Chương 2: Oan gia ngõ hẹp

Editor: Minh Nguyệt Mạn

“Là Trần thiếu a... Thật... Thật là khéo làm sao...” - Vương Hâm Hâm lúng túng cười.

Lúc này dù Vương Hâm Hâm có chút lúng túng, nhưng lại không hề e sợ Trần Dã sẽ làm gì cô ta. Chi dựa vào việc cô ta là bạn thân nhất của Triệu Tuyết Tình, Trần Dã hẳn sẽ càng ra sức lấy lòng cô ta mới phải.

Triệu Tuyết Tình ngược lại lại bày ra vẻ mặt không quan tâm, nàng ta căn bản là không coi việc nói những lời trước đó là chuyện gì sai trái.

“Đúng lúc ra ngoài đi dạo.” - Trần Dã tùy tiện ứng phó. Lúc này đã hoàn toàn không còn dáng vẻ nịnh nọt liếʍ chó trước mặt Triệu Tuyết Tình như kiếp trước.

Hạ Tiểu Mộc đứng bên cạnh căn bản vân chưa nhận ra Trần Dã đã thay đổi, thấy không khí trầm xuống, nhanh chóng chạy ra giữa cười đùa nói mấy câu làm nóng không khí.

“Nói đến thì ngày mai chính là lễ trưởng thành của Triệu Tuyết Tình, không biết Trần đại thiếu tính chuẩn bị kinh hỉ như thế nào đây?” - Vương Hâm Hâm còn đứng bên cạnh cố ý nháy mắt với Trần Dã. Ý là cô ta đang tạo cơ hội cho hắn biểu hiện đấy, có gì mau thể hiện ra đi.

Nhưng Trần Dã chẳng thèm để ý tới. Nếu là hắn của kiếp trước hẳn đã sớm dán lên liếʍ rồi, nhưng hiện giờ đã không còn giống như trước nữa.

Thấy Trần Dã không nói chuyện, Hạ Tiểu Mộc lại tươi cười chạy đến hiến dâng vật quý. - “Có có có. Trần thiếu của chúng ta vì lễ trưởng thành của Triệu tiểu thư, đặc biệt mời đại sư Hách từ Kinh Đô định chế dây chuyền Tinh Thần Chi Quang. Nghe nói Triệu tiểu thư thích đua ngựa, còn đặc biệt liên hệ chuồng ngựa lớn nhất thế giới mua chú ngựa bạch mã Thiên Sứ Chi Dực. Đây đều là tấm lòng thành của Trần thiếu a.” - Triệu Tiểu Mộc giới thiệu “chiến công” của Trần Dã đến bay nước bọt toán loạn.

Vương Hâm Hâm vừa kinh ngạc vừa rung động, Trần Dã huy động một số tiền lớn như vậy chỉ để chuẩn bị cho một buổi lễ trưởng thành, cô ta giờ phút này thực sự hâm mộ đến ghen ghét với Triệu Tuyết Tình.

Trần Dã im lặng. Hắn hiện tại không có ý định tốn tiền uổng, cho nên không nhất thiết phải mở miệng hứa hẹn gì cả.

Đó là lễ trưởng thành của Triệu Tuyết Tình, có liên quan gì đến hắn.

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, lại không thể đoán ra được Triệu Tuyết Tình đang nghĩ gì.

“Không có chuồng ngựa, một con ngựa có tốt thì có ích gì chứ?” - Triệu Tuyết Tinh lại cau mày, vẻ mặt khó chịu nói.

“Đúng a, chỉ có mỗi một con bạch mã, không có chuồng ngựa có phải hơi thiếu sót rồi. Trần thiếu nói xem có phải không?” - Vương Hâm Hâm ở bên cạnh không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt như sáng lấp lánh tỏ ra vô cùng khát vọng với tiền bạc.

“Ta đã mua lại chuồng ngựa trị giá 70 triệu ở phía bắc thành phố rồi.” - Trần Dã ngữ khí bình thản, lời nói lại kinh người.

Dù đã biết Trần gia là gia tộc đứng đầu Vân Thiên, thậm chí là cả bắc bộ tỉnh Giang Nam, nhưng cũng không nghĩ tới chuồng ngựa 70 triệu nói mua liền mua.

#Editor có đôi lời muốn nói: (Minh Nguyệt Mạn: 70 triệu ở đây không phải 70 triệu Việt Nam đồng mà là 70 triệu nhân dân tệ, tương đương khoảng 245.000.000.000 - 245 tỷ Việt Nam đồng.)

Có tiền thật là vô nhân tính.

Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Dã lại khiến người nghe vô cùng sửng sốt. - “Ta có thể mua được cả một chuồng ngựa, vậy anh Tinh Vũ của cô có thể cho cô cái gì?”

Trần Dã nhêch miệng cười, trong giọng nói mang theo một tia trào phúng.

Trần Tuyết Tình vốn đang có chút mừng thầm, suy nghĩ có nên để cho Trần Dã một cơ hội đưa nàng ta về nhà, nhưng vừa nghe Trần Dã trào phúng Lâm Tinh Vũ của nàng, nàng ta liền lập tức không vui. - “Trần Dã, anh có ý tứ gì? Có tiền là giỏi lắm sao? Anh dựa vào đâu có thể dùng tiền sỉ nhục người khác. Nếu như bây giờ anh xin lỗi, tôi sẽ cho anh cơ hội tặng quà cho tôi.”

Triệu Tuyết Tình nhìn Trần Dã, giọng nói có chút không kiên nhẫn. Nàng ta biết một kẻ chỉ biết liếʍ chó như Trần Dã tuyết đối sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Vương Hâm Hâm vốn đang lo lắng, nghe Triệu Tuyết Tình nói như vậy lập tức nở nụ cười. Nàng nhìn Trần Dã, cũng cảm thấy Trần Dã tuyệt sẽ không cự tuyệt cơ hội như vậy.

Hạ Tiểu Mộc càng không ngừng hòa giải, còn ra hiệu Trần Dã nhanh chóng xin lỗi Triệu Tuyết Tình, cũng vì Trần Dã tìm đường giải vây.

Trần Dã chợt cười cười, đưa ngón trỏ lắc lắc trước mặt Triệu Tuyết Tình, giọng nói mang sự trào phúng rất ro ràng - “Triệu Tuyết Tình, chỉ dựa vào cô. còn chưa đủ tư cách để nhận quà quả tôi.”

Chính xác là như thế. Trần gia là trời cao, là sông dài, là một trong ba gia tộc đệ nhất Đông Hải. Sở hữu thế mạnh trong rất nhiều lĩnh vực, tài sản nghìn tỷ, còn là tập đoàn siêu thương đệ nhất Giang Nam, giá trị thị trường trên trăm tỷ. Vào thời kỳ đỉnh cao nhất, tùy tiện vung tay mở công ty con ở mỗi một thành phố khác đều có vốn lưu động trên chục tỷ.

Còn hắn chính là ngừa thừa kế đầu tiên cho vị trí tổng giám đốc của tập đoàn đó.

Triệu Tuyết Tình chỉ là đại tiểu thư của một gia tộc nhỏ nhoi trong Vân Thiên. Nếu bàn về môn đăng hộ đối, Triệu Tuyết Tình quả thật là không xứng.

“Chuồng ngựa không phải tặng cô, dây chuyền cùng bạch mã càng không phải. Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Sau khi nói xong, Trần Dã liền thấy mặt Triệu Tuyết Tình biến sắc, đột nhiên cảm giác trong lòng rất thoải mái.

【 (Tinh) Chúc mừng túc chủ thay đổi con đường vận mệnh vốn có, lần đầu thay đổi vận mệnh, ban thưởng 4000 điểm, mở ra hệ thống thương thành.】

Lập tức, một màn hình màu lam nhạt nửa trong suốt hiện ra giữa không trung trước mặt Trần Dã.

Cái này tất nhiên chỉ có mình Trần Dã nhìn thấy, hơn nữa còn có thể dùng ý niệm để thao túng, căn bản không cần lo lắng bị ai khác quấy nhiễu.

Sắc mặt Trần Dã vô cùng bình tĩnh, nội tâm lại cực kỳ kích động, hệ thống này cuối cùng cũng phát huy hiệu quả rồi.

Mở hệ thống thương thành ra, ánh mắt Trần Dã dừng lại tại thanh kỹ năng “Nghệ thuật giám thưởng”.

Nghệ thuật giám thưởng: Tiêu phí 2000 điểm thiên mệnh, sau khi mua sẽ mở ra kỹ năng giám định nghệ thuật, có thể nhận ra hàng thật giả và có thể chỉ ra sai phạm chỉ bằng ánh mắt.

Hắn không chút do dự lựa chọn mua.

Trong nháy mắt, Trần Dã cảm thấy có rất nhiều ký ức tràn vào đầu, vô số kiến thức cùng kinh nghiệm. Phải qua mấy giây sau mới có thể hoàn toàn tiếp thu hết.

Mà lúc này, Vương Hâm Hâm và Hạ Tiểu Mộc đã hoàn toàn không hiểu nỏi đây là đang có chuyện gì xảy ra. Trần Dã vì sao dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Triệu Tuyết Tình. Hắn không sợ nữ thần tức giận sao?

“Trần Dã, anh thật lớn mật, anh dám nói chuyện với tôi như thế sao?” - Triệu Tuyết Tinh vừa kinh vừa sợ, ánh mắt tức giận nhìn Trần Dã. Kể tư khi nàng biết Trần Dã đến giờ, Trần Dã vẫn luôn là một kẻ liếʍ chó dưới chân nàng.

Nàng nói một hắn chưa bao giờ dám nói hai. Hôm nay là có chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ lời nói vừa nãy của nàng đã kích động đến hắn sao? Thế nhưng cho dù hắn xứng tỏ thái độ giận dữ trước mặt nàng sao? Trần Dã hắn chỉ là một kẻ liếʍ chó mà thôi.

Trần Dã lãnh đạm đáp lại - “Ta vì sao không thể nói chuyện như vậy với cô? Triệu Tuyết Tình cô có tư cách gì để tiếp nhận quà của ta?”

Lập tức, ánh mắt của hắn lướt qua chiếc vòng tay bện dây thừng nhỏ trên tay nàng. Nhờ kỹ năng giám thưởng, trong nháy mắt hắn liền nhìn ra.

Vòng tay dây thừng đúng thực là hàng thủ công, nhưng khẳng định không phải do Lâm Tinh Vũ bện, mà là đơn thuần là một món đồ chơi mua từ chợ Nghĩa Ô.

Có một chút tính nghệ thuật, nhưng không nhiều. Chỉ là một món hàng giả rẻ tiền.

“Triệu Tuyết Tình, cô cứ mở miệng ra là anh Tinh Vũ, vậy anh ta tặng cô một món đồ chơi ở chợ Nghĩa Ô bán có 5 đồng một cái cô có biết không?” - Trong lời Trần Dã có gai nhọn, không chút lưu tình chế giễu nàng.

Triệu Tuyết Tình ngây người, Vương Hâm Hâm mơ hồ, Hạ Tiểu Mộc tê cứng. - “Không thể như thế được, anh là đang cố ý nói xấu anh Tinh Vũ. Tôi vốn định cho anh một cơ hội. Nhưng nếu anh đã dám nói anh Tinh Vũ như thế, chúng ta càng không có khả năng đâu.”

Triệu Tuyết Tình đang tức giận, nàng không biết vì sao, Trần Dã rất thích đối đầu với Lâm Tinh Vũ, rõ ràng hắn không bằng nửa cọng tóc cảu Lâm Tinh Vũ, vậy mà luôn đi tìm Lâm Tinh Vũ gây phiền phức.

Đương nhiên, đây tất cả đều là do tự Triệu Tuyết Tình tự cho là như thế. Trên thực tế, Trần Dã căn bản không thèm để tân đến Lâm Tinh Vũ.

Một cái công ty bé xíu với cái hạng mục rác, có gì đang để hắn ra tay chiếu cố sao?

“Không tin?” - Trần Dã không chút hoang mang mà lấy điện thoại ra, lướt camera chụp lại vòng tay trên tay Triệu Tuyết Tình, sau đó đăng ảnh lên Taobao tìm kiếm.

5 đồng miễn phí ship, nhập mã giảm 3 xu. Bán buôn mua số lượng lớn 3 đồng một cái. - “Giờ nhìn rõ chưa?”

Trần Dã giơ điện thoại, lúc lắc trước mặt Triệu Tuyết Tình, trên mặt phảng phất một nụ cười ác ma.

Một hành động đơn giản lại như chọc vào tim người khác.

Vương Hâm Hâm trong nháy mắt Trần Dã lúc này bị bao trùm bởi sát khí, hoàn toàn khác với bộ dạng khúm núm trước kia.

Bồ Tát sống đã thấy nhiều, Diêm Vương sống vẫn là thấy lần đầu tiên.

Nàng không tự chủ lui về phía sau vài bước. - “Không, không có khả năng. Anh Tinh Vũ sẽ không gạt tôi.”

Triệu Tuyết Tinh tức giận, mặt mũi cũng trở nên hồng hồng đỏ rực, xoay người bấm điện thoại gọi cho Lâm Tinh Vũ.

“Uy, Tuyết Tình hả em, vội vã như vậy là tìm anh có việc gì sao?” - Đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng thở hổn hển. Biết còn biết là chàng ta đang bận công vụ, không biết có khi còn cho rằng chàng đang bận rửa chân kìa.

Dù sao rửa chân cũng rất mệt mỏi.

#Editor có đôi lời muốn nói: (Minh Nguyệt Mạn: Ý Trần Dã có hai ý, một là Lâm Tinh Vũ đang bận rửa chân cho người khác, hay nói cách khác là nịnh nọt lấy lòng người khác, và hai là đang ấy ấy. Cả hai ý đều có ý đá đểu Lâm Tinh Vũ.)

“Tinh Vũ, cái vòng tay anh tặng em thậ sự là do anh tự bện sao?” - Âm thanh Triệu Tuyết Tình có chút vội vàng, cũng mang theo một chút ủy khuất.

Lâm Tinh Vũ không chút do dự nói - “Đương nhiên là thật rồi, sao vậy?”

Triệu Tuyết Tình có chút sửng sốt - “Nhưng mà anh Tinh Vũ, em ở trên mạng tra được rất nhiều đồ tương tự như thế, chỉ có 3 đồng một chiếc.”

Bên kia điện thoại có một âm thanh lạ rất rõ ràng, sau đó là giọng nói giận dữ - “Triệu Tuyết Tình, em có ý gì? Không tin anh như vậy?”

“Anh Tinh Vũ, em không có ý như vậy... Em...”

Lời còn chưa nói hết, tiếng của Lâm Tinh Vũ lại truyền đến - “Tốt, Tuyết Tình. Anh không muốn nói về chuyện này nữa. Anh còn đang bận, có gì nói chuyện sau nhé.” - Sau đó thì vang lên tiếng cúp máy.

“Như thế nào?” - Trần Dã vẻ mặt trêu tức hỏi.

Sắc mặt Triệu Tuyết Tình có chút lúng túng, ngoài miệng lại giả vờ không chịu thua, tức giận nói - “Đây chính là vòng tay anh Tinh Vũ tự tay bện cho tôi, chỉ có điều... Chỉ có điều tay nghê quá tốt nên mới bị anh nhận nhầm thành hàng rẻ tiền.”

“Vốn dĩ nó chính là một thứ hàng rẻ tiền.” - Trần Dã thờ ơ phất tay áo, quay người muốn rời đi.

Hạ Tiểu Mộc đuổi theo. Gã cảm thấy đại thiếu gia hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng bản thân gã cũng không cần nhiều lời làm gì.

Vương Hâm Hâm vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ.

Triệu Tuyết Tình thì sững sờ nhìn vòng tay trên cổ tay đến xuất thần.

Vương Hâm Hâm thấy Trần Dã muốn đi thật, vội vàng giật giật tay áo Triệu Tuyết Tình, tức tức nói - “Anh Trần Dã muốn bỏ đi, cậu cũng không biết níu giữ lại một chút sao?”

Triệu Tuyết Tình thờ ơ.

Vương Hâm Hâm chỉ có thể hứng về phái Trần Dã rời đi, lớn tiếng nói - “Trần thiếu, ngày mai là lễ trưởng thành của Triệu Tuyết Tình. Anh nhớ đến tham dự đó.”

Trần Dã cũng không quay đầu lại, qua loa lấy lệ nói - “Có thời gian nói sau.”

Sau đó cùng Hạ Tiểu Mộc vẫn chưa hết kinh ngạc rời đi.