Chương 3: Trong nhà có biến

Editor: Minh Nguyệt Mạn

【 (Tinh) Chúc mừng túc chủ thành công tăng cường danh vọng cảu bản thân trong mắt người khác, thu được 1000 điểm giá trị thiên mệnh Mong túc chủ không ngừng cố gắng, thực hiện được ước mơ nghịch tập.】

Trần Dã ngồi trên xe, nghe âm thanh hệ thống vàng lên trong đầu, có chút không để bụng. Chính mình không làm liếʍ chó là được rồi, muốn chỉnh chết Triệu Tuyết Tình và Lâm Tinh Vũ đơn giản như trở bàn tay, sao có thể tính là nghịch tập chứ.

Bản thân hắn cũng chả phải cọng cỏ.

【 Nhắc nhở, túc chủ không thể sơ suất. Thế giới lấy Lâm Tinh Vũ làm gốc, chàng ta là thiên mệnh chi tử, trên người mang theo khí vận nghịch thiên. Cho dù là ở tình huống nào, chỉ cần kích phát khia vận nghịch thiên thì sẽ có tỷ lệ rất cao có thể tuyệt địa lật bản.】

“DM...” - Trần Dã vốn đang thảnh thơi hóng gió cũng không nhịn được văng tục. Thiên mệnh chi tử, khí vận nghịch thiên, còn có thể chơi như vậy sao?

Cái thứ đồ chơi này nghịch thiên như vậy sao?!

“Vậy chẳng phải là ta không thể đấu lại hắn sao?” - Trần Dã nhíu mày. Không thể trực tiếp ra tay, hơn nữa nếu như bất luận dưới bất kỳ tình huống nào cũng có tỷ lệ lật bàn nghịch thiên, vậy chẳng phải nói hắn không có cách nào chỉnh chết chàng ta hay sao?

【 Túc chủ có thể thông qua việc cướp đoạt phúc duyên giảm giá trị khí vận của Lâm Tinh Vũ, cũng có thể thông qua việc góp nhặt giá trị thiện mệnh tăng cường khí vận của bản thân. Trước mắt giá trị khí vận của đối phương là 10.000, của túc chủ là 500.】

Chênh lệch thật lớn nha.

Trần Dã ngồi trong siêu xe không khỏi cảm khái một câu, người với người quả nhiên không giống nhau.

Bất quá hắn đã trùng sinh, lại có hệ thống, liền có thể thay đổi tất thảy.

Đầu tiên là phài kiếm thật nhiều giá trị thiên mệnh.

Bây giờ xem lại, nếu như đã có thể lấy giá trị thiên mệnh từ Triệu Tuyết Tình, vậy giá trị thiên mệnh lấy được bên phía thiên mệnh chi tử như Lâm Tinh Vũ chỉ có thể càng nhiều hơn.

Hừ, Triệu Tuyết Tình, Lâm Tinh Vũ. Không thể để hai người chết dễ dàng như vậy được.

Hắn phải ép thật nhiều giá trị thiên mệnh từ họ, từ từ chơi đùa hai người đến chết mới thôi.

Reng reng.

Đang suy nghĩ, tiêng điện thoại vang lên, cầm lên xem thì nhận ra là do cha gọi đến - “Vâng cha, có chuyện gì?”

“Tiểu Dã, mau trở về, ông nội con sắp không xong rồi.” - Trần Sĩ Hàm ở đầu bên kia điện thoại nóng nảy nói.

Vừa nghe là ông nội yêu thương hắn nhất xảy ra chuyện, nội tâm Trần Dã cũng vô cùng gấp gáp, một lời đáp ứng cha xong liền lập tức đạp mạnh chân ga, lao vụt về hunogws biệt thự trang viên gia tộc.

Rầm.

Siêu xe xông vào trang viên, dừng ngay trước cổng lớn biệt thự.

Trần Dã không dừng một khắc lao vụt vào trong.

Ông nội Trần Hồng Tương từng nhận chức cán bộ nòng cốt tỉnh Giang Nam, sau khi về hưu làm kinh doanh. Là người quan trọng và có tiếng nói trong nhiều lĩnh vực ở đây như kinh tế, khoáng sản, thủy lợi, khoa học.

Học trò của ông ở khắp nơi trong tỉnh, cũng nhiều người là cán bộ, thỉnh thoảng đêm khuya còn bị gọi lên tham dự nhiều hạng mục hội nghị trọng yếu.

Cũng bởi vì vậy, khi trẻ tuổi lao lực quá độ, sau khi về hưu cũng không an nhàn tĩnh dưỡng, lại dấn thân vào kinh thương nhiều năm, nên giờ thân thể nhiêu bệnh tật ốm yếu.

Nhưng bác sỹ đã từng nói qua, an nhàn tĩnh dưỡng đúng cách thì sống thêm 7 8 năm cũng không thành vấn đề, sao tự nhiên hôm nay lại phát bệnh.

Trần Dã ẩn ẩn cảm thấy có chút kỳ quặc.

Nhưng lúc này không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều. Ngày thường ông nội luôn là người yêu thương hắn nhất. Có thể nói là từ khi hắn sinh ra đến nay luôn được ông nội nâng niu trong lòng bàn tay. Bây giờ ông xảy ra chuyện, hắn làm sao có thể không vội.

Vội vàng chạy lên tầng hai, Trần Dã chỉ thấy bên ngoài phòng tĩnh dưỡng có rất nhiều người, toàn bộ đều yên tĩnh quan sát tình hình bên trong.

Trần Dã không dám nói lời nào, chỉ sợ quấy rầy bên trong. Chỉ vỗ vỗ bả vai người xung quanh, ra hiệu để mình đi vào. Thật vất cả mới chen được vào phòng, chỉ thấy căn phòng được trang trí rất lịch sự tao nhã, cây côi tươi tốt, ánh nắng tươi sáng, một ông lão râu tóc trắng xáo nằm trên ghế mây, sắc mặt trắng bệch, bờ môi ẩn ẩn có màu tím đen.

Ông lão tất nhiên chính là Trần Hồng Tương, bên cạnh ông còn có ba bác sĩ mặc áo blouse trắng đang không ngừng kiếm tra trên người ông. Càng kiếm tra, lông mày bọn họ nhíu càng sâu.

Cách ông không xa là bốn anh em Trần gia. Đại bá Trần Đông Quốc, cha Trần Sĩ Hàm, tam thúc Trần Nam Giang, tứ thúc Trần Hạo Nhiên.

Bọn họ đứng đó yên tĩnh nhìn bác sĩ chuẩn bệnh, nhưng lông mày nhíu chặt biểu lộ tâm tình của họ.

Trần Dã đi đến bên cạnh Trần Sĩ Hàm, thấp giọng nói - “Cha.”

Trần Sĩ Hàm gật đầu, nhìn ông lão trên giường, thở dài nói - “Sao lại ra ngoài lâu như vậy?”

“Con ra ngoài xử lý vài chuyện với bạn.” - Trần Dã trả lời. Hắn không nghĩ đên ông nội đột nhiên xảy ra chuyện. Nếu biết trước thì cho dù thế nào hắn cũng sẽ không ra ngoài.

“Chú thấy cháu chính là ra ngoài cô bạn gái nhỏ kia để hẹn hò thì có.” - Tam thúc nãy giừo vẫn luôn yên lặng đột nhiên cười lạnh nói. - “Thật là một đứa phá gia tùy hứng, mất hết mặt mũi Trần gia chúng ta, đến nửa điểm cũng không theo kịp Tử Minh nhà ta.”

Người chú ta nói đến là con trai cả của mình Trần Tư Minh. Cho đến nay, Trân Nam Giang luôn coi hắn là cái đinh trong mắt, nếu không có hắn, thì gia chủ tương lai chính là con trai của chú ta rồi.

Hành động mấy năm nay của hắn mọi người đều thấy. Nếu không phải có ông nội, chỉ sợ trong gia tộc có không ít người lên án Trần Dã.

“Mày chỉ là một đứa phế vật, còn không nhanh cút đi.” - Tam thúc không chút lưu tình, lớn tiếng nói.

“Lão tam, yên tĩnh.” - Đại bá thấp giọng quở trách. Nhìn Trần lão gia tử, lại nhìn Trần Dã, thở dài.

Ông đã hơn 50 tuổi, dưới gối không con, một mực coi Trần Dã thành con ruột, ngày thường không nỡ mắng. thậm chí so với cha mẹ hắn còn coi hắn như bảo bối hơn.

Mấy năm nay nhìn bảo bối chất tử của mình ưa thích cô nàng kia, gia hỏa Trần Sĩ Hàm này lại mặc kệ.

Trần Đông Quốc cũng đã nói Trần Dã, nhưng hắn không nghe. Trần Đông Quốc cũng thật sự không có biện pháp nào.

Thấy Trần Đông Quốc thiên vị Trần Dã, tam thúc Trần Nam Giang cười lạnh - “Em nói sai sao? Thằng ranh con này ăn cây táo rào cây sung, đêm tiền gia tộc mà cha vất vả ngày đêm kiếm ra để đi cúng cho Triệu gia ất ương kia. Ai mà biết được cha bị bệnh có phải do bị thằng ranh này làm cho tức chết không?”

“Còn không mau cút đi.” - Trần Nam Giang thấy Trần Dã đứng yên liên bước lên muốn kéo hắn ra ngoài.

Lại không đoàn được Trần Dã xoay người một cái, chú ta liền vồ hụt. - “Cháu làm sai chuyện gì tự cha cháu sẽ tới dạy cháu, không đến phiên chú soi mói.” - Trần Dã mắng, bất quá tiếng lại không lớn, dù sao ông nội còn đang bị bệnh ngay bên cạnh.

“Tam ca, đủ rồi, cha còn đang bệnh kìa.” - Tứ thúc Trần Hạo NHiên cũng đi ra hòa giải. Ngày bình thường chú ta là người tiêu sái phóng khoáng nhất giờ lại không dậy lên được chút nào tinh thần.

Lúc này, Trần Sĩ Hàm vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của Trần lão gia tử cũng mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn Trần Nam Giang.

“Giỏi lắm, cứ chờ đó, để ta xem cháu có thể ở lại gia tộc đến bao giờ.” - Trần Dã nhìn Trần Nam Giang vẻ mặt đắc ý, trong lòng liền tức giận. Mấy năm này hắn làm sai nhiều chuyện, nhưng đó đều là nhưng chuyện đối với gia tộc không cũng được có cũng chẳng sao. Căn bản còn rất xa nữa mới động được đến chuyện trục xuất khỏi gia tộc.

Trần Dã hắn cũng không phải ai cũng có thể có cái quyền được chụp cái bô đi ỉa vào đầu hắn như thế.

Trùng hợp đúng lúc này, ba vị bác sĩ cùng lúc đúng lên, đồng loạt lắc đầu.

Vị lớn tuổi nhất trong đó thở dài nói - “Bệnh của lão gia là bệnh từ khi còn trẻ để lại, bây giừo đã là thói quen khó sửa, chúng tôi thật sự không có cách nào chữa trị tận gốc.”

Một người khác nhăn mày, vị bác siz mập vừa nói vừa để lộ hàm răng khảm mấy chiếc răng vàng hừ cười nói - “Nhưng dù sao cũng hao phí nhiều dược phẩm như vậy, tôi tin là Trần gia sẽ không trả thiếu phần tiền mua thuốc tốt này của chúng tôi.”

“Tất nhiên rồi tất nhiên rồi.” - Dù sao người ta cũng vất vả đến một chuyến, Trần Đông Quốc tự nhiên vẫn tận lực đối đãi.

Ba tên bác sĩ liền nói cáo từ.

Bỗng nhiên Trần Dã bắt được tay vị bác sĩ mập kéo lại. – “Các người không phải không trị hết, mà căn bản là không muốn trị bệnh cho ông nội ta. Các người là do ai phái tới?”