Chương 51

Cung Tuyết đứng ở một bên liếc mắt một cái, nhàm chán mà thở dài một hơi, cả người bên trong lẫn bên ngoài đều nhàm chán.

Cô ta dựa vào bên trong, đợi hơn hai mươi phút, rốt cuộc cũng chờ được hai vị bên trong nói chuyện xong, phất tay hẹn gặp lại.

Khách khứa ở đại sảnh bữa tiệc rời đi hết, chỉ còn lại mấy nhân viên công tác quét tước vệ sinh thu dọn tàn cuộc.

Lộ Bắc Sâm bước nhanh đi đến trước mặt Lộ Minh Phi, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ba, con có việc tìm ba nói chuyện.”

Kỳ thật Lộ Minh Phi và Cung Nghị nói chuyện lâu như vậy đối với anh cũng hữu ích, anh vừa lúc có thời gian bình tĩnh lại, liên kết lại các manh mối sự tình.

Ngược lại, nếu không có thời gian tĩnh lại, bọn họ rất có thể không nói đến hai câu liền cãi nhau, đến lúc đó, mọi chuyện có thể sẽ đi theo một chiều hướng khác.

Lộ Minh Phi hoặc ít hoặc nhiều đoán được nội dung anh muốn nói với ông, thậm chí, ông ấy còn chuẩn bị tốt sẽ cãi nhau với Lộ Bắc Sâm.

Ông ấy gật gật đầu, mang Lộ Bắc Sâm vào văn phòng.

Hai người ngồi đối mặt trên sofa, Lộ Minh Phi mở miệng trước: “Tìm ba có việc gì? Nói đi.”

Lộ Bắc Sâm ngồi thẳng thân mình, ngữ khí bình tĩnh: “Ba, chuyện con kết hôn với Chúc Dịch là chuyện quan trọng, cho nên mới thật sốt ruột mà nói với ba, hôm nay ba cũng coi như là thấy Chúc Dịch rồi, ba xem con và cô ấy định vào ngày mấy kết hôn thì tốt?”

Lộ Bắc Sâm chưa cho ông cơ hội xen miệng vào, ngay sau đó lại nói: “Ba xem, tháng sau thế nào? Vừa rồi con có tìm mấy ngày xem thử, tháng sau có vài ngày hoàng đạo thích hợp cho việc cưới gả.”

Lộ Bắc Sâm đánh đòn phủ đầu, cơ hồ đánh Lộ Minh Phi trở tay không kịp.

Ông sửng sốt trong giây lát, mở miệng: “Tháng sau? Gấp như vậy sao?”

Lộ Bắc Sâm thật chân thành tha thiết gật đầu, nói: “ n, rất gấp, con còn cảm thấy chờ đến tháng sau thật lâu, nếu kịp, con hận không thể kết hôn cùng cô ấy ngay ngày mai. Đương nhiên con còn có một ý tưởng khác, con có thể cùng Chúc Dịch ngày mai đi lãnh chứng, tháng sau lại làm hôn lễ.”

Nghe Lộ Bắc Sâm nói xong, Lộ Minh Phi giật mình trợn to đôi mắt, ông cảm giác như mình đang ở thế hạ phong, nhất thời không biết nên nói gì.

Lộ Minh Phi trầm mặc thật lâu, không lòng vòng nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng: “Thời điểm con học đại học, con cùng cô gái Chúc Dịch kia yêu đương, nói thật ba rất vui, bởi vì con có thể bước ra một bước đi vào mối quan hệ mới, đem trái tim, cảm xúc của mình giao cho người khác.”

“Nhưng ba không nghĩ tới con sẽ nghiêm túc như vậy, toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với Chúc Dịch. Cô gái Chúc Dịch này ba có biết đôi chút, người lớn lên không tồi, nhưng lại sinh ra trong một gia đỉnh phổ thông bình thường. Nếu con cưới nó, đối với sự nghiệp sau này của con cùng công ty, nửa điểm trợ giúp cũng không có.” Lộ Minh Phi cuối cùng nói ra lời nói của một thương nhân.

Lộ Minh Phi là thương nhân đã lăn lê bò lết trên thương trường nhiều năm, trong mắt coi trọng nhất vĩnh viễn chỉ có lợi ích và lợi ích, nhưng Lộ Bắc Sâm thì không phải.

Lộ Bắc Sâm híp híp mắt, nhích thân mình lại gần, thong thả ung dung nói: “Nói cách khác, từ lúc bắt đầu ba đã không đồng ý hôn sự của con và Chúc Dịch, nhưng trong lòng lại sợ con phản kháng, cho nên ra tay bên phía Chúc Dịch, làm chút động tác nhỏ, trong tối ngoài sáng ám chỉ Chúc Dịch trèo cao, không leo lên được mấy gia tộc lớn này. Là như vậy sao, Lộ tổng?”

Lộ Minh Phi vừa nghe cái xưng hô “Lộ tổng” này, đại khái biết được Lộ Bắc Sâm đang tức giận.

Ông ấy không nói chuyện, xem như cam chịu.

Toàn bộ thân mình Lộ Bắc Sâm dựa vào sofa, trầm mặc vài giây, như là tại hạ đã quyết tâm.

Ngữ khí của anh bình tĩnh như cũ: “Kỳ thật thì khi ngẫm lại, con cũng đã thành niên, có thể tự mình quyết định, chỉ là kết hôn mà thôi, cũng không nhất định phải nghe theo ý kiến trưởng bối. Căn bản con nói an bài ba cùng Chúc Dịch gặp mặt chỉ là tôn trọng ba mà thôi, rốt cuộc trong sổ hộ khẩu ngài cũng là ba của con.”

“Sự tình phát triển tới bây giờ, con cũng không cần thiết xin ý kiến về cái nhìn của ngài.” Lộ Bắc Sâm nói tiếp: “Bất quá, xin ngài yên tâm, xuất phát từ sự tôn trọng của con trai đối với người cha, chờ khi nào hôn kỳ của con và Chúc Dịch được định ra, con sẽ nói với ngài một tiếng.”

Nói xong, anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Lộ Minh Phi, nói: “Cuối cùng chân thành mà cho ngài một kiến nghị, Lộ tổng, hiện tại đã là thế kỷ 21, không cần phải giống như người cổ xưa, làm những lý niệm phong kiến môn đăng hộ đối.”

*

Vào lúc ban đêm Chúc Dịch ngủ mơ thấy những giấc mơ kỳ kỳ quái quái, sáng sớm hôm sau, cô hồi tưởng lại những giấc mơ lung tung rối loạn tối hôm qua, cô không chỉ thấy phiền còn có chút nôn nóng, ngay cả khi nhìn thấy Đàm nữ sĩ, cô cũng không cho bà sắc mặt tốt.

Ngày hôm qua không phải vô cùng cao hứng sao, như thế nào hôm nay cảm xúc lại biến hóa lớn như vậy?

Đàm Vi cũng biết hôm qua Chúc Dịch đi gặp người lớn bên đàn trai.

Tối hôm qua bà ngủ sớm, hơn mười một giờ lúc Chúc Dịch mở cửa vào nhà, bà từ trong mơ tỉnh dậy nhưng không có đi ra.

Bà lúc ấy nghĩ đi gặp phụ huynh chắc hẳn rất thuận lợi, cho nên bà cũng lười ra hỏi, đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra được một giây rồi nhắm lại ngủ tiếp.

Đàm Vi cắn một miếng bánh bao thịt, do dự một lát, hỏi ra miệng: “Dịch Dịch à, hôm qua gặp mặt phụ huynh có thuận lợi không con?”

Nghe vậy, Chúc Dịch ngẩng đầu nhìn Đàm Vi, ánh mắt kia như có rất nhiều điều muốn nói với bà ấy.

Cô trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại chỉ nói ra một câu không đau không ngứa: “Cứ như vậy thôi.”

Đàm Vi nóng nảy, hỏi: “Cái gì mà cứ như vậy thôi?”

Chúc Dịch không phải rất muốn nhớ tới chuyện ngày hôm qua, không kiên nhẫn nói: “Cứ như vậy là cứ như vậy thôi, còn có thể thế nào nữa?”

Chúc Dịch buông đũa xuống bàn, rũ đầu, bực bội đem tay cắm vào tóc, dùng sức mà gãi.(Ứng dụng T Y T)

Cô trầm mặc nửa ngày, mới ngẩng đầu mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy môn đăng hộ đối rất quan trọng sao?”

Đối với tình cảm của Chúc Dịch, Đàm Vi hoặc ít hoặc nhiều biết một chút, gia đình Lộ Bắc Sâm giàu có, hai năm trước xuất ngoại du học. Bà còn nhớ mang máng khi đó Chúc Dịch còn hỏi bà về chi phí khi xuất ngoại du học, lúc ấy bà chưa từng để ý nhiều, hiện tại ngẫm lại đại khái cũng liên quan đến Lộ Bắc Sâm.

Sau khi Chúc Dịch hỏi ra vấn đề này, Đàm Vi cũng trầm mặc thật lâu mới trả lời, bởi vì bà không rõ lắm câu trả lời của bà sẽ ảnh hưởng tốt hay xấu cho quyết định sắp tới của Chúc Dịch.

Nói ngắn gọn, Chúc Dịch có thể hay không bởi vì mấy câu nói của bà mà từ bỏ đoạn tình cảm này.

“Dịch Dịch, nếu Lộ Bắc Sâm đem lại cảm giác cho con thấy hai đứa không môn đăng hộ đối, cái loại nam nhân này cần phải đá đi, không cần phải khổ sở, không đá chẳng lẽ giữ lại để dành ăn Tết sao?” Nói đoạn, Đàm Vi nghỉ ngơi lấy hơi, cũng thuận tiện quan sát vẻ mặt Chúc Dịch.

“Nếu là người nhà của Lộ Bắc Sâm cho con cảm giác không xứng với con trai nhà họ, vậy con phải xem thái độ của Lộ Bắc Sâm. Quan trọng nhất không phải là cái nhìn của người khác, mà là thái độ của bạn trai con. Con biết chưa, Dịch Dịch?” Đàm Vi thật nghiêm túc mà nói.

Chúc Dịch nghe xong gật đầu, uống một ngụm cháo, nói: “Dạ, con biết rồi.”

Cô quyết định nghe theo ý kiến của Đàm nữ sĩ, Đàm nữ sĩ nói rất đúng, quan trọng nhất chính là xem thái độ của Lộ Bắc Sâm. Rốt cuộc cô muốn kết hôn với Lộ Bắc Sâm, chứ không phải kết hôn với ba anh.

Ngày hôm sau Chúc Dịch còn có tiết học, trưa hôm đó cô liền thuê xe về trường học.

Ban ngày của ngày hôm nay, cô nhìn chằm chằm di động đợi tin nhắn gần cả một ngày, cũng không chờ được tin nhắn của Lộ Bắc Sâm.

Lúc ban đầu cô còn rất nôn nóng, chờ tới buổi chiều cô ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

Loại cảm giác này có điểm giống chờ thẩm phán phán tử hình tội phạm, càng đến gần kết cục càng sợ hãi.

Cô ở trong lòng thầm cho Lộ Bắc Sâm thời hạn 48 giờ, nếu nội trong 48 giờ Lộ Bắc Sâm không liên hệ với cô, vậy cô sẽ tiêu sái cho một dấu chấm hết trong đoạn tình cảm này của bọn họ.

Nghiên cứu sinh ngành văn học không bận rộn như nghiên cứu sinh ngành khoa học và công nghệ, hiện tại Chúc Dịch ở trong ký túc xá cảm xúc giảm xuống tột cùng, cho nên cô liền lười biếng một chút, nằm trên giường chơi di động hoặc ngủ một giấc.

Nhưng mà Mẫn Di cố tình không cho cô được như ý nguyện, một hai phải lôi kéo cô ra ngoài dạo phố ăn chút gì đó ngon ngon, cô ấy nói đối diện phố ăn vặt mới khai trương một quán lẩu xào cay cực ngon, tuyệt đối có thể làm cô quên đi những chuyện không vui.

Không thể từ chối thịnh tình của Mẫn Di, đồ ăn ngon càng là thịnh tình* không thể chối từ, nói thật lúc cô nghe mấy chữ “lẩu xào cay cực ngon” này, cô cảm giác lực chú ý xác thực là di dời đi chút ít.

*Thịnh tình: Tình cảm tốt đẹp dành riêng trong đối xử, tiếp đón (thường là với khách lạ).

Hai người đi ra cổng trường, còn chưa ra tới phố ăn vặt, đột nhiên không biết từ nơi nào vụt tới một tên ăn trộm che trên đầu đội tất chân màu đen, chạy tới cướp túi xách trên tay Chúc Dịch.

Chúc Dịch sửng sốt, ngây ngốc vì hai nguyên nhân, thứ nhất tên đó nhảy ra thật sự rất bất ngờ, thứ hai, tên ăn trộm này cũng quá thích nổi bật đi, trên đầu đội tất chân màu đen là cái hành động gì chứ.

Cô còn chưa có ngây ngốc xong, Mẫn Di liền hét to một tiếng: “Bắt ăn trộm.”

Hai cô đi con đường này vừa lúc tương đối vắng, ngày thường đã ít người đi, hiện tại càng không có một bóng người.

Còn có, tên trộm đang chạy phía trước cũng chạy quá chậm đi, vừa rồi lúc cướp túi xách còn lao ra với tốc độ bàn thờ, hiện tại đã trôi qua mấy phút mà cảm thấy tên đó vẫn đứng tại chỗ làm động tác chạy thế này.

Chợt cảm thấy, cảm giác như loại phim rác bị tua chậm ba bốn lần.

Mẫn Di kêu xong, Chúc Dịch đang chuẩn bị cởi giày cao gót ra, tính toán tự mình ra trận gϊếŧ địch. Giày cao gót còn chưa tháo xong, lại không biết từ nơi nào chạy ra một người mặc quần áo thú bông hình dũng sĩ mèo máy, hai chân ngắn nhắm về tên trộm tất chân phía trước chạy tới.

Đồ thú bông sao, mặc kệ là cặp chân bên trong đồ thú bông dài bao nhiêu, nhưng dù sao mặc lên bộ đồ thú bông chân dài liền thành chân ngắn.

Chúc Dịch nhìn hình ảnh này, không biết vì sao lại có hơi chút đau não.

Tên ăn trộm đeo tất chân kia có điểm giống phần tử khủng bố giờ phút này bị dũng sĩ mèo leng keng đạp năm nằm cuộn tròn trên mặt đất, muốn đứng cũng đứng không nổi.

Mẫn Di lôi kéo Chúc Dịch đi qua, dũng sĩ mèo không nói chuyện, đưa túi xách lại cho Chúc Dịch. Mẫn Di diễn đến nghiện, khoa trương mà kéo dây kéo túi xách ra, đưa tới trước mặt Chúc Dịch, nói: “Kiểm tra xem bên trong có thiếu đồ gì không?”

Chúc Dịch tuy rằng không muốn diễn, nhưng vẫn phối hợp với bọn họ, liếc mắt nhìn túi xách một cái.

Đệt, thật sự thiếu đồ, di động của cô.

“Thiếu.” Chúc Dịch ngơ ngác nói.

Sau đó dũng sĩ mèo quay lại chỗ tên ăn trộm đang nằm trên mặt đất cào cấu, từ trong túi nhỏ lấy ra một cái hộp vuông nhỏ.

Chỉ thấy dũng sĩ mèo mở hộp ra, quỳ một chân trên đất, trong hộp là chiếc nhẫn cầu hôn được khảm kim cương.

Ngay sau đó, thanh âm quen thuộc vang lên từ trong bộ đồ thú bông, nói: “Chúc Dịch, gả cho có được không?”

Đêm qua Lộ Bắc Sâm đi ra từ khách sạn tổng bộ của tập đoàn Dung Phong, liền suy nghĩ nên dỗ Chúc Dịch thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui đều không được, cuối cùng ngủ quên mất, trong mơ anh vẫn còn suy nghĩ.

Người xưa hay nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, trước khi ngủ anh suy nghĩ xem nên làm gì để Chúc Dịch nguôi giận, thế nên khi ngủ, anh mơ thấy anh làm đủ kiểu để dỗ Chúc Dịch vui vẻ.

Trong mộng đủ loại thiên kỳ bách quái, rất nhiều thứ anh không nhớ rõ, chỉ có hình ảnh màn cầu hôn là anh nhớ tới.

Cầu hôn cũng là phương pháp biểu đạt tâm ý tương đối tốt, một công đôi việc.

Khi tỉnh dậy, trong đầu Lộ Bắc Sâm hoàn thiện một chút chi tiết màn cầu hôn.

Sau đó anh liền liên hệ cho Mẫn Di, nhờ Mẫn Di trợ giúp anh, còn đem kế hoạch cầu hôn của mình nói cho cô ấy biết.

Thuận tiện lại mời một diễn viên, cũng chính là người đóng vai tên trộm đội tất đen.

Đầu tháng sáu, nhiệt độ vào buổi tối duy trì 27-28 độ. Trên người Lộ Bắc Sâm lại mặc bộ đồ thú bông, hơn nữa vừa rồi còn làm một loạt động tác kia, giờ phút này Lộ Bắc Sâm quỳ một gối xuống đất, áo thun sam trên người ướt đẫm mồ hôi, trên trán từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống.

Gia cảnh Lộ Bắc Sâm giàu có, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng chịu nóng như vậy.

Cho nên khi anh quỳ một gối xuống đất cầu hôn Chúc Dịch, không đợi cô phản ứng lại, cảm thấy trước mắt đầy sao xẹt qua, sau đó hai mắt nhắm nghiền rồi ngã oặt xuống đất.

Người đang mặc đồ thú bông hình mèo đột nhiên ngã xuống đất, Chúc Dịch sợ tới mức phát ra tiếng kinh hô, theo bản năng lấy đầu hình mèo máy ra cho anh.

Mẫn Di đứng một bên cũng kinh ngạc, hoảng sợ nói: Đây là làm sao vậy?”

Cái đầu mèo được lấy xuống, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt của Lộ Bắc Sâm đang ngã trên đất, trên người trên mặt tất cả đều là mồ hôi, tóc như bị nhúng nước.