nhắn.

Chúc Dịch phản hồi lại ngay: [Sáng hôm nay em gái anh thêm em.]

Chúc Dịch ngẫm lại cảm thấy Khương Thư Dao cố tình tạo cho cô cảm giác bị áp chế, liền rất khó chịu, cho nên cũng không lưu tình mà bồi thêm một câu: [Em phát hiện em gái này của anh đi du học ba năm, lòng dạ thâm độc hơn không ít nha, còn biết giở trò sau lưng.]

Lộ Bắc Sâm phản hồi nói: [ n, đã biết, anh chuẩn bị thu thập nó.] Khương Thư Dao còn chưa ngủ, vui tươi hớn hở mà xem TV ở phòng khách.

Lộ Bắc Sâm click mở ảnh chụp màn hình Chúc Dịch gửi qua, đưa cho Khương Thư Dao xem, thanh âm lạnh như băng hỏi: “Khương Thư Dao, em đây là có ý gì?”

Khương Thư Dao nguyên bản bị gameshow trên TV chọc cười ha ha, sau đó vừa chuyển đầu thấy hình ảnh trên màn hình di động của Lộ Bắc Sâm thì cứng đờ.

Lộ Bắc Sâm thấy cô ta chậm chạp không nói lời nào, lại lạnh lùng thúc giục: “Giải thích nhanh.”

Trong chớp nhoáng, trong đầu Khương Thư Dao hiện ra rất nhiều ý tự cứu mình, cuối cùng cô ta quyết định trả đũa.

Chỉ thấy cái miệng nhỏ của Khương Thư Dao đô đô lên, một bộ dáng không cao hứng vì bị oan uổng, ôm cánh tay, oán khí thực nặng nói: “Chỉ là phát vòng bạn bè bình thường, này có cái gì. Anh qua bên này du học em rất cao hứng, sau đó phát vòng bằng hữu thì có làm sao?”

“Vậy em phát vòng bạn bè vì cái gì muốn chặn anh?” Lộ Bắc Sâm lại hỏi.

“Em không phải sợ anh không cao hứng sao?” Khương Thư Dao thanh âm mềm nhẹ giải thích.

Nhưng mà Lộ Bắc Sâm cũng không bị ảnh hưởng bởi bộ dáng này của cô ta: “Nếu em thật sự sợ anh không cao hứng thì không cần phải phát.”

Lộ Bắc Sâm nói câu này thật nghiêm túc, sắc mặt Khương Thư Dao cũng thay đổi, không hề hi hi ha ha.

“Anh, Chúc Dịch đối với anh mà nói quan trọng như vậy sao? Chị ta chịu ủy khuất một chút cũng không được? Chị ta chỉ hơi chịu ủy khuất, anh cứ như vậy mắng em té tát?” Khương Thư Dao nhìn anh, trên mặt không có biểu cảm.

“Đúng, Chúc Dịch đối với anh rất quan trọng, anh luyến tiếc làm cô ấy chịu ủy khuất.” Mặt anh cũng vô biểu tình.

Tuy rằng cái đáp án này cô ta đã sớm biết, nhưng chính tai nghe thấy vẫn là không giống nhau.

Cô ta rũ đầu, trầm mặc hồi lâu, quyết định bất chấp tất cả, đem tình cảm đơn phương nhiều năm nói cho Lộ Bắc Sâm biết.

“Anh, anh biết không? Lại nói, em thích anh so với Chúc Dịch còn sớm hơn. Cao nhất? Sơ tam*? Thời gian cụ thể đã không còn nhớ rõ nữa, đại khái chính là nảy sinh tình cảm lúc ban đầu….”

Lộ Bắc Sâm đứng ở một bên, thân thể có chút cứng đờ, anh không nói chuyện, nghe cô ta nói hết.

Khương Thư Dao ngồi trên sofa rũ mắt, nói rất nhiều, rất nhiều chi tiết anh sớm đã không nhớ rõ. Nội dung đại khái là quá trình từ lúc mới gặp đến khi nảy sinh tình cảm.

Kỳ thật đối với Lộ Bắc Sâm mà nói, nói rõ sự tình sẽ dễ giải quyết tốt hơn.

Thời điểm năm nhất, Chúc Dịch có cùng anh nói chuyện Khương Thư Dao thích anh, khi đó anh thế nào không chịu để trong lòng, nhưng sau lại Khương Thư Dao có một loạt hành vi khác thường làm anh không để ý không được.

Một người khi thích một người, muốn nói người bị thích kia không phát hiện là không có khả năng.

Sau lại, anh hoặc nhiều hoặc ít có thể nhận thấy được. Nhưng mà, chuyện này đương sự là Khương Thư Dao không đâm thủng, anh khó lòng mà nói ra. Vừa vặn, Khương Thư Dao bị Lý Ngọc Thu đưa ra nước ngoài du học, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Lộ Bắc Sâm vốn tưởng rằng xa cách ba năm, Khương Thư Dao về chuyện tình ái này cũng sẽ không giải quyết hoặc ngó lơ.

Không nghĩ tới hiện tại, chuyện này bị đặt lên trên mặt bàn.

Khương Thư Dao rốt cuộc cũng nói xong, sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Lộ Bắc Sâm, trong mắt lập lòe mong đợi.

Lộ Bắc Sâm nhìn cô ta, con ngươi đen nhánh bình tĩnh giống như mặt hồ phẳng lặng, lúc mới bắt đầu, anh nghĩ sẽ cùng cô ta nói rất nhiều lời, giảng rất nhiều đạo lý, ví dụ như do anh không chú ý kỹ giữ đúng mực giữa nam nữ, để cho cô ta sinh ra cảm tình không đúng với anh, lại tỷ như từ đầu đến cuối anh chỉ coi cô ta như em gái, không có bất luận tìm cảm gì khác.

Nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều kẹt ngay cổ họng, chỉ nói được một câu: “Ngày mai anh sẽ dọn đi.”

Khương Thư Dao không nghĩ tới chính mình nói một tràng dài thổ lộ tâm tình như vậy, nói hết cả ngày dài, cuối cùng chỉ đổi lấy một câu nói tuyệt tình của anh trai cô ta.

Cô ta không nói chuyện, xoay người đi vào phòng.

Lộ Bắc Sâm cũng không có cùng Khương Thư Dao nói giỡn, sáng sớm hôm sau anh liền thu thập hành lý dọn đi.

Anh mới tới đây một hai ngày, đồ vật vốn không nhiều lắm, dọn dẹp một chút liền đem một cái rương hành lý chứa đầy.

Sáng Khương Thư Dao dậy, thấy phòng cách vách trống rỗng, mặt vô biểu tình mà lấy di động ra gửi cho Chúc Dịch một tin nhắn.

—-- Chị hiện tại có thể cao hứng rồi, anh tôi dọn đi rồi.

Thời điểm Chúc Dịch thu được tin nhắn, đang cùng đám Mẫn Di ăn cơm trong nhà ăn, Cô liếc mắt nhìn tin nhắn một cái, gắp cá viên đưa vào trong miệng, một bên nhai nuốt, một bên đánh chữ: [Ừ, hiệu suất làm việc của Lộ Bắc Sâm rất đáng được khen thưởng.]

Cách màn hình di động Khương Thư Dao cũng có thể cảm giác được khí thế kiêu ngạo của Chúc Dịch, vốn dĩ đang rất thương tâm khổ sở, lại bị Chúc Dịch khıêυ khí©h một câu, cô ta thiếu chút nữa đập nát điện thoại.

Ba người ăn cơm nước xong, từ nhà ăn đi ra, Chúc Dịch đột nhiên như được tiêm máu gà, nói: “Tiểu Lý Tử, có muốn cùng tớ quay lại lớp học đại chiến ba giờ không?”

Mẫn Di vẻ mặt mê mang: “Cậu vừa rồi không phải bộ dáng học thêm một phút liền sẽ đương trường chết dạng sao, như thế nào đột nhiên ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ thế?”

Chúc Dịch híp mắt cười đến đáng khinh: “Nào có, lúc nãy là do tớ đói thôi. Hiện tại năng lượng sung túc, tớ cảm giác không ức chế được Hồng Hoang chi lực trong người tớ. Tớ còn có thể xoát được mười bộ bài thi, còn có thể phân tích 100 chữ từ ngữ.”

Mẫn Di lắc đầu, bộ dáng không có biện pháp bắt tiểu yêu tinh nhà cậu, nói: “Đi thôi, máy xoát đề không có tình cảm.”

Đại học năm hai lúc ấy, khi Chúc Dịch vừa mới quyết định thi lên thạc sĩ, Mẫn Di nói cũng muốn thi lên thạc sĩ chung với cô, lý do rất đơn giản, tạm thời không muốn bị xã hội cải tạo vả mặt bôm bốp, chỉ muốn ở trong trường nhiều hơn mấy năm.

Cố Đông Thần không ý định thi lên thạc sĩ, nhưng một mình cô ấy ở phòng ngủ nằm chơi chơi, cũng thực không có ý nghĩa, liền đi theo Chúc Dịch các cô cùng nhau mỗi ngày chạy tới thư viện rồi lại đi tới phòng học học tập.

Đương nhiên, Cố Đông Thần cũng không phải không có thu hoạch, qua được bài kiểm tra chứng nhận giáo viên.

Từ khi Cố Đông Thần qua được bài kiểm tra chứng nhận giáo viên, cô ấy đột nhiên cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ kiểm tra chứng nhận.

Vì thế liền có hình ảnh như vậy, Mẫn Di cùng Chúc Dịch xoát đề thi lên thạc sĩ, Cố Đông Thần ngồi ở một bên xoát các loại tư cách chứng nhận, cái gì mà chứng nhận biên tập, chứng nhận biên kịch, chứng nhận kế toán…..

Còn có rất nhiều tư cách chứng nhận mà Chúc Dịch chưa nghe qua.

Cố Đông Thần xoát đến thích thú.

Vòng sơ khảo thi lên nghiên cứu sinh thời gian định ở tháng mười hai học kỳ một của năm tư, sau khi Chúc Dịch cùng Mẫn Di thi xong, từng người tự đánh giá so điểm, lại đối chiếu điểm số của năm vừa rồi, lên được nghiên cứu sinh đại học A cơ bản không vấn đề gì.

Ba bốn tháng sau thi vòng hai, Chúc Dịch cùng Mẫn Di hai người thuận lợi vượt qua kỳ thi. Sinh viên chính quy của trường thi lên thạc sĩ, trước tiên đều là tìm thầy hướng dẫn giỏi, cho nên thi vòng hai không có vấn đề gì lớn.

Nghiên cứu sinh nhập học không lâu, trường học có suất học liên tục thạc sĩ lên tiến sĩ. Chúc Dịch khoa chính quy thi lên thạc sĩ với thành tích vượt ngưỡng, thầy hướng dẫn của cô đề cử cô xin học cái này, còn nói thời gian quý giá, học liên tục từ thạc sĩ lên tiến sĩ có thể giảm bớt một năm học, tiến vào xã hội sớm hơn một năm có thể nhiều hơn một năm kinh nghiệm.

Chúc Dịch tiếp thu ý kiến của thầy hướng dẫn, xin học liên tục từ thạc sĩ lên tiến sĩ, sau đó liền thông qua.

Lúc ấy, thầy hướng dẫn của Mẫn Di cũng kiến nghị cô ấy nên xin học, nhưng cô ấy không nghĩ sẽ thành nữ tiến sĩ trong truyền thuyết, cho nên kinh định cự tuyệt.

Sau khi Chúc Dịch thông qua xin học từ thạc sĩ lên tiến sĩ, trước tiên đem tin vui này nói cho Đàm nữ sĩ và Lộ Bắc Sâm.

Lộ Bắc Sâm nhìn thấy tin nhắn, lập tức gọi video qua cho cô: “Tiểu nha đầu nhà ta thật lợi hại nha.”