Chương 32: Con Trai Bà Là Hải Vương

(*) Hải Vương: Chỉ những thằng đàn ông bắt nhiều cá bằng hai tay.

Nghe xong những lời mà Diệp Linh nói, Đường Đậu Đậu nước mắt dàn dụa: “Tôi đồng ý ly hôn.” Nếu như cả đời này cô không thể sinh con, vậy cô cũng không thể nào tiếp tục ở lại đây được nữa.

“Xin lỗi, chồng!” Cô nghĩ, đây là lỗi của mình.

Bà chị dâu nói tiếp: “Mẹ, còn phải bắt cô ta trả lại 4 vàng 1 kim, (4 vàng: vàng kim, vàng trắng, vàng hồng, vàng tím. 1 kim: kim cương), với 100.000 tiền sính lễ nữa.”

“Đúng thế, tất cả phải trả hết lại đây, không thể nào để cho con ranh con này kiếm hời được. Làm lỡ dở con trai bà lâu như thế, bắt buộc phải đem những thứ đó trả hết lại cho bà.”

Đường Đậu Đậu vừa khóc vừa nói: “4 vàng, 1 kim có thể trả hết lại cho các người, còn 100.000 tệ thì tôi đều chi tiêu hết cho cái gia đình này rồi.”

Bà chị dâu nói: “Tôi thấy là cô đem hết cho thằng em trai của cô thì có, chi tiêu cho cái gia đình này? Cô lừa ai chứ?”

Đường Đậu Đậu nhìn chồng mình, cô hy vọng anh sẽ nói gì đó, nhưng chồng cô vẫn chỉ quay đầu đi chỗ khác.

Lòng nguội lạnh, cô chỉ đành gật đầu thoả hiệp: “100.000 tệ, tôi sẽ nghĩ cách để trả lại cho các người.”

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Linh mới hỏi: “Bởi vì cô ấy không thể sinh con nên các người mới bắt cô ấy phải ly hôn hả? Cô ấy gả vào nhà các người 6 năm, chẳng lẽ các người không có một chút tình cảm nào với cô ấy sao?”

Đường Đậu Đậu nghe Diệp Linh nói thế cô lại càng thêm buồn hơn.

[Đúng thế, 6 năm về nhà chồng, toàn bộ tuổi thanh xuân đều gửi gắm hết ở nhà các người, làm việc miễn phí cho nhà các người, bây giờ chỉ vì cô ấy không sinh được con, các người liền gấp rút đuổi cổ cô ấy ra khỏi nhà?]

[Tôi coi như cũng hiểu rõ rồi, nhà các người chỉ coi Đường Đậu Đậu như là một công cụ để sinh đẻ mà thôi.]

[Gả vào nhà mày 6 năm, mày dựa vào cái gì mà đòi cô ấy trả lại 100.000 tệ tiền sính lễ? Hơn nữa số tiền sính lễ này lại còn chi tiêu hết cho gia đình nhà chúng mày, chúng mày cũng quá đáng vừa thôi chứ? Đậu Đậu đừng trả lại tiền sính lễ, 4 vàng 1 kim cũng đừng có trả lại cho chúng nó.]

[Các tiên nữ lầu trên buồn cười thế, đàn bà mà không sinh đẻ được thì còn gọi gì là đàn bà? Cả nhà họ moi móc hết tiền bạc để cưới cô ta về, kết quả cô ta lại không thể đẻ được con, vậy thì cần cô ta để làm gì?]

Bà mẹ chồng nói: “Nhà họ Lý chúng tôi không thể nào vì cô ta mà để tuyệt hậu được. Loại đàn bà không biết đẻ thế này, thì ai mà dám lấy chứ.”

Diệp Linh cười lạnh hỏi: “Tôi nói cô ấy không đẻ được lúc nào thế?”

“Thì từ nãy đến giờ ý cô nói là như thế còn gì?” Bà mẹ chồng ngây người.

Bình luận: [?????]

“Bà nghe cho kỹ đây, tôi nói là, con trai bà cả đời này e là cũng chẳng có lấy nổi một đứa con. Chứ không phải nói là Đường Đậu Đậu không thể sinh được con.”

Chỉ một câu nói, khiến cho bà mẹ chồng như bị sét đánh trúng đầu.

Các thành viên khác trong nhà cũng ngây hết cả người.

Đường Đậu Đậu thì mặt mày ngơ ngác.

Mãi một lúc sau, bà mẹ chồng mới có phản ứng: “Con trai tôi không có con? Cô có ý gì?”

Diệp Linh đáp: “Thì như bà nói đó, tạo nghiệp quá nhiều, nghiệp quật thôi.”

“Rốt cuộc cô có ý gì?” Bà mẹ chồng sốt sắng.

Ánh mắt Diệp Linh nhìn vào người đàn ông mặt vẫn còn đang ngơ ngác nói: “Bà hỏi con trai bà ấy, con trai bà đã yêu đương với bao nhiêu cô gái rồi, đã bắt bao nhiêu cô gái phải phá thai vì anh ta rồi? Kết hôn rồi anh ta cũng không an phận, ở bên ngoài yêu đương với bao nhiêu cô tiểu tam nữa?”

Đương Đậu Đậu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh từng nói với tôi là, tôi chính là mối tình đầu của anh, anh chưa từng yêu đương với bất kỳ cô gái nào cả? Anh kết hôn rồi mà vẫn còn ra ngoài lăng nhăng?”

Bà mẹ chồng không tin: “Không thể nào, con trai tôi thật thà như vậy, không thể nào để con gái nhà người ta phá thai vì nó, kết hôn rồi vẫn còn ra ngoài lăng nhăng. Không thể nào…”

Ông bố chồng tức giận nói: “Tôi đã bảo là con nhỏ này là kẻ lừa bịp mà, mấy người nghe xem cô ta đang nói cái gì đi? Con trai tôi sao có thể làm ra loại chuyện thất đức như thế được chứ?”

Sắc mặt Lý Vũ (anh chồng) vô cùng khó coi.

Diệp Linh tiếp tục nói: “Có hay không thì bản thân anh ta là người biết rõ nhất, 18 năm trước, anh ta vô tình khiến 1 cô gái mang thai.”

“Lúc đó anh ta rất hoảng sợ, anh ta trộm từ nhà 3000 tệ để đưa cho cô gái đi phá thai. Vào khoảng mười mấy năm trước, 3000 tệ đối với gia đình các người mà nói thì là một khoản tiền không hề nhỏ. Số tiền này tự dưng không cánh mà bay, chắc các người vẫn còn ấn tượng nhỉ.”

Ông bố chồng mặt biến sắc. Đương nhiên là ông ấn tượng, hơn nữa còn ấn tượng rất sâu sắc nữa là đằng khác. Hôm đó ông vừa mới được lĩnh lương, ông đem số tiền đó để vào trong một chiếc hộp màu đỏ, chuẩn bị hôm sau tới ngân hàng gửi tiền. Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau ông dậy để lấy tiền đem đi gửi, thì toàn bộ số tiền đều đã không cánh mà bay.

Ông tưởng rằng có trộm vào nhà, ông liền báo công an, tất nhiên là sau đó cũng không tìm thấy tiền. Cũng vì chuyện này mà hai vợ chồng ông cãi nhau một trận rất to, thậm chí tới nỗi vợ ông còn bỏ về cả nhà mẹ đẻ.

Bà mẹ chồng cũng rất có ấn tượng.

Hai ông bà già đều cùng nhìn cậu con trai của mình: “Có thật vậy không?”

Lý Vũ gật đầu.

Bà mẹ chồng tức giận vỗ vào ngực anh ta một cái: “Cái thằng khốn nạn này!”

Ông bố chồng ngoài kinh ngạc ra, trong ánh mắt của ông cũng vô cùng thất vọng. Ông không thể ngờ rằng con trai ông lại đúng như những gì chủ phòng kia đã nói. Ông cảm thấy mất mặt vô cùng.

Diệp Linh tiếp tục nói: “Có được kinh nghiệm của lần này, anh ta không những không thu liễm lại, ngược lại, anh ta còn ngày càng táo tợn hơn, những ngày tháng sau đó, anh ta yêu đương với rất nhiều cô gái, trở thành một Hải Vương đích thực.”

“Suốt mười mấy năm qua, các cô gái phá thai vì anh ta nhiều vô số kể, trong đó, có một cô gái tên Kiều Kiều, đã vì anh ta phá thai tới tận 5 lần, thai nhi lớn nhất cũng đã được 32 tuần, tròn 8 tháng. Cuối cùng, cô ấy vì nằm trên bàn phẫu thuật của một bệnh viện đen, trong lúc phá thai, cô đã triệt để mất đi khả năng sinh đẻ.”

“Cũng chính vì không còn khả năng sinh đẻ nữa, con trai các người đã bạc tình vứt bỏ cô ấy, dẫn tới cô ấy bị mắc trầm cảm, vô số lần từng tự sát.”

“Những năm qua, con trai các người đã hại chết biết bao nhiêu sinh mệnh bé nhỏ, nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm, cũng không có một chút hối nào cả, vẫn cứ tiếp tục thích làm gì thì làm.”

“Cũng vì sát hại quá nhiều những sinh mệnh nhỏ bé, oán niệm của các anh linh đã tụ lại với nhau, tạo thành một lời nguyền ám lên người con trai của các người, thế cho nên, cả đời này anh ta cũng đừng hòng có lấy được một đứa con. Cho dù có mang được thai, thì cũng sẽ bị sảy giống như Đường Đậu Đậu vậy.”

Nghe xong toàn bộ những gì Diệp Linh vừa nói, Cả người Đường Đậu Đậu rét run. Người đàn ông mà cô từng yêu thương, lại là một thằng cặn bã tới mức như thế này. Đúng là biết người, biết mặt, nhưng không biết lòng.

Sắc mặt của Lý Vũ cũng trở nên trắng bệch, anh ta cũng không ngờ rằng chỉ vì nhất thời chơi bời lại tạo thành một hậu quả nghiêm trọng đến như vậy. Cũng trách mấy con đàn bà đó, đã bắt chúng nó uống thuốc tránh thai rồi cơ mà?

Bố mẹ chồng nghe xong, trên gương mặt chỉ còn lại tuyệt vọng.

Bà mẹ chồng bỗng kích động, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, trực tiếp quỳ xuống dưới đất, chắp tay lạy Diệp Linh: “Thần tiên, xin cô hãy cứu lấy con trai tôi, nhà chúng tôi không thể nào để tuyệt hậu như thế này được.”

Bà cũng xem như đã nhìn rõ được bản lĩnh của Diệp Linh, bà cũng tin rằng Diệp Linh có khả năng cứu vớt con trai của bà.

Diệp Linh lắc đầu: “Muộn rồi.”

Tất nhiên là cô có khả năng giúp Lý Vũ giải quyết lời nguyền của các anh linh, hơn nữa, cô cũng đã từng cho gia đình này một cơ hội, thế nhưng lúc cô nói Lý Vũ cả đời này sẽ không thể có con, cả nhà họ đã đối xử với Đường Đậu Đậu như thế nào chứ?

Cả cái nhà này đều là loại người ích kỷ, mồm miệng ác độc, làm chuyện xấu quá nhiều, cô không muốn giúp đỡ một gia đình như vậy.