Chương 1: Dưới ánh trăng

1.

Nước Đại Chu ——

Sau khi tân đế Chu Văn Đế đăng cơ, bốn năm đầu xuất binh chinh phục nhiều nước nhỏ Tây Vực, An Nam, Xiêm La, Bagan, từ đó Trung Nguyên quốc thái dân an, thịnh thế phồn hoa, bổ khuyết cho thời gian bốn năm đầu chinh chiến.

Cùng năm, Trấn Viễn đại tướng quân Lý Liêm dẫn hai mươi vạn kỵ binh thắng lợi hồi triều, được Văn Đế sách phong làm đại tướng quân nhị phẩm, vàng bạc châu báu ban thưởng không ngừng, khiến người khác đỏ mắt ghen tị.

Tin tức Lý gia được phong quan thêm tước vừa ban bố như bị cuốn theo gió, thổi loạn khắp hậu cung, các phi tử trong cung nghe được liền nhanh chóng tranh nhau nịnh bợ em gái ruột của Trấn Viễn đại tướng quân —— Trân Quý phi, Lý Trân.

Nhắc đến vị Trân Quý phi này, đã vào cung từ khi Văn Đế vẫn còn là tam hoàng tử, là người được tam hoàng tử sủng ái, trong lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, huynh trưởng của Trân Quý phi, lúc ấy vẫn còn là Định Viễn tướng quân Lý Liêm trên tay chỉ có tám vạn kỵ binh, đã phụ tá tam hoàng tử thành công bước lên ngôi vị hoàng đế.

Vừa có quan hệ cạp váy* với Văn Đế, vừa có công phò tá, Lý gia lập tức trở thành gia tộc huy hoàng, đóng vai trò vô cùng quan trọng trong triều đình.

* 裙带关系 = dựa vào vợ mình hoặc những người có quan hệ thân thuộc với vợ để thu được chức quan, lợi ích chính trị, kinh tế,..

Sau khi Văn Đế đăng cơ, Lý Trân được phong hiệu Quý phi, làm chủ Hoa Thanh Cung, được sủng ái nhất lục cung, hơn nữa còn tuyên bố nếu Trân quý phi sinh hạ con vua, sẽ lập tức được phong làm Hoàng Hậu, mà đứa con sinh ra nếu là hoàng tử sẽ lập tức lập làm Thái Tử.

Đầu xuân năm nay, Trân quý phi được khám ra hỉ mạch.

Hoa Thanh Cung ——

Vân Lộ kinh hoảng chạy về phía nhà nhỏ, bóng đêm dày đặc, vài ngọn đèn ít ỏi xung quanh không đủ chiếu sáng con đường lát đá lồi lõm.

Chân đột nhiên bị vấp, thân thể suy nhược của thiếu nữ chợt lảo đảo, vô lực ngã xuống mặt đất.

Nhưng Vân Lộ không rảnh lo nhiều chuyện như vậy, nhớ lại tin tức vừa nghe được trong lúc vô tình khi nãy, trong lòng vừa hoảng loạn lại sợ hãi, đôi mắt hoa đào ướŧ áŧ, nhanh chóng bò dậy tiếp tục chạy đi.

"A......"

Vết thương trên đầu gối truyền đến cơn đau như bị kim đâm, Vân Lộ lại ngồi xuống đường đá lạnh băng, chân nhỏ mang đôi giày thêu trắng tinh khẽ nhúc nhích, mày ngài cau lại, hít hà một hơi, chân có thể đã bị trầy da, nói không chừng còn sưng lên, nhưng tại sao lại vào lúc này chứ......

Vân Lộ đang muốn tìm cách dịch người về phía chân tường, trong lúc đang từ từ cử động, một đôi giày đen chợt xuất hiện trong tầm mắt.

???

Thiếu nữ nghi hoặc ngẩng đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt phượng lãnh đạm sâu thẳm, Vân Lộ kinh hô một tiếng.

"Bùi đại nhân!"

Thiếu nữ nhỏ xinh quyến rũ, vành mắt đỏ hồng, đôi mắt đào hoa còn bị che phủ bởi một tầng hơi nước mờ mịt, tựa hồ vì sự xuất hiện đột ngột của chàng mà giật mình, đôi môi hơi mở ra, gương mặt trắng nõn mềm mại hiện lên hai gò đỏ ửng, kiều nhu thuần khiết, giờ phút này đang ngã ngồi trên mặt đất ngửa đầu nhìn chàng.

Bùi Thanh nhẹ nhàng gật đầu: "Chân bị sao vậy?" Dò hỏi vô cùng đơn giản rõ ràng.

"Bùi đại nhân, chân nô tỳ ......" Trong lòng Vân Lộ cảm thấy vừa xấu hổ lại may mắn, xấu hổ là vì mỗi lần nàng gặp chuyện khó khăn hay bất lực đều sẽ gặp được Bùi đại nhân, may mắn là vì lần nào Bùi đại nhân cũng sẽ giúp nàng, sao Bùi đại nhân có thể tốt đến vậy chứ.

Nghĩ đến chuyện khó giải quyết kia, Vân Lộ đột nhiên cứng đờ, nhớ tới ban nãy mình vừa nghe trộm được kế hoạch của Quý phi, cái miệng nhỏ hơi ngập ngừng, nhìn Bùi Thanh muốn nói rồi lại thôi, không biết có nên nói ra hay không, nhưng dù sao lần nào cũng là Bùi đại nhân giúp nàng, nàng cũng muốn giúp Bùi đại nhân một lần.

Dáng vẻ này của nàng rơi vào trong mắt Bùi Thanh, cho rằng nàng ngượng ngùng muốn chàng hỗ trợ, đáy mắt Bùi Thanh tối sầm, ngón tay rõ ràng khớp xương hơi cọ xát nhau một chút.

Thân hình cao lớn rắn chắc chậm rãi ngồi xổm xuống, tầm mắt thiếu nữ cũng theo động tác chàng dần dần nhìn thẳng, trơ mắt nhìn chàng thanh niên vươn ra cánh tay rắn chắc, một tay nâng đầu gối nàng lên, một tay nâng dưới nách nàng, khom lưng ôm nàng lên khỏi mặt đất.

Toàn bộ quá trình đều vô cùng thong thả, Vân Lộ không hề cảm thấy một chút khó chịu, vòm ngực cùng hai tay rắn chắc mang lại cho nàng cảm giác cực kỳ an toàn, trái tim đột nhiên như bị một nai con xâm nhập, chạy loạn xạ ở bên trong, tiếng tim đập "bùm bùm" đặc biệt rõ ràng, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ dựa gần như vậy.

"Bùi... Bùi đại nhân?"

Thiếu nữ xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ ửng, vành tai hồng nhạt như trân châu vô cùng bắt mắt, cũng vô cùng mê người, nàng vùi đầu xuống thật thấp, ngay cả những lời đã chuẩn bị tốt trong đầu cũng bỏ quên mất không còn một mảnh.

Âm thanh ngọt ngào vang lên bên tai, Bùi Thanh ôm chặt thiếu nữ vào lòng, hầu kết lăn lộn lên xuống, bước chân chậm lại.

Trong đầu trong lòng Vân Lộ đều là choáng váng, đương nhiên không phát hiện đây không phải con đường đi về phía nhà nhỏ.

Hai người trầm mặc, trong màn đêm yên tĩnh, cho nhau nghe lén tiếng thở dồn dập của đối phương.

......

"Tới rồi."

Vân Lộ bị giọng nói lạnh nhạt của nam nhân kéo về từ trong sương mù, lúc này mới kinh ngạc phát hiện nơi này là biệt viện bên ngoài Hoa Thanh Cung của Bùi Thanh.

Bùi Thanh chậm rãi khom lưng đặt thiếu nữ xuống ghế đá trước cửa, lúc này xung quanh yên tĩnh, đây là nơi chàng ở một mình, có nhiệm vụ thì đi làm, muốn đi ngủ thì đi ngủ, không có người nào quấy rầy, hai người liền mắt to nhìn mắt nhỏ trước cổng vòm, xấu hổ làn tràn khắp bầu không khí.

Bùi Thanh mím môi, do dự một chút, "Chờ một lát."

"Hả? À! Được!" Thiếu nữ vô cùng ảo não, sao mỗi lần gặp Bùi đại nhân nàng đều thất thần vậy chứ.

Ánh mắt nam nhân hiện lên ý cười, nhanh chóng tiến vào phòng trong, mở hòm thuốc, lấy ra một bình thuốc mỡ màu đen bằng sứ, sau đó đóng cửa trở lại trước mặt thiếu nữ.

Trai đơn gái chiếc không tiện ở lâu ở nơi hẻo lánh, đối với danh dự của thiếu nữ cũng không tốt, Bùi Thanh đưa thuốc mỡ tới trước mặt thiếu nữ: "Lấy về tối nay bôi vào, không nên đυ.ng nước, vết thương sẽ mau lành hơn, nếu có máu bầm, thuốc này cũng có thể lưu thông máu ứ đọng." Với chàng mà nói, loại thuốc này là không thiếu nhất, hơn nữa vết thương của thiếu nữ chỉ cần dùng vậy là đủ rồi.

Thiếu nữ bị sự săn sóc tận tình của chàng thanh niên làm cho đầu óc quay cuồng, cắn môi nói: "Cảm, cảm ơn Bùi đại nhân."

Thanh niên gật đầu, không nói nhiều lời.

Lại khom lưng bế thiếu nữ lên, đưa về nhà nhỏ.

Vân Lộ bị hành động của thanh niên làm cho ngượng ngùng không thôi, mặc dù cảm thấy hành động của hai người bọn họ có chút vượt rào, nhưng Bùi đại nhân cũng là vì giúp mình, tay cũng không sờ loạn, mắt nhìn thẳng, biểu tình bình thản như nước, Vân Lộ do dự một lát, cuối cùng vẫn trầm mặc ngoan ngoãn dựa vào lòng chàng thanh niên.

Lúc này trời càng tối om, bóng đêm dày đặc, ngày mai thiếu nữ còn phải làm việc, lần này Bùi Thanh tăng nhanh bước chân, quãng đường dài ba mươi phút giảm còn một nửa, đưa thiếu nữ đến cửa.

Thanh niên lại dặn dò lần nữa: "Nhớ bôi thuốc." Bùi Thanh thân là thị vệ, nếu bị người khác nhìn thấy trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ với thiếu nữ, không chừng sẽ bị người khác nói ra nói vào, thật sự không tiện ở lâu, Bùi Thanh nói xong liền xoay người định rời đi.

Việc Vân Lộ làm là hầu hạ trong điện Quý phi, nếu có quý nhân đến còn hỗ trợ bưng trà rót nước, tối nay trước khi ngủ nàng phải nhanh bôi thuốc mỡ, để ngày mai khi hầu hạ Trân quý phi mới không bị thương, nghĩ vậy, lòng Vân Lộ trầm xuống, ngẩng đầu ngó thân ảnh chuẩn bị rời đi.