Chương 68: Nam quỷ

Trong phòng khách nhà họ Phương, Thiệu Dật châm lửa đốt Khiên Dẫn Hương, khói từ nén nhang bay lên mù mịt, đua nhau xuyên qua khe hở trên cửa bay ra ngoài. Thiệu Dật đợi một chốc mới mở cửa đi ra, hắn vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Đệ đang nằm úp sấp trên đầu tường. Tiểu Đệ nhìn thấy động tác của Thiệu Dật bèn nâng người giấy bé ngồi bên cạnh lên, cho nó ngồi trên lưng mình rồi phóng xuống sân chạy đến gần Thiệu Dật, cứ thế một người một mèo và một người giấy nhờ sự chỉ dẫn của làn khói men theo đường mòn đi tìm Cố Cửu.

Bên kia, Cố Cửu ngồi trong kiệu lung la lung lay cả buổi trời, lại thêm bị gió lạnh tấn công thế là đầu óc váng vất tưởng sắp ngất đến nơi. Để giữ cho mình tỉnh táo đừng ngủ lăn quay rồi chết cóng, cậu lén vén mành kiệu nhìn ra ngoài xem thử, trời đã tối hẳn, nhìn không rõ cảnh vật xung quanh nhưng đại khái vẫn có thể thấy được địa hình.

Suốt đường đi Cố Cửu cũng đã nhìn lén vài lần, lần nào cũng chỉ thấy một màn đêm đen đặc, không có gì khác biệt, nhưng đúng lúc này, một thôn làng với nhà cửa lúp xúp bỗng lọt vào mắt cậu. Thôn này không khác mấy với thôn Hồ Thượng, nhất là sự tĩnh lặng trong đêm lại càng giống, gần như không nghe thấy bất kì tiếng động hay nhìn thấy bất cứ ngọn đèn nào.

Không, vẫn có đèn.

Cỗ kiệu đi xuyên qua hơn phân nửa thôn sau đó rốt cuộc cũng dừng lại, Cố Cửu bị lóa mắt vì ánh đèn xộc thẳng vào mắt. Cậu vội vã buông mành xuống, cùng lúc đó, cửa kiệu được vén lên, một con sơn mị đứng ngay trước cửa, cái tay áo rỗng tuếch run run rẩy rẩy thò vào, đáp lên tay Cố Cửu lôi lôi kéo kéo, ý bảo cậu hãy ra ngoài với nó.

Cố Cửu đang trùm khăn nên chỉ nhìn thấy mỗi mặt đất và hai bàn chân của mình, cậu bị sơn mị dẫn ra khỏi kiệu, lò dò đi từng bước một trên con đường mòn gồ ghề dẫn vào nhà. Sau đó, cậu được đưa vào một căn phòng nhỏ. Con sơn mị phụ trách thổi kèn xô na tạo không khí đứng ngay bên cạnh Cố Cửu, nó phồng má thổi lên những giai điệu inh ỏi điếc cả tai. Cố Cửu ngoan ngoãn đứng ngay giữa phòng, căn phòng này được trang hoàng đèn đuốc sáng trưng, lúc này chỉ có một mình Cố Cửu và mấy con sơn mị, không còn ai khác cả, thế nhưng rõ ràng Cố Cửu cảm nhận được một luồng âm khí nhợt nhạt quanh quẩn trong phòng.

Đương lúc Cố Cửu suy nghĩ mông lung thì chợt có một trận gió âm thốc tới, Cố Cửu vốn đã lạnh nay càng lạnh hơn, không kìm được mà rùng mình. Ngay sau đó, cậu cảm giác sau lưng mình có một thứ gì đó dày đặc âm khí bám vào.

“Xảo Nhi.” Một giọng nói đàn ông cất lên bên tai cậu, giọng điệu của nó vừa hưng phấn vừa sến chảy nước.

Cố Cửu cúi xuống nhìn, vì khăn voan rủ xuống nên cậu chỉ nhìn thấy một đôi giày nam đi qua đi lại xung quanh mình, đây chắc hẳn là con quỷ ép hôn Phương Bích Xảo, nghĩ vậy, cậu bèn làm bộ diễn sâu, tỏ ra vô cùng sợ hãi né sang một bên.

Con quỷ cười lên lanh lảnh, tiếng cười nham hiểm độc ác nhưng lại cố tỏ ra dịu dàng si tình. Cố Cửu đi đến đâu nó nhích theo đến đấy, vô cùng đắc ý nói: “Xảo Nhi, cuối cùng nàng cũng là vợ của ta rồi, nàng yên tâm, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng.”

Nói xong, con quỷ nắm lấy tay Cố Cửu, lôi xềnh xệch cậu về phía trước.

“Giờ lành đã đến, chúng ta bái đường thôi.”

Thời đại này không giống với thế giới kiếp trước của Cố Cửu, phải đi đăng ký hôn thú mới trở thành vợ chồng hợp pháp, ở nơi đây chỉ cần bái đường thì đã được xem là vợ chồng rồi, thậm chí có khi nam nữ thề non hẹn biển, tự tiến hành nghi thức mà không qua mai mối cũng được tính luôn. Vì vậy, nếu người sống và quỷ bái đường thì vô hình trung giữa hai bên sẽ hình thành một khế ước ràng buộc với nhau cả đời. Con quỷ này rõ ràng mang ý xấu, nếu hôm nay người bị bắt đến đây là Phương Bích Xảo thật thì ắt sẽ không thể chống cự nổi, vả lại trăm phần trăm nó sẽ cưỡng ép cô cùng giường chung gối với mình, đến lúc đó cô bị âm khí xâm nhập vào cơ thể, dần dần suy nhược, lâu ngày có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Ý đồ của tên này đã rõ mười mươi, nó muốn Phương Bích Xảo chết dần chết mòn sau đó tiếp tục bầu bạn với mình ở cõi âm.

Cố Cửu cười lạnh một tiếng, bàn tay bị con quỷ nắm lấy chợt vùng ra, quay ngược lại chụp lấy tay nó khóa cứng. Tiếp đó, cậu xốc khăn voan trùm đầu lên, muốn nhìn thử xem bộ dáng con quỷ này thế nào.

Con quỷ vô cùng kinh ngạc vì động tác đột ngột của Cố Cửu, vội quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc đối diện với Cố Cửu, giúp cậu nhìn rõ khuôn mặt của nó.

Chắc lúc còn sống con quỷ này cũng không được đẹp mã cho lắm, gương mặt to bành ra như cái bánh nướng, mắt cụp, môi trề, mũi gãy lại thêm răng hô, bây giờ đã thành quỷ nên màu da trắng bệch, hai mắt thâm sì. Chẳng trách Phương Bích Xảo kiên quyết có chết cùng không muốn dây dưa với hắn, bị quỷ ép hôn đã đủ xui xẻo rồi, nay còn gặp phải một con quỷ xấu đau xấu đớn như vậy thì đúng là xui tận mạng, nếu là Cố Cửu thì cậu cũng thà chết quách còn hơn.

Vì Cố Cửu có dùng thuật “thế tướng” nên trong mắt con quỷ lúc này cậu chính là Phương Bích Xảo. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay mình bị Cố Cửu ghìm chặt, cười một cách cợt nhả đáng khinh: “Xảo Nhi gấp đến thế à? Đừng nóng vội, chờ bái đường xong phu quân sẽ thương thương cưng.” (Ặc, nghĩ tới cảnh một con quể mặt mày mô tả như trên nói câu của mấy anh tổng tài bá đạo như này đúng là thấy ớn thiệt)

Cố Cửu bị hắn làm cho tởm đến mức muốn ói, thẳng thừng sút một cước qua: “Thương cái đầu mi ấy đồ con quỷ!”

Cố Cửu không hề nương chân, con quỷ bị sút văng lên tường, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Cửu, nhất thời không kịp dừng lại tự hỏi vì sao một cô gái chân yếu tay mềm như Phương Bích Xảo lại thô bạo đến mức có thể làm hắn chật vật như vậy. Hắn nhíu mày uy hϊếp: “Xảo Nhi, nàng không nghe lời à?” Hắn cười gằn xua mấy con sơn mị đang đứng hầu trong phòng lên: “Đi, bắt lấy phu nhân cho ta.”

Lúc này Cố Cửu mới chú ý trong phòng ngoại trừ sáu con sơn mị đi đón dâu ban nãy còn có thêm bảy tám con khác đứng lố nhố, bọn nó nghe theo lệnh của con quỷ, đồng loạt nhào lên muốn tóm lấy cậu. Thế nhưng những con sơn mị này quá yếu, đừng nói Cố Cửu, chỉ cần một mình Tiểu Đệ thôi cũng đã đủ để xử đẹp chúng rồi. Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Cố Cửu vừa nghĩ đến mèo của mình thì đã nghe một tiếng meo vang dội ngoài cửa vọng vào. Ngay sau đó, một cái bóng đen vụt vào phòng, đứng chắn trước người cậu, chiếc móng mèo bén ngót vừa xẹt qua con sơn mị tiên phong đã bị tiễn lên đường trong vòng một nốt nhạc.

Thiệu Dật cầm Khiên Dẫn Hương theo sát bước vào phòng, hắn nhìn thấy con quỷ trong phòng bèn nhanh tay rút roi ra quất. Nào ngờ con quỷ kia cũng nhanh nhẹn, vừa rồi do không hề đề phòng Cố Cửu nên mới bị ăn đau, bây giờ vừa thấy roi đen đến thì lập tức lăn sang một bên né được.

Con quỷ lồm cồm bò dậy, nổi trận lôi đình chất vấn Cố Cửu: “Xảo Nhi! Tên này là ai? Nàng đúng là phường lẳиɠ ɭơ đê tiện, không biết liêm sỉ, nàng dám lén lút gian díu với thằng chó này để đối phó với ta!”

Cố Cửu bực cái miệng nói xằng nói xiên của con quỷ này quá chừng, cậu biết tỏng vì sao hắn lại l*иg lộn lên như vậy, thế là cậu cố tình chọc cho hắn tức chơi. Cậu đổ người dựa sát vào Thiệu Dật, bám dính như bạch tuộc, cười híp mắt quay sang nói với con quỷ: “Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là phu quân của ta rồi, ngươi xấu xí như vậy lại dám mơ tưởng đến ta á, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Con quỷ: “…”

Thiệu Dật: “…”

Con quỷ bày ra vẻ mặt như bị vợ phản bội cắm cho mấy cái sừng lia chia trên đầu vậy. Hắn tức giận đến mức cả người run lẩy bẩy, da mặt vốn lành lặn bắt đầu biến đổi, trên mặt hắn xuất hiện một cái lỗ, máu từ chỗ đó ồ ạt chảy ra không ngừng, quần áo trên người cũng loang lổ máu. Sau đó, cả người hắn bỗng dưng bị bao phủ bởi hơi nước rồi đến nước thật, thấm ướt cả quần áo bên ngoài, nhìn hắn lúc này chẳng khác gì một con quỷ nước mới vừa bò lên bờ cả.

Cố Cửu ngạc nhiên khẽ kêu lên thành tiếng, chẳng lẽ con quỷ này bị chết đuối? Thế nhưng hắn lại có thể ra khỏi nước và náu mình trong thôn làng, như vậy chẳng lẽ hắn đã tìm kẻ chết thay?

Cố Cửu còn chưa kịp xem xét kĩ thì con quỷ tràn đầy phẫn nộ kia đã gầm lên, giương nanh múa vuốt vọt đến trước mặt cậu, hô lớn: “Tao gϊếŧ mày đồ tiện nhân, gϊếŧ mày thằng gian phu của kỹ nữ!”

“Miệng như nắp cống ấy.” Cố Cửu giả làm Phương Bích Xảo nên không mang theo đạo cụ, thế là cậu giật lấy chiếc roi trong tay Thiệu Dật, quất mạnh một cái.

Con quỷ này cũng khá mạnh, nhưng đối với hai người Cố Cửu thì chẳng thấm vào đâu. Hắn không biết được sự lợi hại của roi đen, đang lúc điên tiết không kịp suy nghĩ đã đưa tay trần tóm lấy ngọn roi, ai ngờ tay vừa chạm vào thì sương đen quanh thân hắn đã bị ăn mòn một lớp, linh hồn cũng chịu sự tấn công kịch liệt, đau đớn như bị nướng trên than hồng. Hắn kêu la thảm thiết, vội buông roi ra.

Cố Cửu cười lạnh: “Biết đau à? Muộn rồi!”

Cố Cửu vung tay, roi đen tạo thành một vòng cung trên không trung, cuốn lấy con quỷ đang định chạy trốn, trói cứng lại không để hắn thoát ra được, chỉ có thể giãy giụa chịu đựng nỗi đau đớn kinh hoàng.

“Ngươi…ngươi không phải Xảo Nhi…” Con quỷ vùng vằng nhìn chòng chọc vào Cố Cửu đang tiến lại gần.

Kẻ này có dung nhan của Xảo Nhi nhưng chắc chắn không phải nàng ấy. Phương Bích Xảo chỉ là một cô gái bình thường, không thể nào mạnh như vậy được, nếu không thì cô đã không bị hắn hù dọa tra tấn bấy lâu nay.

Cố Cửu đạp con quỷ đang nằm lăn trên đất một cú, không thèm áp chế âm khí trên người mình, để mặc chúng thâu tóm một phần khí đen trên người hắn. Cậu nhìn sâu vào ánh mắt sợ hãi của hắn, cười nói: “Đừng nóng vội, lát nữa sẽ thương thương cưng.”

Cố Cửu trói gô con quỷ lại, bảo đảm nó không còn làm được trò trống gì nữa, đám sơn mị trong phòng cũng bị Tiểu Đệ dần một trận tả tơi, chỉ còn một con là tương đối lành lặn, dù nó cũng khϊếp vía hãi hùng lắm rồi. Nó bị Tiểu Đệ vo thành một cục tròn như trái bóng, đá tới đá lui khắp phòng. Người giấy nhỏ thì rất tò mò về con sơn mị, nhóc ta dùng cặp chân ngắn ngủn cố sức đuổi theo sau Tiểu Đệ, thỉnh thoảng lại chọc chọc nó thử một chút.

Đã bắt được con quỷ gây họa, bây giờ hai người Cố Cửu phải đưa hắn về rồi làm nghi thức tiễn hắn đi trước mặt người nhà họ Phương để giúp họ hoàn toàn yên tâm, hơn nữa hai nhà Phương, Phạm cũng muốn biết rõ ngọn ngành vì sao con quỷ này lại khăng khăng muốn ép Phương Bích Xảo cưới mình như vậy. Tuy nhiên, đưa hắn đi bằng cách nào cũng là một vấn đề, nếu tiếp tục trói bằng roi đen thì có khi chưa kịp về đến thôn Hồ Thượng hắn đã bị ăn mòn đến không còn một mẩu rồi, vì thế Cố Cửu phải dùng Tỏa Hồn Liên xích hắn lại.

Làm xong hết tất cả mọi chuyện, Cố Cửu mới nhớ đến cái lạnh trên người mình, bắt đầu run lập cập.

Quá lạnh.

Một chiếc áo choàng ấm áp bỗng đâu được khoác lên người Cố Cửu, cậu quay đầu lại thì thấy Thiệu Dật chỉ mặc một lớp áo ngoài đứng ngay bên cạnh, hắn vừa nhường áo khoác của mình cho cậu.

Cố Cửu cười tươi rói: Cảm ơn sư huynh!”

Thiệu Dật không nói gì, chỉ cụp mắt lùi sang một bên. Cố Cửu vừa mới vận động mạnh quá nên áo cưới bung hết cả ra, làm lộ phần ngực trắng nõn nà. Làn da của cậu dưới ánh đèn phản chiếu trông càng thêm xinh đẹp như bạch ngọc thượng hạng. Đây không phải là lần đầu tiên Thiệu Dật nhìn thấy sư đệ mình lộ da hở thịt, thế nhưng kể từ đêm hôm đó, hắn phát hiện ra mình không thể nào cư xử một cách vô tư với cậu như trước nữa…

Cố Cửu không biết mớ bòng bong trong lòng Thiệu Dật, cậu vuốt quần áo lại cho thẳng thớm rồi đi xem xét xung quanh một vòng.

Bởi vì muốn thành thân nên con quỷ này cũng chịu khó trang trí nhà cửa một phen, treo vải đỏ khắp nhà, nhưng dù có như vậy cũng không che giấu được tình cảnh nghèo túng của mình. Căn nhà này là một căn nhà đất đơn sơ, đồ đạc trong nhà cũng cũ kĩ gần như mục nát, có thể thấy được lúc sinh thời gia cảnh của con quỷ này khá kém, hơn nữa hình như hắn không còn người thân nào. Vừa rồi lúc hắn kéo Cố Cửu đến trước bàn thờ để bái thiên địa, cậu để ý thấy trên bàn thờ có tận mấy cái bài vị, là ông bà và cha mẹ đã qua đời của hắn, cũng nhờ tên tuổi khắc trên bài vị mà Cố Cửu biết được con quỷ này họ Trương.

Đã đến đây rồi, Cố Cửu muốn nhân dịp hỏi thăm thân thế của hắn một thể, vì thế cậu đi ra ngoài, cùng Thiệu Dật đến thăm căn nhà hàng xóm gần nhất.

Tiểu Đệ chạy bên cạnh Cố Cửu, trong miệng ngậm theo con sơn mị bị vo tròn kia, bé người giấy thì ngồi lúc lắc trên đầu Cố Cửu, trong tay nhóc nắm chặt Tỏa Hồn Liên mà Cố Cửu giao cho, lôi con quỷ kia theo. Đương nhiên là nhóc chẳng vừa mắt với kẻ địch của chủ nhân nhà mình, thế nên thỉnh thoảng lại quay đầu lại rung rung sợi xích trong tay có ý cảnh cáo hắn phải ngoan ngoãn một chút.

Trong mắt con quỷ, bé người giấy là một tiểu đồng vô cùng tận tâm, trông chẳng khác gì mấy tên hộ vệ giễu võ giương oai dạy dỗ những kẻ bị chủ nhân ghét bỏ.