Chương 3: Vợ chồng

Bùi Tê Nguyệt kéo cánh tay Hứa Minh Viễn đi ra phía cửa.

Hứa Minh Viễn cẩn thận đỡ lấy cô, nơi bàn tay anh ta chạm vào dần dần trở nên nóng rực, nóng tới mức tiếng hít thở của Bùi Tê Nguyệt cũng trở nên nặng nề, đôi mắt đều đỏ ửng lên.

“Người vừa rồi là ai?” Hứa Minh Viễn hỏi.

“Không quen biết.” Bùi Tê Nguyệt trả lời.

Vào thang máy, Bùi Tê Nguyệt muốn dựa vào mặt kính để hạ nhiệt độ trên gương mặt mình, lại bị Hứa Minh Viễn kéo về, đứng sát bên cạnh cô.

“Nóng quá.” Cô lẩm bẩm, giây tiếp theo cô lập tức cảm nhận được bàn tay Hứa Minh Viễn vuốt ve, cô cực kỳ thoải mái, bàn tay Hứa Minh Viễn ấm áp, nhưng vẫn lạnh hơn mặt cô, cô cọ lên phía trước một chút, cọ vô cùng thoải mái, hơi chu miệng lên, nói: “Thật thoải mái.”

Hứa Minh Viễn gần như sắp không nhịn được, cánh môi Bùi Tê Nguyệt đỏ bừng, còn mang theo ánh nước lấp lánh, không chỉ có như vậy, cơ thể cô cũng không thành thật, vặn vẹo áp sát tới, cọ xát khiến du͙© vọиɠ của anh ta dâng trào, hận không thể cởi váy của cô ở đây ngay lập tức.

Nhưng anh ta nhẫn nhịn, sau đó anh ta hỏi: “Vì sao người vừa rồi lại tìm em.”

Bùi Tê Nguyệt suy nghĩ một chút, lúc này cô đã hơi say, suy nghĩ một lúc, bốn năm giây sau, cô nói: “Không biết, cậu ta tìm em xin kết bạn WeChat.”

“Vậy em có cho cậu ta không?”

“Không cho.”

Hứa Minh Viễn yên tâm.

Tới khi lên xe, Hứa Minh Viễn cài dây an toàn cho Bùi Tê Nguyệt, Bùi Tê Nguyệt lập tức kéo cổ áo anh ta tới gần hôn lên môi anh ta.

Ban đầu chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại bị Hứa Minh Viễn dần dần xâm nhập, khi đầu lưỡi chạm vào nhau, Bùi Tê Nguyệt cảm giác mình như tan ra thành một vũng nước.

“Ưm… Ưm…” Nàng nhắm mắt lại nói: “Minh Viễn, em nóng quá…”

“Anh cũng nóng.” Hứa Minh Viễn thở dốc, cởi cúc áo sơ mi của mình ra, sau đó cởi chiếc áo khoác dài ngoài váy cho cô, hai cánh tay trắng nõn mịn màng lộ ra, linh hoạt ôm lấy cổ anh.

Trên người hai người liên tục chảy mồ hôi, hôn nhau say đắm trong khoang xe tối đen đen như mực.

Khi hôn lên vành tai, Bùi Tê Nguyệt giống như bị điện giật, cả người cô run rẩy, hai tay cô ôm lấy mặt Hứa Minh Viễn, cảm nhận được đầu lưỡi vừa ướt vừa nóng của anh đang chậm rãi chui vào trong tai mình.

Kí©h thí©ɧ lan ra khắp cơ thể, đã rất lâu rồi cô chưa được thoải mái như vậy, cơ thể không chịu khống chế mà ngửa về phía sau, Hứa Minh Viễn cũng rất chu đáo ngả ghế của cô ra phía sau, để cô có thể thoải mái dựa vào ghế.

“Minh Viễn…”

Môi từ sau tai chậm rãi trượt xuống, hôn lên cần cổ nóng rực của cô.

Hứa Minh Viễn hơi kéo khoảng cách một chút, nhìn gương mặt Bùi Tê Nguyệt.

Cô thật sự quá xinh đẹp, nét mặt ngửa đầu nhìn anh ta hồn nhiên tới kỳ cục, điều này khiến anh ta nhớ tới quá khứ, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong tay cô ôm một bó hoa sơn chi, mùi hương hoa sơn chi thơm nồng, cô lại xinh đẹp nhẹ nhành, khi mỉm cười với anh ta, trái tim anh ta lập tức rung động.

Nhiều năm như vậy trôi qua, giữa hai người dường như chưa từng có gì thay đổi, nhưng lại giống như cái gì cũng đều thay đổi.

Suy nghĩ bay đi rất xa, anh ta mạnh mẽ kéo trở về, Bùi Tê Nguyệt đang ở dưới người gọi tên anh ta, mái tóc buộc cao hơi rối một chút, bị mồ hôi thấm ướt dán gáy và cô.

Trên chóp mũi cũng có một giọt mồ hôi, giống như hạt đậu nành, anh ta không nhịn được, cúi đầu mυ"ŧ một cái, sau đó thuận thế trượt xuống ngậm lấy cánh môi cô.

“Ngậm vào rồi… Ngậm một chút…” Bùi Tê Nguyệt cười rộ lên xinh đẹp vừa ngọt ngào, đầu ngửa trên lưng ghế muốn né tránh, lại bị Hứa Minh Viễn giữ chặt, xoay mặt cô lại, hôn sâu hơn nữa.

Bên trong xe rất yên tĩnh, tĩnh tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người hôn môi, Bùi Tê Nguyệt cảm nhận được bàn tay Hứa Minh Viễn xẹt qua trước ngực, giống như vô tình cọ qua đầṳ ѵú, lập tức trượt xuống chân tâm.