Chương 7: Lỡ Không Tìm Thấy Hung Thủ Thì Phải Làm Sao?

“Sẽ không đâu.” Diệp Linh nói.

Một vụ án đơn giản như vậy, phía cảnh sát sao có thể không tìm thấy hung thủ được chứ, Diệp Linh buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn mau kết thúc để đi ngủ.

“Thế nhỡ không tìm được thì sao?”

“Nhỡ mà không tìm được hung thủ, thì cậu cứ tới phòng live này tìm tôi. Tôi sẽ giải quyết cho cậu.” Diệp Linh bất lực trả lời.

“Vậy được.” Thiếu niên nở một nụ cười an tâm.

“Các bạn thân mến, hôm nay ba quẻ đã xem xong, hẹn gặp lại ngày mai nhé!”

[Đừng mà, Diệp tiên nữ, có thể nào xem thêm một quẻ không? Hoặc là ngồi trò chuyện với chúng tôi cũng được nữa.]

[Tôi xem tới phát nghiện rồi, phải làm sao đây? Chẳng thấy buồn ngủ tý nào.]

[Các streamer khác đều đang thức khuya, chị đừng kết thúc sớm thế chứ, tụi em còn muốn xem thêm lúc nữa.]

[Cầu xin chủ phòng đấy, tụi em tặng quà cho chị.]

Tiểu Hồng tặng một Bó Hoa Tươi.

Mộng Anh tặng một Xe Hoa Lãng Mạn.

Nhà Tôi Có Tiền Triệu tặng một Viên Trân Châu.

………

Nhất thời, trong phòng live được mọi người thi nhau tặng quà, trên màn hình điện thoại các loại hiệu ứng đến hoa cả mắt. Diệp Linh biết, đây là một sự khởi đầu rất tốt, cô cười nói:

“Con gái thức đêm sẽ trở nên xấu xí đó, chúc mọi người ngủ ngon, muốn tiếp tục xem tôi bói toán, thì hãy theo dõi tôi nhé.”

“Ngày mai là thứ 7, tôi sẽ livestream từ lúc 8h sáng, sớm mai chúng ta không gặp không về.”

Nói xong cô liền ngắt kết nối.

Lúc tắm rửa xong xuôi lên giường chuẩn bị đi ngủ đã là 1h sáng rồi.

Diệp Linh nằm trên giường tính toán, Hôm nay tiền xem quẻ được 3000, tiền quà tặng 2000. Sau khi chia 5:5 với bên nền tảng app, cô được 2500 tệ.

Ít quá nhỉ, có điều đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Ngày hôm sau cô dậy sớm, ra chợ mua rau với đồ ăn sáng, về tới nhà đã là 7h40. Cô nhanh chóng chuẩn bị đơn giản một chút, bắt đầu bật live.

Dịch Thuỷ Hàn vào phòng live.

Hổ Phách Đường vào phòng live.

………

[Diệp tiên nữ đến rồi, chào buổi sáng, Diệp tiên nữ.]

[Đêm qua tôi nằm mơ trong chăn của mình toàn là xác chết, sáng nay vừa mở mắt là ngồi ôm máy đợi live, huhuhu.]

[Diệp tiên nữ, em gọi bạn cùng phòng tới xem chị livestream nè.]

[Cuối cùng cũng đợi được em, bảo bối của tôi.]

Bành Công Tử tặng một Tình Yêu Bảo Hộ.

Thuận Theo Tự Nhiên tặng một Mặt Trời Đồng Hành.

Củ Lạc Lạc tặng một Đèn Ngôi Sao.

………

Diệp Linh vừa mở live chưa được 5 phút, cô đã nhận được các loại quà tổng trị giá 1000 tệ, trong phòng live cũng đang có 1000 người đang xem.

“Cảm ơn những phần quà của mọi người!”

“Hôm nay cũng sẽ xem 3 quẻ, một Nữ Thần Giáng Lâm là 1 quẻ. Có điều trước khi xem, tôi muốn hỏi xem có những ai muốn xem quẻ vậy?” Sở dĩ hỏi như thế, là bởi vì số lượng người xem live hôm nay gấp nhiều lần hơn so với hôm qua. Cô sợ người muốn xem nhiều quá, đều đồng thời tặng Nữ Thần Giáng Lâm, vậy thì sẽ khó khống chế quá.

[Tôi muốn xem, không, là bà nội tôi muốn xem.]

[Tôi cũng muốn.]

[Cả tôi nữa.]

[Chủ phòng, bây giờ có thể tặng quà chưa?]

………

Mười mấy dòng bình luận đồng thời nói đều muốn xem, Diệp Linh nhanh chóng trả lời: “Đợi một chút.”

“Bởi vì hôm nay người muốn xem quẻ quá nhiều, vậy nên chúng ta sẽ sử dụng phương pháp rút túi quà, ai rút trúng túi quà, thì người đó sẽ tặng Nữ Thần Giáng Lâm.”

[Hả? Có thể nào xem thêm mấy quẻ nữa không? Mọi người đều muốn xem.]

[Đúng vậy, Diệp tiên nữ.]

[Tôi ân hận quá đi, sớm biết hôm nay cạnh tranh kịch liệt như vậy thì tối qua tôi đã tặng quà xem luôn rồi.]

[Tôi cũng thế, không có thuốc hối hận đâu.]

[Xem tướng, xem mệnh đâu đâu cũng có, cô ta cũng chỉ biết đôi chút mà thôi, trong thôn chúng tôi còn có một bán tiên lợi hại hơn nhiều.]

[Xí, chúng tôi chỉ tin một mình Diệp tiên nữ thôi.]

Diệp Linh: “Một ngày chỉ có thể xem 3 quẻ thôi, bởi vì thiên cơ tiết lộ quá nhiều, thì sẽ bị nghiệp quật đấy.”

Tất nhiên đây chỉ là lời nói xàm của cô mà thôi, chủ yếu là xem nhiều sẽ mệt.

Đúng vào lúc này, Từ Chiêu Đệ gửi tin nhắn cho cô.

(Diệp tiên nữ, bây giờ có thể kết nối với phòng live không? Bố mẹ ruột của em đến rồi.)

Đây là yêu cầu của người xem live tối hôm qua.

Diệp Linh gửi lời mời video tới Từ Chiêu Đệ.

Lúc gương mặt của Từ Chiêu Đệ xuất hiện trong phòng live, mọi người trong phòng được một phen sôi nổi.

[Là Từ Chiêu Đệ của tôi hôm qua, bố mẹ ruột tới đón em rồi hả?]

[Không ngờ lại còn được xem đoạn kết, chủ phòng có tâm quá đi, mọi người bấm theo dõi đi nào.]

[Aaaa…! Vừa vào đã thấy Từ Chiêu Đệ rồi, bố mẹ em tới đón rồi hả?]

[Chiêu Đệ, Chiêu Đệ, cuộc đời tươi đẹp của em bắt đầu rồi.]

Tô Tô tặng một Đoá Hoa Nở Rộ.

Đầu Thỏ Cay tặng một Xe Porsche.

Ánh Dương Ấm Áp tặng một Lễ Hội.

………

Lại thêm một đợt tặng quà, đã thế cái nọ còn đắt hơn cái kia.

Diệp Linh không ngờ rằng, livestream đoạn kết của Từ Chiêu Đệ lại có thể nhận về nhiều phần quà đến thế, có mỗi cái Lễ Hội không, cô đã nhận được tận 3 cái rồi.

Đợt quà lần này tính sơ sơ cũng được hơn 10.000 tệ.

Chặc chặc, xem ra đây mới là chìa khoá của làm giàu!

Cô để toàn màn hình dành cho Từ Chiêu Đệ.

Trong màn hình là một quý phu nhân tuổi trung niên, mái tóc uốn cong lượn sóng đang ôm Từ Chiêu Đệ vào lòng, đôi mắt rưng rưng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Từ Chiêu Đệ, bà nhỏ giọng trò chuyện với cô.

Từ Chiêu Đệ nhìn vị quý phu nhân này, trong ánh mắt cũng ngập tràn hạnh phúc.

Đứng bên cạnh họ là một người đàn ông mặc bộ đồ vest.

Xem ra đây chính là cha mẹ ruột của Từ Chiêu Đệ rồi.

Ngay sau đó, bố mẹ nuôi cùng em trai của Từ Chiêu Đệ cũng đã về tới.

6 người nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách.

Sắc mặt của bố mẹ nuôi không được tốt cho lắm, mẹ Từ nhìn chằm chằm vào Từ Chiêu Đệ, nói một câu: “Chiêu Đệ, con lớn rồi.”

“Đứa con gái mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn vậy mà bây giờ lại không cần bố mẹ nữa rồi, đến cả bà nội đang nằm trên giường cũng không quan tâm đến nữa, phải chạy đi tìm bố mẹ đẻ ngay trong đêm, năm xưa…” bà nói một hồi xong bắt đầu nức nở.

Cặp mắt đỏ hoe, bà tiếp tục nói: “Năm xưa mẹ nhặt con từ trong thùng rác mang về, coi con như con gái ruột, yêu thương nuôi lớn, đổi lại thì lại là một kết cục như thế này.”

“Chẳng trách người ta thường nói, con nuôi phần lớn đều là loại sói mắt trắng, trước kia mẹ không tin, bây giờ thì mẹ tin rồi.”

Từ Chiêu Đệ nghe bà mẹ nuôi kể lể, cô hỏi ngược lại một câu: “Mẹ à, mẹ thật sự coi con như con gái ruột sao?”

“Sao lại không? Lúc con còn nhỏ mẹ……”

“Có lẽ lúc chưa có em trai, mẹ đã thật lòng rất yêu thương con. Nhưng từ khi có em trai, tất cả đều đã thay đổi, không phải vậy sao?”

“Không, có lẽ nên nói, ngay từ đầu, thứ mẹ muốn là một đứa con trai, bởi vì mẹ đặt tên con là ‘Chiêu Đệ’.”

Mẹ nuôi nói: “Mẹ muốn có một đứa con của chính mình đẻ ra là sai sao? Mẹ nuôi con 15 năm, vậy mà con vẫn một lòng một dạ nghĩ về bố mẹ đẻ của mình.”

[Thứ mẹ nuôi này tôi xem như được mở mang tầm mắt rồi.]

[Chiêu Đệ nghĩ về bố mẹ đẻ, còn không phải là do mấy người không làm tròn trách nhiệm của mình?]

[Tới nước này rồi mà bọn họ còn không ý thức được mình đang trọng nam khinh nữ.]

[Nhìn mà tức chết tôi mất.]

Từ Chiêu Đệ kích động đứng lên muốn nói điều gì đó nhưng lại bị mẹ ruột của mình ở bên cạnh giữ lại.

Mẹ ruột của cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ, nhàn nhạt mở lời……