Chương 1: Xin WeChat

Văn án

Bùi Tê Nguyệt hơn hai mươi năm qua vẫn luôn làm đâu chắc đấy, theo khuôn phép cũ.

Thẳng cho đến khi cô gặp được nam sinh viên kia.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ xuất quỹ.

….

“Ly hôn đi, chị đi theo em.”

Tần Trạch trộm nói: “Hoặc là em đi theo chị cũng đều được.”

Nữ họa sĩ hết thời vs Nam sinh viên lãng tử.

Note: Nữ chính có chồng, có con, nam chính trước khi gặp nữ chính là một bad boy thứ thiệt. Chồng nữ chính cũng không phải dạng vừa, hãy đọc truyện để biết thêm chi tiết nhé.

Hoan nghênh mọi người nhảy hố mới của Dứa ^^

…………………….

Chương 1: Xin WeChat

“Nói thật hay là mạo hiểm?”

Tần Trạch nhìn đống rượu rực rỡ sắc màu phía trước, ánh đèn quán bar biến hóa qua lại, chiếu rọi xuống rượu tạo thành nhiều màu sắc khác nhau.

Vẻ mặt Từ Khang nhìn anh như kiểu: “Cậu rốt cuộc cũng vào tay tôi”, vui sướиɠ khi người ta gặp họa, lại lặp một lần nữa: “Nói thật hay là mạo hiểm?”

“Mạo hiểm.” Tần Trạch tựa lưng vào ghế, thuận tiện cầm lấy một ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Bàn này không ít người, trong đó chỉ có ba nam, còn lại đều là mấy em gái trang điểm tinh xảo, ăn mặc mát mẻ, có một người là phá lệ xinh đẹp, tóc nhuộm màu bạch kim, so với những người còn lại đều đẹp hơn vài phần.

Cô ấy vẫn luôn nhìn Tần Trạch, sự ái mộ trong mắt cơ hồ muốn tràn ra rồi.

Biểu tình Tần Trạch vẫn luôn nhàn nhạt, giống như không cảm giác được tầm mắt của cô, hoặc là có cảm giác được nhưng không muốn đáp lại.

Từ Khang nhìn quanh bốn phía, xung quanh tối mờ, người cũng nhiều, nhưng dù vậy, với đôi mắt thị lực 1.5 của hắn vẫn nhắm được một người phụ nữ.

Là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc đen mượt mà, dùng dây cột tóc màu lam thắt lại, trên người khoác một áo khoác hơi mỏng, bên trong là váy dài đến mắt cá chân, phong cảnh trước ngực kín đáo không để lộ nửa điểm, chỉ thấy được xương quai xanh cùng làn da trắng nõn của cô.

Cô ấy tựa hồ không quen với nơi ồn ào này, mày nhíu lại, thần thái lại rất ôn hoà, một bên nói chuyện với nữ sinh trước mặt, một bên liên tục nhìn di động.

Từ Khang chú ý đến điểm làm hắn càng hưng phấn, trên ngón áp út của người phụ nữ kia mang nhẫn, vừa nhìn là thấy một chiếc nhẫn kim cương khá lớn.

Phụ nữ có chồng nha!

Hắn kích động mà búng tay, ngay sau đó quay đầu lại nhìn Tần Trạch đang mất kiên nhẫn.

“Như vậy đi,” Hắn nói, “Cậu qua bên đó tìm cô nàng kia xin WeChat, nếu được thì là hoàn thành nhiệm vụ, không xin được thì phạt năm ly rượu.”

Tần Trạch nhìn theo tầm mắt hắn. Sau đó, chống góc bàn nhướng mày.

“Cái chủ ý gì vậy.” Nữ sinh tóc vàng bĩu môi, bộ dáng không vừa lòng, “Chúng tôi nhiều nữ sinh như vậy, anh liền đem chúng tôi xem như vật trang trí à?”

“Đúng vậy đúng vậy,” nữ sinh mang nơ con bướm màu đỏ nói theo, “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, em nguyện ý đem WeChat đưa cho Tần Trạch nha.”

Một đám người đều hi hi ha ha lên.

Từ Khang một chút cũng không nghe các cô, nói: “Đừng cho là anh không biết các em nhìn trúng gương mặt đẹp trai này của Tần Trạch,” nói xong nhìn về nữ sinh tóc vàng, cười nói, “Từ Tiêu, thích Tần Trạch thì nhanh chóng cua lấy, chỉ vài ngày là xong, anh có thể làm chứng, hắn rất dễ cua, cua được rồi sẽ hầu hạ em sướиɠ đến mức muốn bay lên trời ấy chứ.”

“Đừng mẹ nó nói bừa.” Tần Trạch thấp giọng mắng hắn, Từ Tiêu phản ứng hai giây, mặc đỏ ửng, vì muốn giảm bớt cổ họng khô nóng, cô ta bưng ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Được, tớ nói bừa.” Từ Khang nhún vai, “Vậy cậu mau đi làm mạo hiểm đi.”

Tần Trạch lại nhìn thoáng qua người phụ kia bên kia.

Là loại hình anh thích, còn là kiểu người mà một khi nhìn thấy sẽ không bao giờ muốn nhìn người khác nữa.

Rõ ràng cô chỉ cười nhạt một cái, lại giống như trêu chọc lấy dây thần kinh cả người anh.

Cho dù đã kết hôn thì sao, càng làm anh có ham muốn chinh phục.

Anh từ chỗ ngồi đứng lên, vừa đi tới vài bước, liền thấy người phụ nữ đối diện cô rời chỗ ngồi đi về hướng phòng vệ sinh.

Cơ hội tốt, anh thuận thế ngồi xuống ghế đối diện cô.

“Xin chào.” Anh chủ động chào hỏi.