Chương 7

Chúc Dịch lười biếng dựa người lên tường, nghiêng đầu, không kiêng nể gì mà đánh giá Lộ Bắc Sầm.

Cô đã hiểu sương sương cái gì mà đôi tình nhân ăn cơm dưới ánh nến, bầu không khí này đối với cặp tình nhân mẹ nó thật quan trọng.

Cô cảm giác hai người bọn họ còn ngồi đối diện như vậy nữa thì có khi cô cũng yêu anh mất.

“Lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa thấy bác trai bác gái vậy?” Cô thay đổi tư thế dựa vào tường, ánh mắt nhìn về đầu ngọn nến đang cháy.

“Bên này là nhà cũ, bình thường không có ai ở cả.”

Lộ Bắc Sầm thanh âm vừa trầm lại vừa ách, Chúc Dịch đoán bầu không khí quái dị này ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng đối với anh.

Nhà cũ tận ba tầng mà không có người ở?

Cũng không bán đi mà chỉ để như vậy?

Có tiền.

Chúc Dịch không nói thêm gì, thay đổi đề tài:“Em gái cậu khi nào mới tới vậy?”

Có lẽ là đứng lâu nên mỏi chân, Lộ Bắc Sầm tìm cái rương ngồi xuống, sau đó đưa cho Chúc Dịch một cái ghế nhỏ.

“Không biết, có khi phải đợi đến trời tối đấy.”

Lúc nãy anh có nói như vậy đâu.

“Nếu mình nhớ không lầm thì hình như lúc nãy cậu chỉ bảo là chờ một lúc.” Chúc Dịch nhắc nhở nói.

Nghe vậy, Lộ Bắc Sầm mỉm cười trong vô thức, nhẹ giọng nói:“Mình chỉ thuận miệng nói thôi.”

Chúc Dịch thiếu chút nữa thì tưởng rằng bản thân sẽ kẹt trong nhà kho lâu lắm. Chắc lúc nãy cô không nhìn nhầm ha, Lộ Bắc Sầm thế mà nở nụ cười.

Cô giơ tay nhìn mắt đồng hồ, bây gời là tầm 3 giờ, vào mùa này mặt trời lặn vào khoảng 6 giờ.

Nói cách khác thì cô còn phải ở trong nhà kho ít nhất 3 tiếng nữa.

Chúc Dịch ngẩng đầu, nhìn anh, nở nụ cười hiền lành vô hại.

Một cô gái xinh đẹp cong mắt hạnh lên cười, đuôi mắt hơi đen kiều, con ngươi đen bóng, câu hồn đoạt phách.

Lộ Bắc Sầm cứ như vậy mà nhìn cô cười, mí mắt chợt nhảy dựng, yết hầu cũng theo đấy mà căng thẳng.

Anh cảm thấy suýt chút nữa thì mình đã ăn cô gái này vào bụng.

“Bạn học Lộ, cậu có đề xuất nhỏ nào hay không.”

Lộ Bắc Sầm nhướng mày nhìn cô.

“Mình cảm thấy, cái cửa này nhìn có vẻ không quá chắc chắn, nếu không thì chúng ta đạp nó đi.” Chúc Dịch chớp chớp mắt nhìn anh, coi như là đang trưng cầu ý kiến.

“Không được.” Lộ Bắc Sầm không chút suy nghĩ liền từ chối.

“Vì sao?” Chúc Dịch bĩu môi, âm thanh mềm mại như đang làm nũng.

Lộ Bắc Sầm nghe thấy, mí mắt lại nhảy dựng.

Anh dừng một chút, kiên nhẫn mà giải thích:“Căn phòng này đối với mình mà nói rất quan trọng.”

Chúc Dịch bất đắc dĩ thở dài một hơi, không vui mà gãi gãi trán.

Đã nói như vậy rồi, vậy chẳng phải là không còn biện pháp gì hay sao.

Em gái của Lộ Bắc Sầm cũng không có như anh nói phải chờ đến trời tối mới đến, hai người ở phòng kho đợi khoảng nửa tiếng, em gái anh từ trên trời bay xuống giải cứu cô.

Em gái anh đẩy cửa ra, thấy hai người bọn họ ngồi ở bên ngọn nến nhỏ, biểu cảm trên mặt có chút kì quái. Kì quái và kinh ngạc chứ không phải là loại kinh ngạc “Em gái phát hiện anh trai đột nhiên có một cô bạn gái”, mà còn có thêm chút biểu cảm kinh ngạc khác nữa. Dù sao thì cũng rất phức tạp, Chúc Dịch nhất thời cũng nhìn không ra.

Chúc Dịch cũng lười để ý, vừa ra khỏi phòng liền bị một mảnh hỗn độn trong viện hấp dẫn.

Hàn Sướиɠ nói đi liền đi, ngay cả cái bàn cũng không dọn dẹp tí nào, đúng là quá ác độc mà.

Nói như thế nào cô cũng là người ăn thịt nướng, giờ vẫn phải dọn dẹp một chút, bằng không lần sau ăn thịt nướng cô sẽ băn khoăn lắm, Chúc Dịch vén tay áo lên chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp.

“Cậu không cần dọn đâu, để mình dọn cho.” Lộ Bắc Sầm thanh âm thanh lãnh vang lên, Chúc Dịch ngẩng đầu nhìn anh.

Cô cảm thấy rất kì quái, Lộ Bắc Sầm người này vừa đi ra khỏi nhà kho liền giống như cô bé lọ lem cởi giày thủy tinh ngay lập tức biến trở về bạn học Lộ lạnh như băng trước đây.

“Cùng làm đi.” Dứt lời, Chúc Dịch liền cong eo dọn dẹp.

Lộ Bắc Sầm cũng không nói thêm gì nữa, lấy ra một cái túi đựng rác màu đen đặt trên bàn rồi thu đồ vào trong túi.

Khương Thư Dao ngồi trên ghế dài trong viện, nhìn hai người dọn dẹp, đung đưa chân, cũng không nói lời nào.

Lúc hai người dọn dẹp xong cũng đã qua nửa giờ, Chúc Dịch thấy thời gian cũng không còn sớm liền cùng Lộ Bắc Sầm chào tạm biệt đi về nhà trước, anh vẫn trước sau như một không nóng không lạnh "Ừ" một tiếng, không nói nhiều một câu.

Chúc Dịch đi đến lối ra khu phố cũ, quay đầu lại nhìn con hẻm nhỏ, dài mà cô độc, trong đầu chỉ còn một cuộn chỉ rối, bực bội mà không rõ nguyên nhân.

Không biết vì cái gì, âm cuối lạnh như băng lúc “Ừ” của Lộ Bắc Sầm vẫn luôn ở trong đầu cô đổi tới đổi lui không chịu mất.

Còn có sự chuyển biếи ŧɦái độ của anh sau khi ra khỏi nhà kho cũng làm cô cảm thấy không dễ chịu. Lộ Bắc Sầm chính là cái tên không ra gì, tra nam, ở nhà kho đùa bỡn cô, sau đấy thái độ lại chuyển biến 180˚, thật giống như kiểu người kia không phải anh, việc đây trước giờ chưa từng xảy ra.

Trọng điểm là anh đã tra mà còn không tự biết nữa.

Chúc Dịch đi về rồi, tra nam Lộ Bắc Sầm còn đang ở trong sân dọn dẹp giá nướng.

Khương Thư Dao đứng lên từ trên ghế, chậm rãi đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh một cái:“Anh, chị gái xinh đẹp kia là ai vậy ạ?”

“Bạn đại học.” Lộ Bắc Sầm đầu cũng không nâng, cong eo tiếp tục rửa sạch giá nướng.

Khương Thư Dao bĩu môi, lại hỏi:“Hai người ở trong nhà kho làm gì vậy, cả phòng tối om chỉ có tí ánh nến.”

Lộ Bắc Sầm dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía cô bé, không mặn không nhạt nói:“Em làm xong bài tập chưa?”

Khương Thư Dao sửng sốt, sau đấy cô bé liền phục năng lực phản công với anh trai mình.

"Làm xong rồi ạ.” Cô bé đúng lý hợp tình mà trả lời.

Lộ Bắc Sầm uy hϊếp nhìn cô bé "Hửm?" một tiếng.

“Một môn” Khương Thư Dao trong giọng nói lộ ra bất đắc dĩ:“Đã làm xong một môn.”

“Vậy mà em còn chạy tới đây?” Lộ Bắc Sầm đem lò nướng BBQ đậy lên, dựa tường nhìn cô bé.

“Bố mẹ đều đi công tác, em ở nhà một mình chán lắm.” Khương Thư Dao ôm cánh tay:“Aiyaa, anh, anh có phải là thích chị đẹp kia không?”

“Nhóc con, đừng nhiều chuyện như vậy.” Dứt lời, Lộ Bắc Sầm liền xoay người đi vào bên trong.

Khương Thư Dao cũng không tiếp tục hỏi nữa, tung ta tung tăng đi theo phía sau Lộ Bắc Sầm:“Anh, lần sau anh lại muốn ăn nướng BBQ thì gọi em với được không?”

Lộ Bắc Sầm:“Làm xong bài tập rồi thì gọi em.”

Khương Thư Dao: “…..”

*

Chúc Dịch bước ra khỏi cửa cầu thang máy liền nghe được tiếng động truyền ra từ trong nhà cô , cô đứng ở cửa, tay đặt ở trên then cửa nhưng không vặn xuống.

Sau đó cô nghe được “Bang” một tiếng, là tiếng pha lê vỡ.

Cô có chút sửng sốt, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Bỗng nhiên, tay vịn then cửa bị người khác đẩy ra, Chúc Dịch theo bản năng buông tay ra, lùi lại phía sau.

Chúc Nguyên Phong kéo cửa ra, vẻ mặt tức giận mà đi ra ngoài.

Chúc Dịch lùi đến chân tường, ngơ ngác kêu một tiếng “Bố”.

Gần như là cùng lúc, Chúc Nguyên Phong ngẩng đầu nhìn về phía cô, cũng sửng sốt. Hiển nhiên là ông ấy không nghĩ con gái mình sẽ xuất hiện vào lúc này. Lúc này cửa thang máy cũng mở ra, bố Chúc không nói câu gì, dường như đang chạy trốn mà đi vào.

Chúc Dịch đi đến chỗ huyền quan, nhìn một mảnh hỗn độn phòng khách.

Mẹ Chúc ngồi ở trên sô pha, đôi tay ấn đầu. Bà nghe được tiếng cửa truyền đến, cũng không ngẩng đầu lên mà mắng:“Không phải tôi đã bảo ông đi đi rồi sao? Sao ông còn trở về làm gì?" Dứt lời, mẹ Chúc ngẩng đầu, thấy Chúc Dịch đứng ở huyền quan, sắc mặt thay đổi.

“Dịch Dịch.…..”

Chúc Dịch đi dép lê, vòng qua mấy mảnh vỡ thủy tinh kia, đi đến bên người mẹ Chúc.

“Mẹ, sao hai người lại cãi nhau?”

Mẹ Chúc giọng mũi thực nhẹ “Ừ” một tiếng, lại lần nữa cúi đầu.

Cô thấy Đàm Vi cúi đầu từng giọt nước mắt lăn xuống, tấm thảm màu xám cũng bị nhiễm ướt.

Cô ngồi xổm xuống, mang theo tiếng khóc nức nở mà khuyên mẹ Chúc:“Mẹ, mẹ ơi đừng khóc.”

Mẹ Chúc ngẩng đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt, duỗi tay chạm vào đầu Chúc Dịch, trấn an nói: “Mẹ không có việc gì.”

“Mẹ, sao mẹ với bố như thế nào cãi nhau?” Chúc Dịch ngước mắt hỏi.

Mẹ Chúc dừng lại một chút, mở miệng nói:"Chuyện của người lớn sẽ được xử lí tốt, con không cần phải xen vào. Làm gì có vợ chồng nào mà không cãi nhau, cũng không phải chuyện gì lớn, không cần lo lắng.”

Chúc Dịch nhìn về phía mẹ Chúc, muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy bất an cùng lo lắng.

“.…..Dạ.”

Ý của mẹ cô đã rất rõ ràng, cô còn có thể nói cái gì nữa đây.

Chúc Dịch duỗi cánh tay với thùng rác lại, bắt đầu nhặt mảnh pha lê trên mặt đất.

Đàm Vi lập tức lên tiếng ngăn lại:“Con mau thả xuống, đừng để bị cắt trúng tay, để mẹ làm cho.”

“Mẹ, không có việc gì.” Chúc Dịch ngẩng đầu, mỉm cười nhìn bà ấy.

Đàm Vi vẫn giành lấy thùng rác trên tay cô, lộ ra nụ cười miễn cưỡng:“Huấn luyện quân sự đã mệt rồi, buổi tối con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con ăn.”

Nghe vậy, Chúc Dịch nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói:“Thịt, con muốn ăn thịt, thịt kho tàu với cả sườn heo chua ngọt.”

Mẹ Chúc cười một tiếng, dịu dàng nhìn bé con của mình:“Xem ra ở trong trường học rất thèm đồ ăn đây.” Đàm Vi một bên nhặt mảnh vỡ thủy tinh, một bên trầm ngâm nói:“Thịt trong tủ lạnh chắc là hết rồi, đợi mẹ đi siêu thị mua chút đồ đã.”

Cô nhìn bộ dáng mẹ ngồi xổm trên mặt đất, không khỏi mà lại nghĩ tới gương mặt nổi giận đùng đùng lúc nãy của bố.

Lớn như vậy rồi, cô rất ít khi nhìn thấy mẹ rơi nước mắt.

Có phải là bố nɠɵạı ŧìиɧ không?

Nghĩ vậy, Chúc Dịch ôm tâm sự nặng nề mà nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc.

Ngày buổi chiều hôm sau, cô trở lại trường học.

Trong lúc đứng ở trạm chờ xe buýt, điện thoại trong túi của cô rung hai cái, là tin nhắn của Mẫn Di.

"Chúc Chúc, mình nói với cậu, chờ khi nào cậu về tới phòng ngủ, cậu sẽ gặp một thứ bất ngờ, khiến cậu mở mang tầm mắt.

Cô thật sự phục cách nói của Mẫn Di.

Chúc Dịch mở khung chat, từ từ nhắn lại ba chữ:"Chuyện gì thế?"

Mẫn Di đột nhiên giống cái hũ nút, không chịu tiết lộ.

"Chờ cậu tới sẽ biết."

"Tớ chỉ là muốn cho cậu chuẩn bị trước tâm lí."

Chúc Dịch:???

Đúng lúc xe buýt của trường học đi tới, Chúc Dịch để điện thoại vào túi, không trả lời cô ấy.

Xe buýt có rất nhiều chỗ trống, đằng sau xe còn có vài chỗ.

Chúc Dịch nắm lấy một tay vịn, cũng không định ra phía sau ngồi. Khi xe buýt đến trạm mới, trong chốc lát xe phanh gấp, hơn nữa cô còn đang mặc váy ngắn, coi như có chút nguy hiểm.

Chúc Dịch đứng thêm một lúc, lại đến một cái trạm, có một bạn nam lên xe.

Bạn nam cầm lấy m cán vịn, từng bước một mà đi về phía thùng xe đằng sau, đi đến một nửa, đột nhiên dừng bước.

Tầm mắt của bạn nam dừng lại trên chiếc váy ngắn của Chúc Dịch cùng với cặp đùi tinh tế trắng nõn kia, sau đó không chút do dự, nắm lấy tay vịn rồi đứng bên cạnh Chúc Dịch.

Trên xe buýt trống như vậy, phía sau còn có ít nhất bảy tám chỗ, mà bạn nam này lại lựa chọn đứng ở bên cạnh cô, rắp tâm bất lương, không khỏi dẫn tới ánh mắt của Chúc Dịch.

Chúc Dịch mặt không cảm xúc nhìn anh ta một cái, ngay sau đó lại đem tầm mắt dời về phía đường phố.

Bạn nam cao hơn một chút so với Chúc Dịch, anh ta nắm lấy tay vịn, cúi đầu nhìn Chúc Dịch cười:“Cậu lớn lên rất xinh đẹp.”

Chúc Dịch lại nhìn anh một cái, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh băng.

Bạn nam không chịu chút ảnh hưởng, tiếp tục cười:“Thêm WeChat không?”

Chúc Dịch lạnh lùng liếc nhìn anh ta, thanh âm bình đạm:“Không muốn.”

Nam sinh mặt dày mày dạn cười:“Tại sao?”

“Thêm WeChat bạn nam khác, bạn trai mình sẽ không vui.” Chúc Dịch mặt mày vô cảm thuận miệng bịa chuyện.

“Cô không phải là gạt tôi chứ, đưa ảnh bạn trai cô cho tôi xem.” Nói, nam sinh đỡ tay vịn bên cạnh Chúc Dịch cọ cọ.

Chúc Dịch hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, dịch người về phía cửa xe, bây giờ trên xe buýt cũng có tên điên càn rỡ như vậy sao.

Anh ta còn dám bước tới một bước, bà đây trực tiếp dùng gót giày băm nát chân anh.

Đúng lúc này, xe buýt dừng lại, đang đợi đèn đỏ. Anh ta vẫn đứng gần cô, hiển nhiên là chưa từ bỏ ý định quấy rối cô.

Chúc Dịch nghĩ cứ xuống xe trước rồi tính

Bỗng nhiên có một bàn tay bắt lấy cánh tay của cô, Chúc Dịch theo bản năng muốn hất ra, vừa nhấc đầu, đã thấy gương mặt đạm mạc kia của Lộ Bắc Sầm.

Lộ Bắc Sầm kéo cô về phía đằng sau xe.

Chúc Dịch rũ mắt nhìn bàn tay kia bắt lấy cánh tay cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, cô rất ít khi nhìn thấy bàn tay đẹp như vậy.

Tay khống khẳng định chịu không nổi.