Chương 32: Lý Thanh Nhàn trung thành vì nước (2)

Không lâu sau, đồ ăn được dọn lên, khi người đưa đồ ăn rời đi, Lý Thanh Nhàn nói:

- Giúp tôi cám ơn Vương đại trù nhé, quýt mà Vu Bình mang tới phòng chúng tôi hôm nay rất ngọt.

- Vâng. - Người đưa đồ ăn khó hiểu rời đi.

- Đồ con nít quỷ, ăn cơm đi. - Chu Xuân Phong lắc đầu nói.

Sau bữa trưa, Lý Thanh Nhàn, Chu Xuân Phong và La Tỉnh tiếp tục thảo luận về việc sản xuất rượu mạnh.

Mãi đến khi trời tối, La Tỉnh nhìn sắc trời rồi nói với Lý Thanh Nhàn nói:

- Thần Đô này, như một cái sàng rách, khó giấu nổi bí mật. Cậu tuyệt đối không được nói với người khác cậu có hai phần cổ phần, bằng không những con mèo đánh hơi được sẽ lần lượt kéo tới, thậm chí thu hút cả những con hổ.

- La Tỉnh đại nhân nghĩ thật chu toàn, cháu nghe rõ chưa? - Chu Xuân Phong hỏi.

- Mọi người yên tâm đi ạ, vấn đề về quan hệ và thân thế cháu sẽ không nói lung tung đâu. - Lý Thanh Nhàn nói xong, lại cúi đầu suy nghĩ

Chu Xuân Phong gật đầu hài lòng

- La đại nhân, ta đưa cho cậu một công văn, sự hợp tác của chúng ta dựa vào đó làm chuẩn. Đợi phương pháp chưng cất rượu được xác nhận, chúng ta sẽ bàn luận chính thức. - Sau khi Chu Xuân Phong đứng lên đi về án thư, Chu Hận bước tới rót nước mài mực

Chu Xuân Phong cầm bút lên, suy nghĩ một chút rồi viết.

La Tỉnh hít một hơi thật sâu, ông ta kìm nén sự phấn khích, vươn cổ lên chăm chú quan sát nét chữ của Chu Xuân Phong.

Chữ của Chu Xuân Phong đáng giá trăm lượng đấy.

Chu Hận thấy lạ, không nghĩ tới Lý Thanh Nhàn vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ, xem ra lời đồn đại không sai, Lý Thanh Nhàn vốn dĩ không phải là một học giả.

Sau khi viết xong bốn trang công văn, Chu Xuân Phong vung tay phải lên, văn khí màu cam nhạt tựa như cơn gió nhẹ, lướt qua vết mực, làm khô văn tự.

La Tỉnh nhận lấy công văn, xem xét cẩn thận rồi thốt lên:

- Quả nhiên là bản lĩnh Xuân Phong, Lục đại nhân nhà ta nhất định sẽ đóng khung công văn này lại.

Chu Xuân Phong chỉ cười nhẹ, quay sang Lý Thanh Nhàn hỏi:

- Thanh Nhan, cháu đang nghĩ gì đấy?

Lý Thanh Nhàn như tỉnh giấc mộng:

- Hoàng thượng có phải sắp tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi không ạ?

- Xác thực có chuyện này.

Chu Xuân phong đáp.

- Cháu quyết định rồi, nếu phương pháp chưng cất rượu này không thành công, thì bỏ đi, nhưng nếu thành công, hai phần cổ phần của cháu sẽ làm quà dâng cho Hoàng thượng.

Lời nói của Lý Thanh Nhàn như cú sốc, Chu Xuân Phong và La Tỉnh sửng sốt nhìn nhau.

Chu Hận cau may, cảm thấy khó hiểu

La Tỉnh thở dài, nói:

- Đều do Cương Phong tiên sinh hổ phụ sinh khuyển tử, danh tiếng huỷ hoại,hôm nay mới biết, người đời nói sai hết rồi.

- Ai dạy cháu thế? - Nghi ngờ lóe lên trong mắt Chu Xuân Phong.

Lý Thanh Nhàn hướng về phía hoàng thành chắp tay:

- Không ai dạy cả, chỉ là trước đây cháu có nghe nói, những năm gần đây tai hoạ không ngừng, dân chúng khốn đốn, quốc khố của Hoàng đế vì cứu trợ đã cạn rồi. Bản thân cháu một thành viên của Dạ vệ, cần nên nên chia sẻ những gánh nặng của Hoàng thượng.

Chu Xuân Phong khi nghe Lý Thanh Nhàn huyên thiên, khóe miệng chợt mỉm cười, sau đó cố gắng kiềm chế lại rồi liếc nhìn La Tỉnh.

La Tỉnh suy nghĩ một lúc, liền hiểu ra dụng ý của Chu Xuân Phong. Trong lòng ông ta cảm thấy bất lực, mọi người đều nói Chu Xuân Phong chính nhân quân tử, nhân từ, chắc chắn là do chưa nhìn thấy con người thật của ông ấy rồi.

La Tỉnh phỏng đoán ý đồ của Chu Xuân Phong, lời nói sắc như dao:

- Nhảm nhí, Cương Phong tiên sinh gặp nạn mà chết, cậu thân là con trai của Cương Phong tiên sinh, vốn dĩ đã tặng cho quốc khố hai phần cổ phần, bây giờ lại muốn tặng thêm hai phần nữa , Hoàng thượng dám… Có thể lấy sao? Nếu Hoàng thượng thực sự lấy, bách tính trăm họ với học giả nhìn vào coi ra làm sao? Ta thấy cậu đây là nịnh nọt thì có.

- Cháu không hiểu mọi người đang nói gì. - Lý Thanh Nhàn nghiêm mặt.

Chu Xuân Phong cười nhạt, nói:

- Hoàng thượng không những không cần,thậm chí còn vui mừng mà ban thưởng ngược lại để cho mọi người trong thiên hạ đều biết sẽ không những làm khó con trai của Cương Phong mà còn hậu đãi hắn, thể hiện quân thần hòa hợp.

- Thật sao? Cháu không hiểu, cháu với cha giống nhau, chỉ hiểu trung quân ái quốc.

Lý Thanh Nhàn đáp.

- Đây là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình lúc này. - La Tỉnh thở dài.

- Một khi đã lọt vào mắt của Hoàng thượng, được Hoàng thượng ban thưởng, bất kỳ ai muốn động vào cậu hay cổ phần của cậu thì đều phải suy nghĩ thật kĩ. Ngay cả ta cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Chu Hận đứng bên cạnh như tỉnh ngộ, nhận ra rằng những học giả này thật sự có con mắt nhìn thấu vạn sự.