Chương 11: Gọi soái ca trong mơ là "chồng"

Ngay cả Trần Hoa, người ở tuổi này đã trải qua bao nhiêu sóng gió to nhỏ, cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy.

"Khoan đã, tôi cần bình tĩnh lại một chút...", Trần Hoa cố gắng khống chế cảm xúc. Mặc dù ông ta đã từng tiếp xúc với bộ phận đặc biệt, nhưng số lần đó cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ông ấy tưởng rằng những đạo thuật và bùa chú kia đã đủ kỳ ảo rồi, nhưng không ngờ có một ngày mình lại được tận mắt nhìn thấy cánh cửa Địa Ngục, còn có Hắc Bạch Vô Thường bước ra từ đó và tiểu Diêm Vương đang ngồi đây.

Những điều này đủ để khiến ông ta ngẫm nghĩ trong thời gian dài.

Cả Kỷ Mạn cũng vậy, dù sao cô trước kia cũng là con người.

Cứ tưởng Tề Đàn chỉ đơn giản là một bậc thầy phong thủy cao tay, hóa ra lại là tiểu Vương của địa phủ?

Nhưng Tề Đàn không mấy quan tâm, quay sang trao hai linh hồn cho Hắc Vô Thường, còn đặc biệt dặn dò:

"Hãy đưa cô bé này đi đầu thai, duyên phận giữa cô bé và mẹ ruột vẫn chưa dứt, có thể tạm hoãn một năm rưỡi, sau đó nối lại tình mẹ con."

Đối với Tề Đàn mà nói, mở cửa Địa Ngục dễ như ăn bánh uống nước.

Nhưng một khi đã mở ra rồi, chắc chắn sẽ kinh động đến Hắc Bạch Vô Thường, Tề Đàn vốn không muốn rắc rối như vậy, nhưng cô cũng không muốn dưới trướng quản lý của một bộ phận đặc biệt nào.

"Vâng, tiểu Vương đại nhân!" Hắc Vô Thường hai tay nhận lấy.

Tề Đàn tiếp tục nói: "Không còn gì nữa rồi, các ngươi về đi."

Bạch Vô Thường luyến tiếc, "Đừng chứ, hiếm có cơ hội lên đây một lần, cho bọn ta chơi thêm một lúc nữa đi!"

"Hừ!" Tề Đàn cười lạnh.

"Công việc cải tạo Địa Ngục đã hoàn thành chưa? Có manh mối gì về những ác quỷ trốn khỏi tầng Địa Ngục mười tám chưa? Có rất nhiều hồn ma lang thang ở nhân gian, nếu ngươi rảnh rỗi thì đi giúp các âm sai khác dẫn dắt những hồn ma mới chết về đi!"

Bạch Vô Thường vội vàng lắc đầu, “Không không, vẫn nên để nhân gian cho ngài quản lý, dù sao ngài cũng là tiểu Diêm Vương, không ai có thể thay thế được!”

Nói xong, Bạch Vô Thường vội vàng mở cửa chạy về địa phủ.

Hắc Vô Thường bất lực, cúi người cáo từ: "Tiểu Diêm Vương đại nhân, xin cáo lui."

Tề Đàn hờ hững gật đầu, coi như đáp lại.

Sau khi Hắc Vô Thường trở về địa phủ, cánh cửa Địa Ngục liền tan biến trong làn khói, căn phòng lập tức trở lại bình thường.

Trần Hoa, Mặc Huyên và Kỷ Mạn cùng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Huyên: Tên phiền phức kia cuối cùng cũng đi rồi!

Kỷ Mạn: Ôi trời, không ngờ đại sư lại có lai lịch lớn như thế, vậy giờ mình có được coi là viên chức địa phủ không nhỉ?

Trần Hoa: Nhân vật lớn như thế này không thể đắc tội, chuyến này bộ phận đặc biệt không thể can thiệp được rồi!

Trần Hoa ho hai tiếng, hắng giọng, “Tôi đã biết chuyện của cô Tề rồi, tôi sẽ báo lên bộ phận đặc biệt, cố gắng không làm phiền cô.”

"Tuy nhiên, nếu cô vẫn tiếp tục livestream bói toán, tôi khuyên cô nên chú ý đến dư luận của xã hội, nếu không đồn cảnh sát chúng tôi cũng khó giải thích."

"Ngoài ra, đồn cảnh sát còn có một số vụ án khá khẩn cấp, có thể cần sự giúp đỡ và phối hợp của cô..."

Tề Đàn gật đầu, cô vẫn rất tôn trọng pháp luật dương gian, nếu không, sau khi bói ra chuyện Lê Chiêu Đế bóp chết cháu gái, cô đã không bảo Mặc Huyên báo cảnh sát.

Tuy nhiên, Tề Đàn cũng không quên mục đích đến đồn cảnh sát của mình.

"Có thể cho tôi gặp Trương Kiến Long không? Tôi có vài câu hỏi muốn anh ta." Tề Đàn lịch sự hỏi.

Trần Hoa lập tức đồng ý, ông ta là một người thông minh, hiểu rằng dù mình có từ chối thì Tề Đàn cũng có cách để gặp người.

Trần Hoa dẫn Tề Đàn đến căn phòng giam giữ Trương Kiến Long, rồi khôn khéo rời đi.

"Là cô!" Trương Kiến Long nhìn cô với ánh mắt căm thù.

Tề Đàn từng bước dụ hắn vào bẫy, dù sao hắn cũng đã bảo toàn được tính mạng, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì.

"Tôi muốn biết tất cả mọi thứ về tên đạo sĩ kia." Tề Đàn đi thẳng vào vấn đề.

"Hừ!" Trương Kiến Long cười khẩy, "Cô muốn biết? Muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu!"

Tề Đàn cong môi, ‘trao đổi’ một cách ‘thân thiện’ với Trương Kiến Long.

Người hắn đổ đầy mồ hôi hột như vừa được vớt ra từ nước, Trương Kiến Long sợ hãi đến tột độ, không dám giấu giếm nữa.

"Tên đạo sĩ kia tự tìm đến tôi, tôi chỉ biết hắn tự xưng là đạo sĩ Tiêu Dao, những cái khác tôi hoàn toàn không biết gì!"

Tề Đàn không tin, "Cả ngoại hình hắn anh cũng không biết?"

Trương Kiến Long liên tục gật đầu.

"Tôi chỉ nhớ hắn trông rất bình thường, sau này trong giấc mơ, tôi từng muốn liên lạc lại với hắn, nhưng trong đầu hoàn toàn không nhớ nổi dung mạo của hắn ra sao. Nếu không, Kỷ Mạn sẽ không có cơ hội trốn thoát..."

Tề Đàn cau mày, có vẻ như tên đạo sĩ này đã sử dụng một thủ đoạn siêu hình.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Tề Đàn trở về nhà.

Mặc Huyên lấy ra những mảnh vỡ của chiếc chum và lá bùa vàng cháy dở thu thập được, "Đến muộn một bước, bọn họ đã bỏ trốn, ta chỉ tìm được những thứ này."

Tề Đàn nhìn vào những mảnh vỡ và lá bùa vàng, ánh mắt hơi khựng lại.

"Ngươi đã từng thấy chúng chưa?" Mặc Huyên tò mò.

Tề Đàn khẽ gật đầu, ném những thứ đó vào thùng rác.

"Xưa kia có tà đạo bắt hồn nhốt vào chum đựng hồn, chọn ngày trăng máu, cho hồn ma nuốt chửng và tàn sát lẫn nhau, kẻ chiến thắng sẽ trở thành Quỷ Vương, nhưng..."

"Quỷ Vương do con người tạo ra không chỉ chịu phản phệ lên bản thân mình, mà còn có thể phản phệ chủ nhân, nếu sử dụng không cẩn thận sẽ khiến cả hai bị tổn thương."

Chú thích: Phản phệ (反噬): lấy ân trả oán, hiểu nôm na là cắn lại, cắn trả.

Mặc Huyên hờ hững nhún vai, "Loài người thật kỳ lạ, tại sao lại làm những chuyện ngu xuẩn như vậy?"

Tề Đàn bình tĩnh nói: "Không có gì kỳ lạ cả, có cầu ắt có muốn, điều này dù là con người hay yêu ma quỷ quái đều giống nhau."

Tạm thời không thể bắt được tên tà đạo, nên hai giờ chiều Tề Đàn lại tiếp tục livestream.

"Mọi người buổi chiều tốt lành, quy tắc cũ, bốc trúng túi may mắn, sau đó donate "Thần Tài giáng lâm" sẽ được xem bói một lần."

Vừa dứt lời, Tề Đàn đã tung túi may mắn ra.

Những cư dân mạng không bốc được túi may mắn đều bất lực, phẫn nộ.

[Ahhhhh, tôi đã vào ngay từ đầu, tại sao vẫn không bốc được?]

[Bao giờ mới đến lượt tôi đây! Huhu]

[Cùng câu hỏi.]

[Hừ, một con bé quê mùa, chỉ cần tô vẽ một tí là thành đại sư rồi sao?]

[Anh bạn tầng trên, tôi khuyên bạn nên xem lại các video trước rồi hẳn quay lại đây buông lời xúc phạm nhé.]

***

Tại nhà họ Chu.

Chu Cảnh Hồng tức đến thở hộc vì những lời bình luận ‘ném đá’ của cư dân mạng.

“Cha, cha cũng thấy rồi đấy, antifan đối với Tề Đàn căn bản không có tác dụng gì, cha mau nghĩ cách gì đi, nếu không Tư Tư phải làm sao đây?”

Chu Vĩ Chí vẻ mặt âm trầm, khi biết Tư Tư không phải con ruột mình, ông ta tuy bất ngờ nhưng cũng không cảm thấy gì.

Vì dù sao nhà họ Chu cũng có tiền, nhận con ruột về cùng nuôi dưỡng là chuyện đương nhiên.

Nhưng ai mà ngờ, cô con gái ruột này rụt rè, nhút nhát thôi cũng đành, đến tính cách không biết học ở ai lại ích kỷ, độc ác, không bằng một ngón tay của Tư Tư!

Tư Tư đột nhiên mắc bệnh, cần ghép thận, cô ta lại lật lọng, bỏ mặc mạng sống của Tư Tư.

Cô ta không xứng đáng làm con gái nhà họ Chu!

Tuy nhiên, bệnh của Tư Tư không thể chờ đợi được nữa.

Suy nghĩ một lúc, Chu Vĩ Chí ngẩng đầu lên nhìn con trai.

"Con bé Tề Đàn này tuy tính cách ích kỷ độc ác, nhưng lại rất coi trọng người bà nuôi đó, con đích thân đi một chuyến, mềm mỏng trước cứng rắn sau, nếu Tề Đàn không biết điều, thì dùng bà của nó để uy hϊếp..."

Chu Cảnh Hồng hai mắt sáng lên: “Vẫn là cha có cách!”

Chu Vĩ Chí đắc ý: “Chỉ là một con nhóc, dù lợi hại đến đâu cũng chưa trải đời nhiều, có nhiều cách để khống chế nó!”

***

Người giành được chiếc túi may mắn đầu tiên là một cô gái trẻ có mái tóc dài, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, còn có má lúm đồng tiền lộ ra khi cười.

“Đại sư, gần đây tôi gặp phải một chuyện...”, Lý Mộng Nguyệt ấp úng, muốn nói lại thôi.

Cô không biết chuyện mình gặp phải có phải là sự kiện kỳ bí hay không, nếu không thì chẳng phải cô sẽ bị ‘xấu hổ đến chết’ sao?

Nhưng chỉ với một ánh mắt, Tề Đàn đã nhận ra điều bất thường, "Con đã kết âm hôn?"

Chú thích: Kết âm hôn (hay còn gọi Minh hôn): là hủ tục cổ của người Trung Quốc, là sự kết duyên giữa một người sống với một người chết.

Lý Mộng Nguyệt trợn tròn mắt, liên tục gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Đúng... không, không đúng!"

Cô ta cắn răng, quyết định kể hết mọi chuyện.

"Ba ngày trước, tôi bỗng mơ thấy một người đàn ông cực kỳ đẹp trai gọi tôi là vợ. Vì nghĩ chỉ là mơ nên đã vui vẻ đồng ý, dù sao cũng là tôi hời, gọi một soái ca là chồng chẳng lỗ chút nào!"

"Tôi tưởng là trùng hợp, ai ngờ hôm sau lại mơ thấy anh ta lần nữa!"

"Mà gã ta càng ngày càng quá đáng, lúc đầu còn nói lời ngon ngọt, về sau đã muốn cưỡng bức tôi..."

Nói đến đây, Lý Mộng Nguyệt uất ức nghẹn ngào, hít hít mũi.

"Hắn ta muốn làm chuyện đó với tôi, tôi thà chết còn hơn. Tôi tát cho hắn ta một cái nảy lửa, hắn ta tức giận, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc biến thành một mớ bầy nhầy như bị xe cán qua vậy, còn hung hăng nói tối nay nhất định sẽ cưới tôi về nhà, làm nhục tôi!"

"Ban đầu tôi chỉ đồng ý cho vui thôi chứ thực ra tôi thậm chí chưa từng còn có một người bạn trai nào! Không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này."

[Sợ quá, tối qua mình cũng mơ thấy một soái ca, không chỉ gọi là chồng mà còn sàm sỡ người ta nữa, hí hí...]

[Chị tầng trên, kể chi tiết đi, muốn nghe nè.]

[Muốn nghe +1]

[Soái ca bỗng dưng biến thành ác quỷ máu me be bét? Hay đấy, tôi hình dung được rồi!]

[Xinh như thế này người ta thích là phải rồi.]

Lý Mộng Nguyệt nhìn Tề Đàn, "Đại sư, tôi chỉ gọi anh ta là ‘chồng’ trong mơ thôi, sẽ không phải kết âm hôn chứ ạ?"