Chương 49

“Cũng không phải sao, không cẩn thận một chút liền học từ thạc sĩ lên tiến sĩ.” Chúc Dịch cười đến đôi mắt cong lên, trả lời.

Hai người nói đông nói tây hàn huyên hồi lâu mới cúp video.

Tết m Lịch năm trước Lộ Bắc Sâm không về nước, nói là việc học quá bận không có thời gian, cũng không biết năm nay có thể về được hay không.

Lại nói tiếp, hai người đã gần một năm không gặp mặt, tuy rằng thường xuyên gọi video, nhưng vẫn rất nhớ anh.

Chúc Dịch nhìn màn hình di động đã đen, thở một hơi thật dài: “Haizz, Lộ Bắc Sâm em rất nhớ anh.”

Thời điểm Lộ Bắc Sâm trở về là lúc Chúc Dịch sắp kết thúc một học kỳ của nghiên cứu sinh, ngày anh về nước sớm hơn dự tính một tháng, tính toán cho Chúc Dịch một bất ngờ.

Ngày anh trở về là bốn giờ chiều thứ sáu, Lộ Bắc Sâm đứng dưới tàng cây hương chương ở nơi xa xa, nhìn Chúc Dịch xếp hàng ngoài cửa tiệm trà sữa.

Anh đang chuẩn bị lấy di động ra đứng cách 20 mét gọi điện thoại cho Chúc Dịch, nguyên bản nam sinh an an tĩnh tĩnh đứng bên cạnh Chúc Dịch đột nhiên thò lại gần, còn cúi đầu như là cùng cô nói cái gì đó.

Lộ Bắc Sâm vừa thấy tình huống không ổn, điện thoại cũng chưa kịp cất, liền chạy nhanh lên trước.

Chúc Dịch khó có được một buổi chiều được nghỉ ngơi, nằm ở phòng ngủ nửa ngày, đi ra ngoài mua trà sữa uống.

Thời điểm cô ra tới tiệm trà sữa, Mẫn Di gọi cô mua giúp một ly trà sữa, cho nên cô chờ ở tiệm trà sữa hơi lâu một chút.

Sau đó có một nam sinh khó hiểu thò tới, vẻ mặt còn có chút khẩn trương, nói: “Chào bạn, đồng học, tớ thấy cậu thường xuyên tới đây mua trà sữa một mình, xin hỏi cậu có thiếu một người bạn trai trả tiền trà sữa không?”

Chúc Dịch nghi hoặc mà nhìn cậu ta một cái, lại quay đầu, thanh âm nhàn nhạt trả lời: “Không thiếu, tiền trà sữa tôi tự trả nổi.”

Nam sinh kia cho rằng Chúc Dịch nghe không hiểu ý tứ của cậu ta, kỳ thật Chúc Dịch là đang uyển chuyển cự tuyệt cậu ta.

Nam sinh quyết định đổi phương thức nói chuyện: “Tớ hay mua trà sữa ở tiệm này, thường xuyên thấy cậu, tớ cảm thấy chúng ta rất có duyên phận.” Nói xong nam sinh ngượng ngùng mà gãi tóc.

“Cậu có muốn thử làm quen một chút không?” Nam sinh kia nhìn Chúc Dịch, mặt mang theo tươi cười hỏi.

Chúc Dịch quay đầu nhìn cậu ta một cái, mặt vô biểu tình, vừa lúc hai ly trà sữa cũng làm xong. Chúc Dịch cầm theo bịch đựng hai ly trà sữa, định trực tiếp cự tuyệt cậu ta. Cô đang chuẩn bị nói “Tôi có bạn trai rồi”, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, một đạo âm thanh quen thuộc truyền vào tai.

“Cô ấy có bạn trai rồi, không tiện cùng cậu làm quen.”

Chúc Dịch quay đầu nhìn lại, trong mắt lập tức hiện lên tràn đầy ý cười, sau đó giống như chú cún con tạch một cái bổ nhào vào l*иg ngực anh.

Chúc Dịch ôm xong lại buông ra, nhìn kỹ mặt anh, xác nhận không có nhận lầm sau đó lại ôm chầm lấy anh.

Ôm một lúc lâu, hai tay cô quàng qua cổ anh, nói: “Lộ Bắc Sâm, sao anh đột nhiên lại trở về? Tháng trước không phải anh nói với em tháng bảy tháng tám mới có thể trở về sao?”

“Kinh hỉ a.” Lộ Bắc Sâm cười ôm cô.

“Kinh hỉ không bất ngờ không?” Cuối cùng Lộ Bắc Sâm còn vui vẻ hỏi một câu.

Chúc Dịch nhếch miệng cười, hai tròng mắt chăm chú nhìn người trước mặt.

Hai ba năm không gặp, khí chất của Lộ Bắc Sâm trầm ổn hơn rất nhiều, cổ hơi thở thanh lãnh kia đều che giấu đi không ít, nhưng đây vẫn là thiếu niên trong trí nhớ của cô, một chút cũng không thay đổi.

Hai người nắm tay nhau hướng ký túc xá của nghiên cứu sinh mà đi, Chúc Dịch đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi: “Chỉ có mình anh trở về thôi sao? Em gái anh đâu?”

“Con bé à, nó cũng học nghiên cứu sinh, phỏng chừng phải mấy năm nữa mới về.” Lộ Bắc Sâm trả lời thật sự tùy ý.

Hai người đến cửa ký túc xá nghiên cứu sinh, Chúc Dịch một bên lên cầu thang một bên quay đầu nói chuyện với anh: “Anh ở đây chờ em nha, em mang trà sữa lên cho Mẫn Di rồi xuống liền.”

Chúc Dịch nhảy nhót mà đẩy cửa đi vào phòng ngủ, đem Mẫn Di đang dựa vào ghế đọc sách dọa sợ.

“Có chuyện gì mà xuân tâm nhộn nhạo như thế? Gặp được mùa xuân thứ hai sao?” Mẫn Di vừa tiếp nhận trà sữa vừa phun tào.

“Gì mà mùa xuân thứ hai chứ.” Chúc Dịch thẹn thùng mà phất tay với cô ấy, nói: “Lộ Bắc Sâm đã về.”

Như là đột nhiên nhớ tới cái gì, Chúc Dịch “A” một tiếng, nói: “Hôm nay không bồi cậu ăn cơm chiều đâu, tớ muốn bồi bạn trai tớ.”

Nghe vậy, Mẫn Di vẻ mặt khinh thường nhìn cô, đáp lại cô bốn chữ: “Thấy sắc quên bạn.”

Thấy sắc quên bạn-Chúc Dịch nhìn vào gương chỉnh trang lại, thuận tiện thay bộ quần áo mới rồi đi xuống.

Lộ Bắc Sâm thấy cô đến gần, ôm vai cô đi tới phía trước.

Chúc Dịch nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?”

“Mới vừa xuống máy bay liền tìm em, anh còn chưa có ăn cơm đâu, em bồi anh cùng nhau đi ăn đi?” Lộ Bắc Sâm nói.

Chúc Dịch gật gật đầu trả lời: “Được ạ.”

Trải qua ba năm thời gian, những quán đối diện đại học A thay đổi hơn phân nửa, nhưng những chỗ hay tới lui ăn cơm vẫn vậy.

Lộ Bắc Sâm không muốn tốn quá nhiều thời gian cho việc ăn cơm, nên tìm đại một quán lẩu cay.

Hai người ăn xong lẩu cay, ra ngoài ven đường đi dạo.

Chúc Dịch nắm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn xong lại cười cười, cười xong lại nhìn thật giống như đứa trẻ ngốc.

Nói thật, đến bây giờ cô vẫn có cảm giác không mấy chân thật, không thể tin được người cô ngày đêm mong nhớ lại đột nhiên trở về.

Lộ Bắc Sâm bị bộ dáng chọc cho không nhịn được cười, nói: “Làm sao vậy? Không quen biết anh à?”

Chúc Dịch còn nhìn anh, sau đó lại ha ha hai tiếng cười: “Em đang rất vui.” “Vui vẻ cái gì?” Lộ Bắc Sâm hỏi.

“Anh đã trở về, nên rất vui.” Khi nói chuyện, khóe miệng Chúc Dịch vẫn luôn giơ lên, áp xuống cũng không được.

Lộ Bắc Sâm nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng như dâng lên một làn nước ấm.

Lại đột nhiên, đột nhiên rất muốn cùng cô kết hôn, đột nhiên muốn mỗi buổi sáng khi vừa tỉnh dậy liền thấy cô nằm bên cạnh.

“Chúc Dịch.” Lộ Bắc Sâm kêu tên cô một tiếng.

“Dạ?” Chúc Dịch quay đầu nhìn anh một cái.

“Em có nhớ rõ năm hai anh đã nói, tốt nghiệp xong chúng ta liền kết hôn không?” Vẻ mặt Lộ Bắc Sâm trở nên trịnh trọng.

Cô gật gật đầu.

Sao lại không nhớ được chứ.

Lộ Bắc Sâm trịnh trọng nói: “Chúc Dịch, chúng ta kết hôn đi!”

Chúc Dịch ngước mắt nhìn anh, mắt hạnh sáng lấp lánh, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

“Buổi tối về nhà anh sẽ nói với ba anh, an bài thời gian để hai gia đình gặp mặt.” Nghe Dúc Dịch trả lời, Lộ Bắc Sâm hưng phấn vô cùng, ước gì giây tiếp theo có thể kết hôn với cô ngay tại chỗ.

Hai người đứng ngoài đường rất nhanh đã tới 10 giờ tối, Lộ Bắc Sâm thấy thời gian không còn sớm, lập tức đưa Chúc Dịch về ký túc xá.

Rồi sau đó, anh lái xe về nhà.

Chờ khi anh về tới nhà đã 11 giờ, Lộ Minh Phi và Lý Ngọc Thu có lẽ đã ngủ rồi, Lộ trạch to lớn an tĩnh.

Lộ Bắc Sâm nói thầm trong lòng nếu đều ngủ hết rồi vậy không nên quấy rầy hai vị nhân gia nghỉ ngơi, thấy việc này ngày mai hẵng nói với người lớn cũng không sao.

Bởi vì lệch múi giờ nên Lộ Bắc Sâm ngủ không được, liền giương mắt nhìn trần nhà, hơn nửa đêm mặc sức tưởng tượng cảnh sau khi kết hôn của hai người.

Buổi sáng 7 giờ, Lộ Bắc Sâm vừa ngủ được không bao lâu, đồng hồ báo thức liền vang lên. Anh sờ soạng di động bên gối đầu, nhìn thời gian, mắt bị ánh sáng di động kí©h thí©ɧ mở không lên. (Ứng dụng T Y T)

Tuy rằng còn rất muốn ngủ thêm, nhưng vì mau chóng nói với Lộ Minh Phi chuyện kết hôn, anh giãy giụa rời khỏi giường.

Lộ Minh Phi biết trước việc Lộ Bắc Sâm trở về, cho nên khi xuống lầu, nhìn thoáng qua thấy con trai ngồi trên bàn ăn cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng Lý Ngọc Thu không biết, thời điểm bà ta ôm Lộ Hoan xuống lầu, còn nghi hoặc hỏi một câu: “A Sâm trở về rồi à?”

Lộ Bắc Sâm lễ phép gật đầu, sau đó đặt tầm mắt vào bé gái bốn năm tuổi Lý Ngọc Thu đang ôm trong tay.

Chú ý tới tầm mắt của Lộ Bắc Sâm, Lý Ngọc Thu vội vàng kéo tay bé gái đang ôm trong ngực, nói: “Hoan Hoan, gọi anh đi con.”

Bé gái nhỏ đôi mắt tròn tròn mà nhìn Lộ Bắc Sâm, thanh thúy kêu một tiếng: “Anh trai.”

Tiếng nói nãi thanh nãi khí của trẻ nhỏ làm Lộ Bắc Sâm thấy ngọt ngào, cười tủm tỉm lên tiếng.

Biến hóa trên người tiểu hài tử càng thêm rõ ràng theo thời gian, khi đó anh mới ra nước ngoài, bé gái vừa mới tập đi đường, hiện tại đã lớn không ít.

Lộ Bắc Sâm nhìn chằm chằm Lộ Hoan trong chốc lát, đột nhiên một ý nghĩ tự động chạy tới: Nếu anh cùng Chúc Dịch sinh con, hình hài đứa bé sẽ thế nào? Không cần phải nói, khẳng định siêu siêu siêu đáng yêu.

Mọi người đến đông đủ, bắt đầu ăn sáng, Lộ Bắc Sâm cắn một miếng sandwich, bắt đầu vào vấn đề.

“Là như vầy, ba, con dự định sẽ kết hôn cùng Chúc Dịch. Muốn hai gia đình hẹn ngày gặp mặt ăn cơm.”

Lộ Minh Phi chuyên tâm ăn sandwich, làm như không nghe được Lộ Bắc Sâm nói chuyện, nhất thời không tỏ rõ thái độ.

Chờ khi ăn xong sandwich trên tay, ông mới chậm rì rì mở miệng: “Gần đây ba rất vội, khả năng không có thời gian. Nếu không thì như này đi, tháng sau công ty vừa vặn tổ chức tiệc kỷ niệm cuối năm, đến lúc đó con mang theo Chúc Dịch đến tham dự. Thời điểm thích hợp, con xem thế nào?”

Vừa rồi anh còn nghĩ ông không nói lời nào là ý tứ không chấp thuận, không nghĩ tới ông là đang suy nghĩ xem gặp mặt thế nào cho chính thức một tí. Xem ra tư tưởng của người lớn đã hiện đại lên không ít, không có lấy việc môn đăng hộ đối ra nói.

Lộ Bắc Sâm vừa lòng gật đầu: “Được.”

Lý Ngọc Thu ngồi ăn sáng bên cạnh lộ ra nụ cười khó phát hiện, trong lòng nói không phải là Lộ Bắc Sâm hiểu sai ý đi, đúng là cáo già trên thương trường mà.

“Con trước hết cứ ở nhà làm quen múi giờ đi, chờ làm quen đúng múi giờ trong nước thì đến công ty với ba.” Lộ Minh Phi nói.

“ n, con biết rồi.” Lộ Bắc Sâm trả lời.

Một ngày trước khi anh chính thức nhậm chức ở công ty, Lộ Minh Phi an bài cho anh một buổi xem mắt thương nghiệp, nghe nói đối phương là thiên kim tập đoàn phát triển mạng Internet.

Lúc đầu Lộ Bắc Sâm hoàn toàn không biết gì, chờ đến khi nhà gái tới anh mới biết đây là một buổi xem mắt cẩu huyết.

Ban đầu, Lộ Minh Phi nói với anh là đi gặp khách hàng, sau đó Lộ Minh Phi và ba của cô tiểu thư kia tới bàn khác bàn bạc hạng mục làm ăn, để lại anh cùng vị tiểu thư tập đoàn này ở đây xem mắt.

“Chào anh, tôi là Cung Tuyết.” Trên mặt cô gái đầy vẻ mệt mỏi, nhìn Lộ Bắc Sâm trước mặt, hơi nhếch cằm lên, tự giới thiệu.

Nội tâm Lộ Bắc Sâm tuy rằng khó chịu khi bị ba mình lừa tới đây xem mắt, nhưng trước mặt người ngoài vẫn bảo trì dáng vẻ lịch sự, lễ nghi.

“Chào cô, Lộ Bắc Sâm.” Trên mặt anh vô cảm, thanh âm thanh lãnh.

Cung Tuyết liếc mắt nhìn anh một cái, thân mình dựa ra sau, lười biếng nói: “Xem mắt nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện trai đẹp.”

“Soái ca, anh bao nhiêu tuổi?” Ngữ khí cô gái ngả ngớn.

Lộ Bắc Sâm không phải quá hứng thú với cô ta, thanh âm lạnh lùng mà trả lời: “25.”

Đối với thái độ lạnh như băng của Lộ Bắc Sâm, Cung Tuyết biểu hiện như không có việc gì, cô ta gật gật đầu, ừ một tiếng: “So với tôi còn nhỏ hơn, mới 25 mà ba cậu đã bắt đi xem mắt, cậu cũng quá thảm rồi.”

Cung Tuyết nhẹ giọng cười một tiếng, Lộ Bắc Sâm không nói chuyện, hai người lần nữa rơi vào trầm mặc.

Trầm mặc nửa ngày, vẫn là Cung Tuyết mở miệng: “Cậu hằng ngày đều cao lãnh như vậy sao? Hay là nhìn thấy tôi nên khẩn trương.”

Lộ Bắc Sâm nhíu nhíu mày, không vui nói: “Tôi có bạn gái rồi.”

Nghe thấy câu trả lời này, Cung Tuyết cũng không ngạc nhiên lắm, không sao cả nói: “Bạn gái cậu là thiên kim nhà nào? Nói không chừng tối có biết cô ấy đấy.”

Lộ Bắc Sâm không cảm tình mà nói ba chữ: “Người bình thường.”

Nghe xong, Cung Tuyết lộ ra bộ dáng “Tôi đã hiểu”, sau đó gật đầu nói: “Khó trách, ba cậu gấp không chờ nổi mà ép cậu đi xem mắt.”

Lộ Bắc Sâm là người thông minh, vừa nghe Cung Tuyết nói liền hiểu ý tứ của cô ta, nhưng lần trước không phải Lộ Minh Phi đã đồng ý gặp mặt Chúc Dịch rồi sao.

Cho nên anh mang theo vài phần nghi hoặc vài phần khó chịu hỏi ra khỏi miệng: “Cô có ý gì?”

“A, không có ý gì.” Nói, Cung Tuyết quay đầu nhìn Lộ Minh Phi và Cung Nghị cách đó không xa đang đứng lên, tiếp tục nói: “Xem ra ba tôi cùng ba cậu nói chuyện xong rồi, tôi còn có cuộc hẹn tiếp theo, không bồi cậu hàn huyên nữa, bye~”

Lễ kỷ niệm định vào ngày 21 tháng 6, bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn của tổng bộ tập đoàn Dung Phong. Mấy ngày trước tiệc tối, Lộ Bắc Sâm đưa tới cho Chúc Dịch một kiện váy dạ hội, lễ phục là váy đuôi cá cúp ngực màu vàng, toàn bộ váy đều được đính đá sáng long lanh, bling bling rất lóa mắt.

Lộ Bắc Sâm gửi tới cho cô tổng cộng hai cái hộp, một hộp là lễ phục, một cái hộp khác là giày cao gót, đôi giày cao tám centimet.