Chương 4: Thật nhiều nước

Thật sự ngứa quá, Bùi Tê Nguyệt theo bản năng khép hai chân lại, kẹp tay Hứa Minh Viễn ở bên trong.

“Thả lỏng.” Hứa Minh Viễn cắn lên vành tai cô, tay đặt trên mặt vải trượt nhẹ hai cái “Mở ra một chút.”

Âm thanh của Hứa Minh Viễn trầm thấp, giống như tiếng đàn cello tràn ngập cảm giác xưa cũ, Bùi Tê Nguyệt chỉ do dự trong chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn nghe lời anh ta nói.

Chiếc váy màu rượu vang đỏ vẫn còn ở trên đùi, vải rất mềm, giống như một đám may đang bay trên bầu trời.

Hứa Minh Viễn đẩy váy ra, nhìn thấy đùi Bùi Tê Nguyệt, thật ra cô rất gầy, nhưng là kiểu gầy không thấy xương, cẳng chân thon dài, hai đùi tròn trịa no đủ, anh ta sờ một chút, nhìn thấy cẳng chân Bùi Tê Nguyệt run lên, qυầи ɭóŧ cũng trở nên ướŧ áŧ.

“Muốn không?” Đầu ngón tay anh ta cách một lớp vải vuốt ve môi âʍ ɦộ hơi hé ra của Bùi Tê Nguyệt.

“Muốn…” Bùi Tê Nguyệt cắn môi, chủ động tới gần ngón tay anh ta hơn chút nữa.

Hứa Minh Viễn nhẫn nhịn tới trên trán thấm ướt mồ hôi, nhưng cũng không vội cắm vào, mà xoa nắn đùa bỡn ở bên ngoài quần một chút, ngón tay giống lông chim linh hoạt cọ từ cửa huyệt cọ qua âm đế, lại từ âm đế trượt tới cửa huyệt ướt đẫm da^ʍ thuỷ.

Không giảm bớt chút ngứa ngáy nào, Bùi Tê Nguyệt rất muốn.

Cô cố ý bỏ không để tâm tới nét mặt xấu xa của Hứa Minh Viễn — Anh ta vừa đùa bỡn tiểu huyệt của cô, không cho cô thoải mái, vừa nâng mắt lên nhìn cô, giống như dáng vẻ khó chịu của cô có thể mang tới kɧoáı ©ảʍ cho anh ta.

Cho dù hai người đã làʍ t̠ìиɦ nhiều lần như vậy, Bùi Tê Nguyệt vẫn không nhịn được xấu hổ đỏ mặt, nghiêng mặt sang bên kia, nhìn ra phía ngoài xe, trong bãi đỗ xe tối đen không có một bóng người, cũng không nghe thấy một âm thanh nào.

Chỉ có tiếng nước dưới thân càng lúc càng lớn, qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm dính trên khe huyệt.

“Mau lên…” Bùi Tê Nguyệt nhỏ giọng nói, cô cảm nhận được động tác của Hứa Minh Viễn càng lúc càng nhanh, móng tay luôn được cắt gọn ngay ngắn, thỉnh thoảng từ bên mép quần thăm dò vào trong vuốt ve thịt mềm, lông ngực cô không ngừng phập phồng, âm thanh không thể kìm nén được: “A a… Minh Viễn…”

“Gọi ông xã.” Hứa Minh Viễn nắm lấy ngón tay cô, hôn lên mu bàn tay của cô.

“Ông xã…” Bùi Tê Nguyệt gọi một tiếng, âm cuối lại kéo dài vì động tác của Hứa Minh Viễn, giống như đang làm nũng, anh ta cố ý nhân lúc cô gọi anh ta mà cắn ngón tay vào trong hoa huyệt, động tác chậm rãi, cố ý trêu chọc Bùi Tê Nguyệt.

“Ừm.” Hứa Minh Viễn lên tiếng, vô cùng thỏa mãn.

Qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, dính trên môi âʍ ɦộ của cô, Hứa Minh Viễn cởi ra giúp cô, tiện tay ném ở bên cạnh chỗ ngồi, Bùi Tê Nguyệt nhìn anh ta như vậy, dưới thân lại run lên, hơi co rụt lại một chút, chảy ra da^ʍ thuỷ trong suốt.

“Sao hôm nay nhiều nước như vậy?” Hứa Minh Viễn dùng đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ, nuốt hết toàn bộ da^ʍ thuỷ mà cô chảy ra, sau đó lại kí©h thí©ɧ âm đế mẫn cảm của cô.

“Có thể… Có thể là uống rượu.” Bùi Tê Nguyệt nói: “Cảm giác chạm vào một chút rất thoải mái…”

“Phải uống rượu mới thoải mái sao?” Hứa Minh Viễn nói rất nhỏ, anh ta ngẩng đầu, bên miệng đều là dâʍ ɖị©ɧ của Bùi Tê Nguyệt, trông vô cùng da^ʍ mĩ, anh ta nghĩ một chút, rồi nói: “Sau này khi chúng ta làm cũng có thể uống chút rượu.”

Bùi Tê Nguyệt gật đầu.

Đầu lưỡi bắt chước động tác giao hoan cắm vào trong cơ thể Bùi Tê Nguyệt, mỗi lần làm như vậy đều kéo ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, Bùi Tê Nguyệt kêu thật sự lớn tiếng, thế nên hai người cũng không thể nghe thấy tiếng chuông di động.

“Chờ một chút.” Bùi Tê Nguyệt giãy giụa từ chỗ ngồi ngồi dậy.

Hứa Minh Viễn rõ ràng không muốn dừng, nhưng vẫn chu đáo chậm lại động tác, chỉ dùng đầu lưỡi chạm vào thịt non ướt đẫm nước của cô.

Anh ta rất tưởng thao cô ở chỗ này, thao cô tới khóc, thao tới phun nướ© ŧıểυ, tốt nhất là tiểu ở trong miệng anh ta.

Trước kia không phải chưa từng xe chấn, chẳng qua lúc này lại khác.

Đã rất lâu Bùi Tê Nguyệt chưa hưng phấn như hôm nay, tuy rằng trước kia anh ta cũng muốn, nhưng thấy Bùi Tê Nguyệt như vậy cũng không có cách nào, hôm nay thấy cô lẳиɠ ɭơ như vậy, anh ta cũng hưng phấn theo.