Chương 56

Từ từ, từ từ, có rất nhiều.

Nhưng cô không nghĩ cứ như vậy mà trốn tránh, tác phong hành sự này không phải phong cách của Chúc Dịch cô.

Cuối cùng cô gật đầu, trêu chọc nói: “Đi thôi, không phải muốn đứa con dâu xấu xí này đi gặp bố mẹ chồng sao?”

Lộ Bắc Sâm nghe cô nói như vậy, cũng cười, lấy đầu ngón tay cọ cọ chóp mũi cô, nói: “Em làm sao mà xấu được, trong thế giới của anh, em là đẹp nhất.”

Bữa cơm với phụ huynh nhà trai này cũng coi như là hài hòa, Lộ Minh Phi không có một chút ý tứ khó chịu nào với Chúc Dịch, Lý Ngọc Thu làm theo biểu hiện của Lộ Minh Phi. Nếu Lộ Minh Phi đã chấp nhận Chúc Dịch, bà ta càng không có tư cách làm khó dễ Chúc Dịch.

Nói đi thì cũng phải nói lại, rốt cuộc Lộ Bắc Sâm không phải con bà ta, cưới ai hay không cưới ai không liên quan gì tới bà ta.

Cơm nước xong xuôi, Lộ Bắc Sâm đưa Chúc Dịch về nhà, trước khi đi, Lộ Minh Phi còn tặng cho Chúc Dịch một chiếc vòng cổ rất quý giá.

Lộ Minh Phi mở hộp vòng cổ ra cho Chúc Dịch xem, Lộ Bắc Sâm đứng bên cạnh lắp bắp kinh hãi.

“Đây là chiếc vòng cổ lúc sinh thời mẹ A Sâm rất thích.” Lộ Minh Phi nhìn hộp vòng cổ, như là nghĩ tới nhiều chuyện trong quá khứ, khó khăn lắm mới nói xong một câu.

Chúc Dịch lại lần nữa lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Chú, đồ vật quý giá như vậy cháu không thể nhận.”

Cô cũng không phải khách sáo càng không ra vẻ, này mẹ nó a, là dọa đến không dám muốn. Viên ngọc bích to như trứng bồ câu, nếu lỡ bị rớt hay mất, cô khiêng gạch mười năm cũng không trả nổi.

Lộ Minh Phi đóng hộp lại, đưa tới trước mặt Chúc Dịch, nói: “Cháu cứ cầm lấy, xem như đây là quà gặp mặt mẹ A Sâm tặng cháu.”

Vòng cổ trên tay Lộ Minh Phi như khoai lang nóng phỏng tay, có chết Chúc Dịch cũng không dám nhận: “Chú, không cần, thật sự không cần.” Nói, Chúc Dịch không quên kéo tay áo Lộ Bắc Sâm cầu cứu.

Lộ Bắc Sâm đại khái nhìn ra được tâm lý gánh nặng của Chúc Dịch, liền mở miệng thay cô cự tuyệt.

Hai người nói ra lời lẽ cự tuyệt chính đáng, Lộ Minh Phi chỉ có thể thu lại vòng cổ, lấy ra từ trong két sắt khác một chiếc vòng cổ, thoạt nhìn không khoa trương như chiếc hồi nãy nhưng trị giá cũng hơn trăm vạn.

Lần này Chúc Dịch không có lý do gì để cự tuyệt, chỉ có thể căng da đầu nhận lấy.

Trên đường Lộ Bắc Sâm đưa cô trở về, cùng cô nói về chiếc vòng cổ kia, nói là ba anh- Lộ Minh Phi vì muốn làm mẹ anh- Tần Sở Du vui, đặc biệt bay ra nước ngoài dùng số tiền rất lớn mua chiếc vòng này về.

Bởi vì khối ngọc bích này, Tần Sở Du hồi tâm chuyển ý, không lâu sau đó còn gả cho Lộ Minh Phi.

Nghe đến đây, Chúc Dịch không khỏi vỗ tay cảm thán: “Mị lực của trứng bồ câu.”

Lộ Bắc Sâm không nhịn được bật cười, đỡ tay lái, hỏi cô: “Em thích không?”

Chúc Dịch không rõ nguyên do “A” một tiếng.(Ứng dụng T Y T)

Lộ Bắc Sâm lại bổ sung: “Trứng bồ câu.”

Chúc Dịch lắc đầu: “Thích không nổi, không dám thích.”

Anh lại cười, nghiêm túc nói: “Vợ của anh sao có thể thích không nổi được, nếu em thích anh cũng có thể mua cho em.”

Chúc Dịch cười lắc đầu, quyết định nhảy qua đề tài khác: “Hôm nào chúng ta đi chơi trò gì kí©h thí©ɧ đi, được không?”

Lộ Bắc Sâm không biết “Chơi trò gì kí©h thí©ɧ” theo lời cô có giống với “Kí©h thí©ɧ” anh đang nghĩ không, nhưng bất kể có phải hay không, anh vẫn gật đầu nói được.

Thẳng cho đến khi sau này, khi Chúc Dịch đưa anh tới cầu dây, anh mới hiểu được, hóa ra “Kí©h thí©ɧ” theo lời Chúc Dịch nói là nhảy bungee.

Trước khi lên cầu dây, vẻ mặt Chúc Dịch kích động, hưng phấn bắt đầu tưởng tượng cảnh cặp đôi lãng mạn.

“Lúc xem phim điện ảnh, điều có thể làm em động tâm nhất đó là trải qua tình yêu sinh tử, em thường xuyên nghĩ tới nếu có thể được trải qua tình yêu sinh tử, nó sẽ cứng cỏi cỡ nào, đáng quý làm sao.”

“Cho nên.” Chúc Dịch chỉ lên mặt cầu dây, vẻ mặt hưng phấn: “Em nghĩ tới cái này, nhảy bungee, em muốn biết trong khoảnh khắc chúng ta nhảy xuống, trong đầu có nghĩ đến đối phương không.”

Đừng nhìn lúc này Chúc Dịch nói với vẻ mặt hưng phấn, chờ tới khi cô đứng trên cầu dây nhìn xuống, hai chân cô mềm nhũn, thậm chí còn muốn lùi bước.

Mẹ nó, đây cũng quá cao rồi.

Chúc Dịch nuốt nuốt nước miếng, hỏi Lộ Bắc Sâm vẻ mặt bình tĩnh đứng bên cạnh: “Lộ Bắc Sâm, anh có sợ độ cao không?”

Lộ Bắc Sâm lạnh nhạt lắc đầu, trả lời: “Anh không sợ độ cao.”

“Kia, vậy anh có sợ không.” Chúc Dịch tiếp tục nhìn xuống, nói không còn nhanh nhẹn như trước.

Vẻ mặt Lộ Bắc Sâm bình tĩnh, như là giờ khắc này anh đang đứng trên ban công nhà anh chứ không phải cầu dây cao 300 mét.

“Vẫn ổn.” Anh nói.

Trong giọng nói tựa hồ có tia khinh thường.

Vẫn ổn? Khinh thường?

Hố này xem như Chúc Dịch tự đào cho mình, mặc kệ nói như thế nào, cứ căng da đầu nhảy xuống đi thôi.

Lộ Bắc Sâm nói một câu thông suốt, Chúc Dịch đột nhiên cảm thấy chính mình cũng không có sợ như vậy. Cô sờ đôi chân run không khống chế được, nhìn xuống chân núi xanh biếc phía dưới.

Ta dựa vào*, đầu óc cô chắc là ngốc rồi, khi không lại nghĩ tới nhảy bungee, còn lãng mạn, lãng mạn cái cây búa, hiện tại trừ bỏ sợ hãi cô không còn cảm giác gì.

*Ta dựa vào: có hàm nghĩ như “Á đù” của VN ý, là từ ngữ thể hiện sự ngạc nhiên đối với sự vật, sự việc không ngờ tới.

Ngoài sợ hãi vẫn là sợ hãi, Chúc Dịch cảm thấy việc này giống như trải chăn, đều không thể thiếu*, cô chuyên nghiệp mà ngẩng đầu nhìn Lộ Bắc Sâm, vẻ mặt oán giận, trên mặt còn mang theo phần sợ hãi, trong sự sợ hãi còn có vài phần không tha.

*Câu này ý của nu9 là giống như việc trải chăn nệm không thể thiếu chăn hoặc nệm, còn nhảy bungee không thể thiếu sự sợ hãi á.

Mang theo tâm tình phức tạp, Chúc Dịch nói ra lời thoại kinh điển: “ YOU JUMP, I JUMP.”

Sau đó cả hai thả người nhảy xuống.

Toàn văn hoàn.

—-------

Phiên ngoại.

Ba năm sau, Lộ Bắc Sâm chính thức ngồi vào vị trí CEO của tập đoàn Dung Phong, Lộ Minh Phi lui về phía sau sống an nhàn, bắt đầu những ngày ở nhà nhàn nhã thưởng trà chơi chim.

Chúc Dịch cũng chính thức tốt nghiệp đại học A, được đích thân hiệu trưởng trao tặng học vị tiến sĩ, chính thức trở thành một nữ tiến sĩ. Trong quá trình học tập, Chúc Dịch có biểu hiện rất xuất sắc cho nên sau khi tốt nghiệp cô ở lại trường giảng dạy, là giáo sư ở viện Văn Học.

Hai người một người nổi lên như bá đạo tổng tài trong phim thần tượng, một người nổi lên như nữ tiến sĩ có học thuật cao, có thể nói là xứng đôi vừa lứa, từng người có thành tựu riêng.

Ngày đó Chúc Dịch tốt nghiệp tiến sĩ, hai người đến Cục dân chính lãnh chứng.

Hôn lễ Lộ Bắc Sâm cũng đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ Chúc Dịch tốt nghiệp, thời gian được an bài vào tháng sau, địa điểm là một khách sạn lớn ở thành phố A, hôn lễ được bài trí theo phong cách lâu đài cổ lãng mạn.

Kết hôn không bao lâu, Chúc Dịch liền mang thai. Muốn có con là trước đó hai người đã bàn bạc kỹ lưỡng, sau đó Chúc Dịch phát hiện dì cả vẫn chưa tới, đi ra tiệm thuốc mua que thử thai, mới thử một lần đã ra hai vạch.

Tốt, trúng thưởng.

Chúc Dịch chụp lại que thử thai làm ảnh lưu niệm, sau lại gửi qua cho Lộ Bắc Sâm.

Lộ Bắc Sâm mới vừa nhìn thấy ảnh chụp, lập tức gọi điện thoại tới đây, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Vợ ơi, thật vậy chăng? Em có thai.”

Chúc Dịch ngồi ở trên giường gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Hôm nay là thứ bảy, Lộ Bắc Sâm phải đến công ty tăng ca, cô một mình ở nhà phòng không gối chiếc, thuận tiện thử thai một lần liền trúng thưởng.

Lộ Bắc Sâm cầm di động, kích động đi tới thang máy, nói: “Vợ, em ở nhà chờ anh, bây giờ anh trở về đưa em đi bệnh viện kiểm tra lại.”

Sau khi hai người đến bệnh viện, trong phòng khám, bác sĩ như thường lệ lấy máu, nướ© ŧıểυ và siêu âm đơn tử.

Siêu âm đơn tử rất nhanh liền hiện lên, Chúc Dịch cúi đầu nhìn hình ảnh phôi thai nho nhỏ hiện lên trong màn hình siêu âm, tâm tình phức tạp.

Đây là tiểu bảo bảo của cô cùng Lộ Bắc Sâm, cái phôi thai nhỏ như vậy, đang ở trong tử ©υиɠ của cô chậm rãi lớn lên.

Kiểm tra sản phụ hoàn tất rồi trở về, Lộ Bắc Sâm và Chúc Dịch mỗi người lấy di động ra download App dạy con về máy, cũng bắt đầu lên mạng chọn quần áo cho con.

Ngón tay Chúc Dịch dừng lại trên một kiện váy màu hồng nhạt, quay đầu hỏi Lộ Bắc Sâm: “Anh cảm thấy bảo bảo trong bụng em là con trai hay con gái?”

Anh lắc đầu, nói: “Con trai hay con gái anh đều thích.”

Chúc Dịch cũng cười: “Em cũng vậy.”

Về tới Lộ trạch, Lộ Bắc Sâm liền đem chuyện có thai của Chúc Dịch nói cho hai vị người lớn, Lộ Minh Phi kích động đến không thèm chơi chim, từ trong nhà đi ra, nhìn Lộ Bắc Sâm hỏi: “Thật sao?”

Chúc Dịch gật đầu: “Đúng vậy, ba, mang thai được bốn tuần.”

“Cái đó,” Lộ Minh Phi kích động nói không liền mạch: “Trở về đây ở, để dì người làm trong nhà chăm sóc con ăn uống, trong lúc mang thai cần phải chú ý việc ăn uống.”

Sau khi hai người kết hôn, Lộ Bắc Sâm lo lắng Chúc Dịch ở lại Lộ trạch không quen, liền tìm một căn nhà dọn ra ngoài ở. Tương đương nói với người lớn sau khi hai người kết hôn xong sẽ không ở lại Lộ trạch, bình thường sẽ ngẫu nhiên quay về thăm hai vị nhân gia.

Chúc Dịch cười, uyển chuyển cự tuyệt: “Mẹ con nói bà ấy ở một mình rất nhàm chán, vừa lúc kêu con trở về bồi bà ấy, về phương diện ăn uống dinh dưỡng ba không cần lo lắng, con sẽ tự chiếu cố chính mình thật tốt.”

Lộ Minh Phi đương nhiên biết Chúc Dịch muốn biểu đạt ý tứ gì, nên cũng không cưỡng cầu nữa.

Thời gian cứ trôi qua, Chúc Dịch rõ ràng cảm giác được thân thể mình phát sinh biến hóa, tỷ như khứu giác mẫn cảm, luôn nôn khan, muốn ăn thật nhiều, thể trọng cũng tăng theo.

Hiện tại cô không có việc gì làm sẽ mở App dạy con, mỗi tuần xem số liệu biến hóa. Tỷ như hiện tại cái thai được tám tuần, chiều cao của thai nhi là hai centinmet…

“Chồng ơi, chiều cao của thai nhi là hai centimet là lớn bao nhiêu?” Chúc Dịch ngẩng đầu hỏi.

Lộ Bắc Sâm xoa chân cho cô, dùng ngón tay khua chân múa tay một chút cho cô hiểu.

“Nhỏ vậy sao, thật là đáng yêu quá đi.” Nói, Chúc Dịch ha hả mà cười rộ lên.

Thời gian từng ngày qua đi, bụng cô cũng lớn hơn trước, đồng thời cũng càng ngày càng vất vả.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến bảo bảo trong bụng đang lớn lên từng ngày, nội tâm chuẩn bị làm mẹ tràn ngập vui sướиɠ.

Cách ngày sinh dự tính còn hai tháng, thời điểm Chúc Dịch dậy sớm thấy có gì đó không thích hợp, hạ thân đặc biệt đau đớn, sau đó liền phát hiện thấy chỗ ướt có màu đỏ hồng, Tức khắc cả nhà đều luống cuống tay chân.

Buổi sáng Chúc Dịch tiến vào bệnh viện, chịu đựng đến buổi tối mới sinh. Là con gái, tóc máu đen tuyền dính vào da đầu, toàn thân đỏ hỏn hơi nhăn, có thể nói hoàn toàn không dính dáng tới hai chữ đáng yêu, nhưng Chúc Dịch vẫn rất thích.

Về sau cô cũng là người làm mẹ.

Ngày hôm sau ở bệnh viện, Chúc Dịch vì tên của tiểu khả ái mà phát sầu. Vì đặt tên, cô kêu Lộ Bắc Sâm mua cho cô quyển Đường thi Tống từ*.

*Đường thi Tống từ: Thơ đời Đường, từ đời Tống, kịch đời Nguyên là ba thứ tinh hoa của thi ca Trung Quốc luôn luôn được truyền tụng qua trăm ngàn năm nay và trở thành đại biểu của văn học Trung Quốc.

Cô một bên tìm trong Đường thi Tống từ, một bên hỏi Lộ Bắc Sâm: “Anh có nghĩ đến cái tên nào dễ nghe không?”

Thật ra Lộ Bắc Sâm đã đưa ra vài phương án, nhưng đều bị Chúc Dịch phủ quyết, chính Chúc Dịch cũng không nghĩ ra cái tên nào dễ nghe.

Lộ Bắc Sâm quyết định thay đổi ý nghĩ: “Không bằng trước hết cứ đặt nhũ danh đi.”

Chúc Dịch chép miệng, nghĩ ngợi, trong đầu một mảng trắng trơn. Hiện tại cô có thể hiểu được cái gì gọi là một lần mang thai ngốc ba năm, đầu óc trí nhớ kém không nói, đến phản ứng cũng chậm đi vài phần.

“Đường Đường, em xem thế nào?” Lộ Bắc Sâm cúi đầu nhìn tiểu khả ái đã ngủ say, ôn nhu nói.

“Đường Đường?” Chúc Dịch thấp giọng nỉ non, nghe khá hay.

“Vì sao anh nghĩ đến lấy cái tên này làm nhũ danh?” Cô hỏi.

“Bởi vì rất ngọt ngào.” Lộ Bắc Sâm ngẩng đầu nhìn vợ mình, cười đến đôi mắt cong hít lại.

Chúc Dịch cũng cười, cong eo với bảo bảo đã ngủ say nhẹ giọng nói: “Đường Đường, Đường Đường, đây là baba của con, đây là mama của con. Không cần sợ hãi, ở thế giới này, ba mẹ sẽ bảo hộ con thật tốt.”