Chương 2: Tiếp xúc thân thể

Bùi Tê Nguyệt đang ngồi yên lặng nhìn ly rượu cùng viên đá trong ly.

Cô vừa bị Lâm Lan Ảnh lừa, cô ấy biết Bùi Tê Nguyệt không thường tới nơi này, đối với những loại rượu đều không hiểu biết, cho nên cố ý dụ cô chọn một loại rượu có nồng độ cao. Còn nói: “Cậu không phải thích ăn việt quất sao, cái này giống như nước trái cây việt quất vậy, uống rất ngon.”

Đúng là uống ngon, nhưng mới uống một ly cô liền cảm thấy đầu óc có chút loạn, thân mình mềm nhũn, Lâm Lan Ảnh lại không chút khách khí mà gọi thêm một ly.

Cô không dám uống nữa.

Nghe được bên cạnh có thanh âm, cô hậu tri hậu giác mà quay sang.

Một nam thanh niên rất tuấn tú, cơ thể to lớn, mũi còn đặc biệt cao, tuy nhìn vẫn còn trẻ nhưng lại không có tính trẻ con ngây ngô của những thanh niên cùng tuổi.

“Chào cậu.” Bùi Tê Nguyệt lễ phép đáp lời.

Tần Trạch lúc này mới chú ý cô tựa hồ uống hơi say, hai bên má ửng hồng, đôi mắt cũng mê man, nhưng cô nói chuyện thoạt nhìn thực bình thường, hẳn là đang nỗ lực duy trì sự tỉnh táo.

“Có thể thêm WeChat của cô không?” Tần Trạch mỉm cười hỏi.

Nếu là những nữ sinh khác đã sớm hưng phấn mà đưa mã QR ra, không nghĩ tới người phụ nữ đối diện chỉ chớp chớp mắt, vẻ mặt bất động mà lui người về phía sau, dựa lưng lên tường, tựa hồ là bị cậu dọa sợ.

“Thật ngại quá…..” Cô đứng lên cầm lấy túi xách trên bàn.

Tần Trạch nhận ra đây là túi xách phiên bản giới hạn, mấy tháng trước hắn mua cho bạn gái cũ lúc đó cũng là cái túi này nhưng màu khác làm quà sinh nhật, giá khoảng hơn mười vạn, bạn gái lúc đó vui vẻ một lúc lâu.

Bùi Tê Nguyệt lại cầm lấy di động nhìn thoáng qua.

Không có bất kỳ tin nhắn nào.

Cô không nghĩ sẽ tiếp tục chờ Lâm Lan Ảnh từ phòng vệ sinh ra, cô không thích quán bar, âm nhạc lớn đến mức điếc cả lỗ tai, bên người còn có người xa lạ muốn xin WeChat của mình.

“Phiền cậu nhường đường một chút.” Cô nhìn thoáng qua chân Tần Trạch, trong nháy mắt suy nghĩ bị cồn khống chế phiêu đãng một chút.

Một đôi chân rất có lực, cơ bắp hơi phồng lên, lại không giống như người tập thể hình quá mức mà hiện ra dữ tợn, chân dài xen lẫn gân xanh nhô lên, màu da không trắng cũng không đen, một đôi chân gãi đúng chỗ ngứa của cô.

Tần Trạch từ trên sô pha đứng dậy.

Mà giờ khắc này, Bùi Tê Nguyệt cũng thu hồi tâm tư, bước một bước đi qua.

Nhưng cô không nghĩ tới sau khi uống rượu thân thể không chịu khống chế của bản thân, cô rõ ràng là né sang một bên mà đi, chân lại cứ cong quẹo hướng về phía nam sinh, nhìn qua thật giống như Bùi Tê Nguyệt như có ý câu dẫn ngã xuống người cậu, đồng thời phát ra một tiếng hừ nhẹ mà cô nghe thấy cũng phát ngượng.

Tần Trạch vững vàng đỡ lấy đùi cô.

Rõ ràng cậu chạm vào chỗ có lớp vải nhưng cái gì cũng đều có thể cảm giác được…..

Da thịt mềm mại, đốt ngón tay ấn lên còn có độ co dãn.

Hắn có ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô, tươi mát lại quyến rũ.

Nghe được tiếng hừ nhẹ kia, hắn đã không khống chế được bộ phận bên dưới dựng lên lều trại, ngay sau đó liền kéo ra chút khoảng cách, miễn cho đối phương biết được tâm tư của mình.

“Thực xin lỗi.” Bùi Tê Nguyệt chống góc bàn đứng vững, còn vài sợi tóc vẫn lưu luyến dán trên má Tần Trạch.

Tay hắn còn nắm cánh tay cô, nghe vậy lắc lắc đầu: “Không có gì, kia có tiện hay không thêm ……..”

Trước mắt đột nhiên có một bóng người.

Một người đàn ông đứng trước mặt cậu.

Thân hình cao lớn, quanh thân tỏa ra khí chất rất lớn.

Khí chất anh ra thâm trầm mịt mờ, mặc dù không nói lời nào cũng mang theo vài phần kiêu căng xa cách, cùng Tần Trạch hoàn toàn không giống nhau.

“Ngại quá, cô ấy là vợ tôi.” Hứa Minh Viễn nói xong xoay người nhìn Bùi Tê Nguyệt mở miệng, “Trên đường kẹt xe nên anh tới chậm.”

Câu nói ôn nhu phát ra từ miệng người đàn ông khiến cho người ta thật khó tin, Tần Trạch nghe, nhịn không được cong khóe miệng cười cười.