Chương 50

Vì để có thể xứng với bộ lễ phục, trước tiên Chúc Dịch đi chăm sóc da và làm tóc, buổi sáng cùng ngày còn tìm riêng một thợ trang điểm, giúp cô trang điểm tinh xảo cho phù hợp với yến tiệc. Sau khi trang điểm xong, Chúc Dịch sợ mình không cẩn thận cọ vào gương mặt đã trang điểm, như một bức tượng ngồi ở trong phòng, động cũng không dám động nhiều.

Thật vất vả mới chợ được tới lúc Lộ Bắc Sâm lái xe đến đón cô, cô cảm giác làm một nữ nhân tinh xảo thật khó.

Yến hội bắt đầu, các loại lãnh đạo lớn nhỏ của tập đoàn Dung Phong theo thứ tự lên đài phát biểu.

Kịch bản của mấy lại lễ kỷ niệm này, Lộ Bắc Sâm quá hiểu, các lãnh đạo lên phát biểu cảm nghĩ, rót rượu champagne các thứ, phỏng chừng nói đến một hai giờ vẫn chưa xong.

Lộ Bắc Sâm nhìn Chúc Dịch đi đôi giày cao tám centimet, sợ cô đứng lâu sẽ mệt, liền tìm một phòng đưa cô vào nghỉ ngơi trước, chờ nhóm lãnh đạo diễn thuyết xong lại kêu cô ra.

Kỳ thật, Chúc Dịch thấy thật may mắn có thể trốn một lúc, loại trường này cô là lần đầu tiên nhìn thấy, thật là có chút không thích ứng.

Quả nhiên, mấy loại tiệc tối từ thiện, tiệc lễ mừng gì đó như phim thần tượng, tiểu dân chúng như cô rất không thích hợp.

Hơn một giờ sau, Lộ Bắc Sâm lại đây kêu cô, yến hội chuẩn bị chính thức bắt đầu rồi, mọi người đều cầm champagne nói chuyện phiếm. Chúc Dịch nhìn lướt qua, còn thấy không ít các minh tinh, nhưng diễn viên tuyến 18 có vẻ nhiều hơn.

Chúc Dịch nghĩ thầm, làm lễ kỷ niệm tiệc tối giống như liên hoan phim Cannes vậy, đông đảo minh tinh điện ảnh tới đây cọ thảm đỏ, thật quá khoa trương rồi.

Chúc Dịch kéo cánh tay Lộ Bắc Sâm, chậm rãi đi vào đám người.

Lộ Bắc Sâm vốn muốn mang theo Chúc Dịch tới gặp mặt Lộ Minh Phi, nhưng quét một vòng trong đám người vẫn không thấy ông ấy, phỏng chừng lại cùng vị tổng tài nào đó nói chuyện hợp tác đi.

Chúc Dịch cầm ly champagne nhìn thoáng qua bữa tiệc sang trọng, lại nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên đỉnh đầu một lát, bỗng nhiên cảm giác trời đất quay cuồng.

Cô còn chưa ở trong lòng cảm thán xong giữa người với người lại có chênh lệch lớn như vậy, một nữ nhân trang điểm diễm lệ, tư thái ưu nhã thong dong đi đến trước mặt Lộ Bắc Sâm.

“Đã lâu không gặp nha, Lộ Bắc Sâm.”

Lộ Bắc Sâm nhìn Cung Tuyết một cái, không nói chuyện.

Cung Tuyết giả bộ cười một chút, bất đắc dĩ mở miệng: “Cậu đúng thật là cao lãnh, làm sao? Mới xem mắt không bao lâu liền làm bộ dáng không quen biết.”

Cung Tuyết rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, những danh viện có địa vị trong giới, cô ta đều gặp qua, mà vị bên người Lộ Bắc Sâm này, cô ta một chút cũng không có ấn tượng.

Lớn lên nhìn cũng được, chính là không có chút phóng khoáng nào, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra hoặc ít hoặc nhiều không có tham gia bữa tiệc lớn như vậy.

Nói đến cùng, nhìn bộ dáng kia rõ ràng là chưa hiểu việc đời.

Cho nên vừa rồi nói mấy lời kia, cô ta cố ý thả ra tin tức có ý tứ.

Sắc mặt Chúc Dịch không quá tốt, tiến đến bên tai Lộ Bắc Sâm, thấp giọng hỏi nhỏ: “Anh xem mắt khi nào?”

Kỳ thật Lộ Bắc Sâm không muốn giấu Chúc Dịch, nhưng việc này chung quy lại không biết mở miệng giải thích như thế nào.

Ba anh an bài anh đi xem mắt?

Nói như vậy rất kỳ quái đi.

Hơn nữa anh mới vừa đi theo Lộ Minh Phi xử lý việc trong công ty, lại bận rộn nên việc này liền vứt ra sau đầu.

Không ngờ rằng, Cung Tuyết hôm nay cũng tới, còn nhắc tới chuyện này.

“Khoảng một tháng trước.” Lộ Bắc Sâm đè nặng thanh âm trả lời.

Trước mặt công chúng, cô cũng không lộ ra tiểu tính tình, liền thấp giọng cùng Lộ Bắc Sâm nói tiếp: “Về nhà thu thập anh.”

Cung Tuyết đứng một bên xem kịch, xem đến vui vẻ.

Lộ Bắc Sâm lạnh lùng liếc cô ta một cái, đang chuẩn bị đưa Chúc Dịch tới chỗ khác, Lộ Minh Phi đột nhiên chạy tới, kêu Lộ Bắc Sâm qua đây, giới thiệu mấy lão tổng cho anh nhận thức.

Anh lên tiếng, quay đầu lại dỗ Chúc Dịch: “Chúc Chúc, em đừng nóng giận, chờ anh trở về lại tính, bên kia ba anh có việc kêu anh, anh qua đó một chút, em tìm chỗ nghỉ ngơi đi, bận xong anh quay lại tìm em.”

Lộ Bắc Sâm nói xong không đợi Chúc Dịch trả lời, vội vội vàng vàng mà rời đi.

Nói thật, trong lòng Chúc Dịch có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn là sự mất mát.

Cô đột nhiên cảm giác, hóa ra muốn dung nhập với thế giới của anh lại khó như vậy.

Chúc Dịch không còn tâm tư nào đứng trong bữa tiệc này nữa, liền cầm ly champagne đi ra ngoài.

Cô ghé vào lan can, nhìn đèn neon trong bóng đêm phát ngốc, chưa được thanh tịnh bao lâu, nữ nhân vừa rồi đến gần Lộ Bắc Sâm cũng ra theo.

Cung Tuyết dựa người lên lan can, quay đầu nhìn cô, câu môi cười, cảm thấy thật nhàm chán, hứng thú trêu cợt người khác lại tới.

“Tự giới thiệu một chút, tôi là Cung Tuyết.” Khi nói chuyện, Cung Tuyết nâng ly rượu chạm vào ly rượu của Chúc Dịch.

Nói ra lời tự giới thiệu, tự tin lại thong dong, không giống cô, cô giống như một con mèo lưu lạc co quắp nằm ngoài đường được người tốt mang về nhà.

“Chúc Dịch.” Cô vẫn lễ phép trả lời.

“Ba cô là chủ tịch công ty nào? Sao lại cảm giác trước nay đều chưa từng gặp cô.” Khi hỏi chuyện, Cung Tuyết còn không quên giả bộ làm bộ dáng chân thành.

“Ba tôi không phải là chủ gì hết, chỉ là nhân viên nhỏ trong một công ty.” Chúc Dịch nhìn bóng đêm, thanh âm thực nhẹ.

Nhưng thật ra không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Nga, vậy sao.” Cung Tuyết thực giả dối cười cười: “Khó trách tôi thấy cô lạ mặt như vậy.”

Sau đó Chúc Dịch liền không nói chuyện, Cung Tuyết hiển nhiên không muốn đề tài đến đây là kết thúc, cô ta xoay người, giống như Chúc Dịch, cầm chén rượu ghé vào lan can.

“Có phải cảm thấy rất không thích ứng không?” Cung Tuyết đột nhiên mở miệng.

Chúc Dịch quay đầu lại nhìn cô ta, trên mặt mang theo vài phần mờ mịt: “A?”

Đầu Cung Tuyết hướng về phía bữa tiệc sang trọng lệch về một bên, tiếp tục nói: “Loại yến hội này a, các loại danh viên, các loại chủ tịch tập đoàn, có phải cảm thấy rất khó dung nhập không?”

“Nghe Lộ Bắc Sâm nói hai người vẫn luôn tính đến chuyện kết hôn, về sau rất nhiều trường hợp còn trang trọng hơn bữa tiệc này, nhưng bộ dáng hiện tại của cô muốn dung nhập lại không thể nào hòa nhập được, vậy về sau cô phải làm sao bây giờ.” Cung Tuyết vừa lắc ly rượu vừa nói.

Tâm tình Chúc Dịch vốn dĩ đã không tốt, vốn định ra ngoài yên lặng một chút, ai biết được Cung Tuyết lại ra đây, tính tình của cô liền xông lên.

“Cô có phải rất nhàn không?” Chúc Dịch nhìn hai mắt cô ta, thanh âm lạnh lùng.

Nha, tiểu cô nương này tính tình không nhỏ nha,

Cung Tuyết không sao cả gật gật đầu, nói: “Là rất nhàn, bằng không sẽ không đứng đây cùng cô nói chuyện.”

Chúc Dịch tức giận đến ngửa cổ uống hết ly champagne, một tay chống đầu, không kiên nhẫn nói: “Tôi muốn yên tĩnh, phiền cô tránh xa tôi một chút được chứ?”

Cung Tuyết bĩu môi, thở dài một hơi, nói: “Mới vậy đã tức giận, không chơi được.”

Chúc Dich một người đỡ lan can đứng, phía sau là tiếng cười vui vẻ ăn uống linh đình, Cô phát hiện, cô đứng đây càng lâu càng không muốn ở lại chỗ này thêm giây phút nào nữa.

Không bao lâu sau Lộ Bắc Sâm đi tới: “Sao em lại ra đây đứng một mình? Anh tìm em nửa ngày rồi.”

“Đi thôi, anh đưa em đi gặp ba anh.” Lộ Bắc Sâm như là không nhận thấy cảm xúc trầm thấp của Chúc Dịch, vừa nói vừa duỗi tay muốn kéo tay cô.

Chúc Dịch không đi theo anh, thuận tay đặt ly rượu không xuống bàn nhỏ bên cạnh, hai ngón tay xoa xoa trán, nói: “Lộ Bắc Sâm, em muốn đi về nhà.”

“Nhưng mà, em còn chưa chính thức gặp mặt ba anh mà?” Lộ Bắc Sâm nghi hoặc nói.(Ứng dụng T Y T)

“Lộ Bắc Sâm, em muốn đi về nhà.” Chúc Dịch đem lời vừa nói lặp lại một lần nữa, ngữ khí lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Lúc này Lộ Bắc Sâm mới nhận thấy được tâm tình Chúc Dịch không tốt lắm, quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Lộ Bắc Sâm, anh có thể đưa em về nhà không?”

Khi nói lời này, thanh âm của Chúc Dịch nhẹ nhàng lạnh băng, làm anh không thể không lập tức đáp ứng.

Anh gật đầu: “Được.”

Sau khi lên xe, dọc đường đi Chúc Dịch không nói một lời, một tay chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc.

Lộ Bắc Sâm hỏi cô làm sao vậy, cô cũng không trả lời.

Sau đó hai người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra bảo trì trầm mặc, trầm mặc nửa ngày, Chúc Dịch đột nhiên mở miệng: “Lộ Bắc Sâm, lễ phục cùng giày cao gót anh mua hết bao nhiêu tiền?”

“Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?” Lộ Bắc Sâm cũng không biết đêm nay Chúc Dịch bị làm sao, đột nhiên cảm xúc lại rất trầm thấp, hiện tại còn hỏi vấn đề kỳ quái như vậy.

“Không có gì, đột nhiên muốn biết, có tiện nói một chút không?” Chúc Dịch như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lời này của Chúc Dịch làm anh nghe xong rất không thoải mái, đặc biệt là ngữ khí kia, như cố ý chọc giận anh sau đó cùng anh cãi nhau một trận.

“Khoảng mười mấy vạn đi.” Thanh âm Lộ Bắc Sâm dần lạnh đi.

Nghe được anh trả lời, Chúc Dịch cố ý làm ra biểu cảm khoa trương: “Oa, mười mấy vạn, một kiện váy cùng một đôi giày liền mười mấy vạn.”

Lộ Bắc Sâm vịn tay lái, lái lên phía trước một chút, đột nhiên dừng xe ở ven đường, anh cau mày, trong giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Chúc Dịch, em hôm nay lại chịu kí©h thí©ɧ gì nữa, nói chuyện âm dương quái khí?”

Cô rốt cuộc không nhìn ngoài cửa sổ nữa, quay đầu nhìn anh với vẻ mặt không biểu cảm: “Kí©h thí©ɧ? m dương quái khí? Em có sao?”

“Em không có sao?” Lộ Bắc Sâm hỏi lại.

Chúc Dịch không muốn cùng anh cãi nhau, nói sang chuyện khác: “Tháng trước tổng cộng anh đi xem mắt mấy lần?”

“Chỉ một lần.” Anh trả lời.

“Là hôm nay em chỉ gặp một đối tượng xem mắt, hay là thật sự một lần?”

“Chỉ một lần.” Lộ Bắc Sâm lặp lại một lời nói vừa rồi.

“Được.” Chúc Dịch gật gật, đầu lại hỏi: “Xem mắt là do ba anh an bài sao?”

“Đúng vậy.”

“Ba anh an bài xem mắt trước khi anh nói với phụ huynh muốn kết hôn hay sau khi nói?”

“Lúc sau.”

Nghe được đáp án, Chúc Dịch cười lạnh ra tiếng: “Còn cần em phải nói nữa sao?”

Lộ Bắc Sâm vẫn có điểm không hiểu.

“Ba anh có thái độ với em, còn cần em phải nói nữa sao? Ba anh biết rõ là đôi ta muốn kết hôn, nhưng vẫn an bài cho anh xem mắt, đối tượng xem mắt lại là một thiên con ông trùm, ý tứ này biểu đạt như vậy anh vẫn không hiểu sao?” Chúc Dịch càng nói thanh âm càng lạnh đi.

“Còn có, cái gì mà bình thường không có thời gian, một hai phải an bài gặp mặt ở lễ kỷ niệm cuối năm, sau đó thì sao từ đầu tiệc tối lúc bắt đầu đến bây giờ, cố tình nửa phút gặp mặt cũng không bỏ ra, Lộ tổng thật đúng là bận rộn. Em chỉ có thể nói, vì làm em nhìn rõ khoảng cách thân phận địa vị của hai ta, Lộ tổng rất lao lực tâm tư nha.” Nói xong, Chúc Dịch tức giận đến mức giậm một chân ngay trong xe.

“Chúc Dịch, ba anh không có ý này.” Cùng câu nói lên án so sánh của Chúc Dịch, câu cãi lại của Lộ Bắc Sâm có vẻ nhạt nhòa vô lực.

“Lộ Bắc Sâm, hiện tại hoặc là anh lái xe đưa em về nhà, hoặc là em xuống xe tự mình thuê xe về.” Chúc Dịch nhìn anh nói.

Biết Chúc Dịch tức giận rồi, Lộ Bắc Sâm không nói chuyện, đạp ga lái xe đi.

Hai người tan rã trong không vui.

Chúc Dịch về đến nhà, tức giận đem giày cao gót hướng huyền quan vung ra, sau đó lôi kéo làn váy dạ hội, đi vào phòng ngủ.

Cô thay xong áo ngủ, tiếp đó treo kiện lễ phục kia lên.

Chúc Dịch ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn lễ phục treo trên tường, bắt đầu phát ngốc.

Tinh xảo cao quý, là người có địa vị cao không thể phàm tục, đây là sinh hoạt tương lai mà cô muốn sao? Chúc Dịch tự hỏi chính mình.

Lộ Bắc Sâm đưa Chúc Dịch về đến nhà, trực tiếp quay lại khách sạn của tổng bộ tập đoàn Dung Phong.

Yến hội tiến hành đến cuối, trong phòng tiệc sang trọng chỉ còn lại tốp năm tốp ba khách nhân, Lộ Bắc Sâm phát hiện Cung Tuyết cùng ba cô ta vẫn còn ở đây, Cung Nghị đang nói chuyện phiếm với Lộ Minh Phi, chốc chốc lại cười, chốc chốc lại chạm ly thoạt nhìn rất vui vẻ.

Lộ Bắc Sâm có việc muốn nói cùng Lộ Minh Phi, nhưng không thể làm trò trước mặt người ngoài, cho nên anh xoay người đi tới chỗ ban công, chờ khách khứa về hết lại đi tìm ba anh nói chuyện.

Thời điểm anh quay lại bữa tiệc, Cung Tuyết liền nhìn thấy. Một mình cô ta đứng ở chỗ hai vị chủ tịch nghe bọn họ mặc sức tưởng tượng về tương lai, cũng thật là nhàm chán. Bởi vậy cô ta vừa thấy Lộ Bắc Sâm, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng đi ra ngoài.

Cung Tuyết đi đến bên người Lộ Bắc Sâm, mở miệng hỏi: “Cô bạn gái nhỏ của cậu đâu?”

Tâm tình Lộ Bắc Sâm không được tốt lắm, rất không muốn để ý tới cô ta, nhưng phải giữ dáng vẻ lễ nghi trả lời cô ta với giọng lạnh băng: “Chơi mệt nên về nhà rồi.”

Cung Tuyết nhàn nhạt “Nha” một tiếng, không tiếp tục đề tài này.

Cô ta quay đầu lại nhìn hai người trong bữa tiệc, nhịn không được vỗ trán phun tào: “Ba tôi với ba cậu cũng thật là nhiều chuyện, cảm giác lực dẫn của trái đất cũng không thổi được họ.”

Lúc này Lộ Bắc Sâm không tiếp lời của cô ta mà lấy ra di động, bắt đầu gửi cho Chúc Dịch một tin nhắn, lặp lại tuần hoàn như khi giận dỗi lức trước, nhập rồi xóa, xóa xong lại đánh chữ.