Chương 52

Chúc Dịch phản ứng lại, Lộ Bắc Sâm đại khái là bị cảm nắng nên té xỉu.

Cô vội ngồi xổm xuống, kéo khóa kéo đồ thú bông trên người Lộ Bắc Sâm ra, hướng Mẫn Di nói: “Tiểu Lý Tử, mau gọi điện thoại kêu xe cấp cứu.”

Cũng may xe cấp cứu đến kịp, bác sĩ gắn kim truyền nước cho anh, không bao lâu sau anh liền tỉnh.

Thấy anh tỉnh, Chúc Dịch lấy tay che miệng, viền mắt đỏ hồng.

Thật sự là vừa rồi, dáng vẻ kia của Lộ Bắc Sâm quá dọa người, mặt trắng toát như tờ giấy, cả người mềm oặt, như là khí lực bị rút bớt đi.

Trong nháy mắt Lộ Bắc Sâm bị nhân viên y tế nâng lên cáng, cô không biết sao, không khống chế được cảm xúc liền òa khóc.

Cũng chính vào lúc ấy, trong đầu cô bỗng nhảy ra một ý niệm, nếu Lộ Bắc Sâm không còn nữa, cô phải làm sao bây giờ?

Lộ Bắc Sâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ lên vì khóc của Chúc Dịch, thanh âm mỏng manh hỏi: “Sao em lại khóc rồi?”

Nghe anh hỏi như vậy, ngược lại Chúc Dịch càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt như hạt trân châu cứ tí tách đua nhau rơi xuống. Chỉ là cô cực lực khắc chế không khóc thành tiếng.

Cô rút khăn giấy ra, lau nước mắt trên mặt, dày đặc giọng mũi hỏi: “Anh đang làm gì vậy chứ? Anh làm em sợ muốn chết anh có biết không hả? Anh không biết nóng sao, trời nóng như vậy anh còn mặc bộ đồ thú bông, anh đang làm gì vậy chứ?”

Nói, Chúc Dịch nhịn không được lại rơi nước mắt.

Tâm tình của cô vào giờ phút này chỉ có thể dùng hai chữ phức tạp để hình dung, các loại cảm xúc toàn bộ đều công kích tuyến lệ của cô, ngăn không được nước mắt.

Lộ Bắc Sâm nhìn bộ dáng này của cô, thở dài một hơi, thanh âm suy yếu nói: “Đừng khóc, khóc thành dạng này rồi anh làm sao cưới em nữa.”

“Anh dám.” Chúc Dịch dùng khăn giấy lau nước mắt, bĩu môi trừng anh.

Anh suy yếu mà cười cười, nói: “Phải phải phải, không dám, sao lại dám không cưới em được.”

“Lộ Bắc Sâm, anh thật là, lần sau không cần phải làm việc ngốc nghếch như vậy, em không đáng để anh làm như thế.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Chúc Dịch đột nhiên trở nên thật nhẹ.

Trong khoảng thời gian Lộ Bắc Sâm hôn mê, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều.

Hai người họ bên nhau cũng 4-5 năm, cảm giác 4-5 năm ở bên nhau này, cơ hồ mỗi lần gặp khó khăn cô đều nghĩ đông nghĩ tây, sau đó lùi bước trốn tránh, thậm chí còn nghĩ đến chuyện chia tay.

Tình cảm là chuyện của hai người, đương nhiên cũng nên từ hai phía nỗ lực giữ gìn. Nếu một phía lùi bước, một bên khác giữ lại, một ngày nào đó bên cố giữ lại đoạn tình cảm này cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ muốn lùi bước trốn tránh.

Tình cảm như vậy, khi nào đi đến kết thúc, chỉ là vấn đề thời gian.

“Em có ý gì?” Nghe câu cuối của Chúc Dịch, Lộ Bắc Sâm cau mày hỏi.

Chúc Dịch ngửa ngửa đầu, muốn nước mắt trở vào mắt không rơi xuống nữa. Không có biện pháp, lực hấp dẫn vạn vật cũng không muốn nghe theo cô, cô chỉ có thể lại dùng khăn giấy để ngay sát dưới mắt.

“Ý em là về sau em sẽ không làm như vậy nữa, thoáng có chút việc liền làm bộ dáng muốn chia tay. Về sau, em muốn chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết vấn đề.” Chúc Dịch nhìn anh chăm chú, nghiêm túc nói.

Lộ Bắc Sâm mỉm cười, giơ tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô, chế nhạo nói: “Trước kia không phát hiện ra, em thích không như vậy.”

Chúc Dịch nhìn anh liếc anh một cái, vô tình mà hất tay anh ra, nói: “Có thể nhàn hạ thoải mái nói giỡn như vậy, xem ra anh đã tốt lên không ít.”

Một tay Lộ Bắc Sâm che vị trí ngực, giả bộ suy yếu nói: “Nào có, anh hiện tại rất mệt, tứ chi vô lực, trước mắt đầy sao.”

Chúc Dịch nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Lần tới anh thật sự không cần làm như vậy.”

“Vậy em cũng không được tức giận.” Anh nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Chúc Dịch nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Em sẽ tận lực khắc chế.”

“Vậy, vậy em đồng ý cùng anh kết hôn không?” Lộ Bắc Sâm tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm.(Ứng dụng T Y T)

Chúc Dịch trầm ngâm trong chốc lát, lâm vào trạng thái tự vấn, vừa nãy bị dáng vẻ kia của Lọ Bắc Sâm hù sợ, nơi nào còn có suy nghĩ chuyện cầu hôn.

Trong lúc Chúc Dịch trầm mặc, Lộ Bắc Sâm sờ soạng túi quần, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được nhẫn cầu hôn anh mua.

“Nhẫn đâu?” Anh hỏi.

Chúc Dịch duỗi mu bàn tay đến trước mặt anh, cười nói: “Ở đây nè.”

Vẻ mặt Lộ Bắc Sâm kinh hỉ: “Vậy em đã đồng ý cùng anh kết hôn, khi nào chúng ta làm hôn lễ?”

Chúc Dịch câu môi, mỉm cười nói: “Thật ra, hiện tại em vẫn chưa nghĩ đến việc kết hôn.”

Vừa nghe lời này, Lộ Bắc Sâm không vui: “Vì sao?”

“Thứ nhất em hiện tại vẫn còn đi học, thứ hai em thật sự không nghĩ đến chuyện kết hôn. Anh xem chúng từ năm hai đại học đã ở bên nhau, khi đó chúng ta đều là những đứa trẻ chưa hiểu biết sự đời. Sau đó năm tư anh lại xuất ngoại du học, đôi ta xa cách nhau hai ba năm. Hai ba năm xa cách này, chúng ta hoặc ít hoặc nhiều đều thay đổi, chúng ta nên cho đôi phương thời gian làm quen, tìm hiểu với sự thay đổi đó.”

“Mặc kệ em có thay đổi cái gì, em vẫn là người anh thích, duy nhất mình em.” Lộ Bắc Sâm ngước mắt nhìn cô, nhỏ giọng nhưng lại vô cùng nghiêm túc mà nói.

“Em biết, đối với em, anh cũng là người duy nhất em thích.” Chúc Dịch như dỗ trẻ con mà dỗ anh.

“Hiện tại em không kết hôn, là vì chưa nghĩ tới, hay vì lý do gì khác?” Anh vẫn có chút không yên tâm.

Chúc Dịch cười trả lời: “Không có đâu, thật sự, chỉ là em muốn chờ thêm hai năm.”

“Vậy anh coi như em đàn tùy hứng đi, chúng ta chờ hai năm sau rồi kết hôn, được không? Nha? Nha?” Đôi tay đan lại đặt trước cằm, mắt hạnh mở to long lanh, làm nũng với anh.

Nhìn Chúc Dịch vất vả làm nũng, Lộ Bắc Sâm cố mà đáp ứng: “Được rồi.”

“Nhưng về sau nếu em cảm thấy giữa chúng ta có vấn đề, em nhất định phải thảo luận với anh, không cần phải giữ một mình yên lặng giận dỗi.” Anh bổ sung nói.

Chúc Dịch trịnh trọng gật đầu: “Được, được.”

Khi Lộ Bắc Sâm truyền nước xong cũng đã 11 giờ tối. Trong bệnh viện nơi nơi đều là một mảng trắng xóa, làm anh trong lòng có chút bất an.

Anh không muốn ngủ ở bệnh viện, liền đi xử lý thủ tục xuất viện, sau đó theo Chúc Dịch dạo một vòng đại học A.

Trên đường trở lại đại học A, Lộ Bắc Sâm không có nhắc tới chuyện anh nháo một trận cùng ba anh với Chúc Dịch, sợ gây áp lực vô hình cho Chúc Dịch.

Lăn lộn đến trễ như vậy, hơn nữa mấy giờ trước anh vừa té xỉu, cả người vẫn còn tương đối mệt, cho nên anh cũng không muốn lái xe về nhà cũ. Anh nhớ không lầm thì Hàn Sướиɠ đang học nghiên cứu sinh tại trường này, bằng không cứ qua ký túc xá của Hàn Sướиɠ ngủ ké một đêm.

Sau khi anh đưa Chúc Dịch về phòng ngủ, anh gửi cho Hàn Sướиɠ một tin nhắn. Hàn Sướиɠ rất nhanh đã phản hồi lại, nói anh ấy ở ký túc xá vừa vặn chỉ có một mình, anh mau qua đi.

Ký túc xá của nghiên cứu sinh trường đại học A đều là một phòng hai người.

Thời điểm Lộ Bắc Sâm đến ký túc xá của Hàn Sướиɠ, Hàn Sướиɠ đang cùng một em gái chơi game.

Hàn Sướиɠ thấy anh bước vào, cho anh một ánh mắt, nói: “Cậu ngồi trước đi.”

Sau đó anh ấy nói với em gái đang chơi game chung thông qua micro trên tai nghe: “Chơi xong ván này anh không đánh nữa, anh em của anh tới.”

Lộ Bắc Sâm dựa vào ghế chơi di động vài phút, ván game của Hàn Sướиɠ kết thúc, anh ấy tháo tai nghe xuống, đứng lên vấn an người anh em: “Ông chủ Lộ, trễ như vậy rồi sao còn tới thăm mình?”

Nói, hai mắt Hàn Sướиɠ nhìn ra phía sau anh, sau đó thất vọng mà bĩu môi: “Cũng không thèm đem theo quà gặp mặt.”

Ông chủ Lộ bộ dáng ốm yếu suy nhược, không muốn đùa với anh ấy.

“Chỗ này của cậu còn dư chăn nệm không?” Anh hỏi.

Hàn Sướиɠ nhướng mày hỏi: “Bộ dạng này của cậu, đêm nay muốn ngủ lại chỗ mình à?”

Anh gật đầu.

“Sao cậu lại thế này? Trong nhà có phòng ngủ lớn như vậy không ngủ, lại chạy tới chỗ mình qua đêm.” Hàn Sướиɠ tỏ vẻ nghi hoặc.

Lộ Bắc Sâm không định giấu diếm anh ấy, ngắn gọn mà nói với anh tình huống hiện tại: “Mình cùng ba cãi nhau, hiện tại đang rời nhà trốn đi.”

“Gì? Người anh em, cậu bao lớn rồi còn rời nhà trốn đi.” Hàn Sướиɠ ôm ngực, hỏi: “Vì chuyện gì? Phân chia tài sản không công bằng?”

Lộ Bắc Sâm cạn lời mà nhìn anh ấy liếc một cái, chân thuận thế gác trên bàn máy tính của Hàn Sướиɠ, nói: “Cái gì? Mình là người như vậy sao? Bởi vì chuyện kết hôn.”

Hàn Sướиɠ vẻ mặt kích động, lại hỏi: “Ngọa tào*, cẩu huyết dữ vậy sao, ba cậu muốn cậu liên hôn thương nghiệp?”

*Ngọa tòa: thuật ngữ mạng bên TQ có ý mắng chửi đồng nghĩa với câu chửi “ĐM” của VN ý.

“Không phải, ba mình không đồng ý cho mình và Chúc Dịch kết hôn.” Lộ Bắc Sâm không kiên nhẫn giải thích.

“Gì?”

Tin này có vẻ lớn à nha, Hàn Sướиɠ xoa xoa huyệt thái dương, tỏ vẻ muốn ngừng lại một chút.

Lộ Bắc Sâm dựa vào trên ghế, bị Hàn Sướиɠ ồn ào đến đau đầu, bực bội nói: “Cậu đủ chưa, lão tử vừa mới truyền nước trong bệnh viện về, thật sự rất mệt, nhanh đi lấy chăn nệm trả lên cho lão tử.”

“Được, ông chủ.” Hàn Sướиɠ lập tức làm bộ dáng chân chó, từ trong ngăn tủ lấy ra chăn và nệm trải lên cho Lộ Bắc Sâm.

Đang trải giường chiếu Hàn Sướиɠ còn không quên bát quái: “Vậy Chúc Dịch có biết chuyện cậu trốn nhà rời đi không?”

Lộ Bắc Sâm nhắm lại nói: “Không biết.”

“Cậu tính lừa cô ấy vậy sao?” Hàn Sướиɠ lại hỏi.

Lộ Bắc Sâm không kiên nhẫn “Chậc” một cái, nói: “Tìm thời cơ thích hợp rồi nói với cô ấy.”

Anh thật sự không chịu được sự ồn ào của Hàn Sướиɠ, đứng dậy hướng ngăn tủ đi tới, lấy hai kiện quần áo sạch sẽ. Nghiêng mắt nhìn Hàn Sướиɠ liếc một cái, tỏ vẻ bị cậu ấy làm phiền đến mức muốn đi tắm rửa.

Lộ Bắc Sâm đã bị anh bức đi tắm rửa, Hàn Sướиɠ còn gân cổ lên hỏi: “Vậy cậu rời nhà trốn đi có ảnh hưởng tới về sau cậu thừa kế công ty không?”

Anh “Bang” một cái đem vòi tắm hoa sen tắt đi, tầm mắt chuyển qua cây thông bồn cầu bên cạnh, nói: “Hàn Sướиɠ, sao cậu lại phiền như vậy, ồn ào như vậy, cẩn thận coi chừng lão tử dùng cây thông bồn cầu chặn miệng cậu lại.”

Lộ Bắc Sâm nói xong lời tàn nhẫn, Hàn Sướиɠ lập tức ngậm miệng.

Sau khi Lộ Bắc Sâm rời nhà trốn đi, tạm thời cũng không có tính toán gì, liền chuẩn bị trở về nhà cũ vài ngày, không thì qua chung cư của cậu anh cũng được.

Buổi sáng hôm sau Lộ Bắc Sâm nằm trong ký túc xá nhắn cho Chúc Dịch một tin nhắn, hỏi cô hôm nay có nhiều tiết không, có bận lắm không.

Chúc Dịch rất nhanh đã trả lời lại: [Còn ổn, buổi sáng có tiết, buổi chiều không có việc gì.]

—-- Có muốn ra ngoài hẹn hò không?

Thời điểm Lộ Bắc Sâm gửi tin nhắn qua đây, Chúc Dịch ngốc trong chốc lát.

Hẹn hò?

Oa, cảm thấy từ ngữ này có vẻ rất xa xôi.

Lần trước hai người hẹn hò cũng đã hai ba năm trước, tuy rằng Lộ Bắc Sâm đã về nước được hai tháng, nhưng anh về mới mấy ngày đã bắt đầu bận rộn chuyện công việc, đừng nói tới hẹn hò, thời gian dính bên nhau của hai người ít đến thảm thương.

Kỳ thật hai người tách ra hơn hai năm, mặc kệ trước kia có là một đôi tình lữ thân mật, nhưng hiện tại hai người đều có chút mới lạ.

Cho nên lúc này mới cần một buổi hẹn hò, tăng sự thân mật, thật sự rất cần thiết.

Chúc Dịch click mở bàn phím, gõ chữ “Được” rồi gửi đi.

Buổi sáng cô vừa mới lên lớp xong, gấp không chờ nổi mà lôi kéo Mẫn Di tới nhà ăn ăn cơm.

Mẫn Di cho rằng cô đói, vẻ mặt hoang mang: “Tớ nhớ rõ buổi sáng cậu vẫn ăn sáng như thường mà, lúc này mới có mấy giờ đâu, sao cậu lại đói như vậy?”

Chúc Dịch cắn môi, vỗ vỗ ót Mẫn Di, nói: “Đói gì chứ, chị đây muốn đi hẹn hò, đến ăn cơm nước xong trở về phòng ngủ trang điểm chọn quần áo.”

Mẫn Di “Oa” một tiếng, sáp hai tay lại, vỗ vỗ tay nói: “Ba năm mới hẹn hò một lần, đây cũng xem như là cây vạn tuế ra hoa rồi.”

Chúc Dịch híp mắt, nhấp môi, làm bộ dáng “Cho cậu mở rộng tầm mắt, lo học hỏi đi” mà nhìn cô ấy.

Mẫn Di chạy nhanh nhấc tay đầu hàng, nói: “Đùa thôi, đùa thôi.”

Hai người vội vàng ăn cơm trưa, liền trở về phòng ngủ.

Chúc Dịch về đến phòng ngủ, nhanh chóng mở tủ quần áo ra, bắt đầu chọn quần áo trước gương dài. Chọn chọn, cô bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng hốt, sau đó nhìn chính mình trong gương mà sửng sốt.

Loại tâm tình khẩn trương đứng trước gương chọn quần áo này lâu rồi cô không cảm thụ được, thời điểm cảm xúc đó đột nhiên tiến đến, làm cô có cảm giác không chân thật, như cảm giác hoảng hốt khi đang nằm mơ.

Chúc Dịch chọn quần áo trang điểm gần hai giờ, lúc gần đi, Mẫn Di đồng học rất tri kỷ mà đưa cho cô hộp okamoto*.

*Okamoto là một hãng bαo ©αo sυ:)))

Sau khi đưa ra okamoto, Mẫn Di không quên làm vẻ mặt nghiêm túc mà giải thích cho Chúc Dịch: “Mọi người hay nói cặp đôi nùng tình mật ý* một ngày không gặp như cách ba thu, các cậu đã ba năm không hẹn hò, có khi còn hơn sói đói hổ gầm ấy, vừa thấy mặt đã ước gì đem đối phương ăn sạch nhai nuốt. Cho nên a, thứ này rất cần thiết.”

*Nùng tình mật ý: là tình ý ngọt ngào sâu đậm.