Chương 2: Tình Nghĩa Cũ

Bùi đại nhân là người tốt, nhớ lại Bùi đại nhân đã giúp mình không biết bao nhiêu lần, coi như còn tình nghĩa, nàng do dự trong phút chốc, vẫn là nhịn không được hạ giọng gọi thanh niên: "Bùi đại nhân, xin dừng bước."

Bóng dáng cường tráng thẳng tắp dừng lại, chậm rãi xoay người, sau khi đứng yên, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ, ra hiệu nàng tiếp tục nói.

Vân Lộ lần đầu cảm thấy lòng mình thật loạn, từ sau khi Trân quý phi có thai, toàn bộ Hoa Thanh Cung đều là nước lên thuyền lên, ngay cả Vân Lộ cũng nhận được không ít ban thưởng, nàng còn nghĩ rằng có thể tích cóp đủ tiền hồi môn chờ đến khi ra cung.

Nhưng sáng sớm hôm qua, Trân quý phi ngủ một giấc dậy đột nhiên đau bụng khó chịu, nghe đám cung nữ bên người nói, đồ lót quý phi dính không ít máu, ngay cả đại cung nữ Chi Liên bên người nhìn thấy cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Sau khi gọi thái y đến Hoa Thanh Cung, mọi người trong cung đều cúi đầu, cẩn thận từng chút một, thẳng đến khi thái y chẩn bệnh xong, mới biết thể chất Trân quý phi không dễ mang thai, cho dù có thai cũng dễ dàng bị sảy mất, lúc ấy khám ra hỉ mạch vừa vặn che đi thể chất đặc biệt này, đến khi chuyện đã rồi mới biết.

Nhớ lại hôm thông báo tin mang thai đúng là lúc Văn Đế mới vừa thượng triều không bao lâu, chờ đến hạ triều, tin tức mới truyền đến tai Văn Đế, ban thưởng như nước chảy vào Hoa Thanh Cung, làm đám phi tần vốn dĩ cực kỳ hâm mộ Trân quý phi càng thêm đỏ mắt, nhưng lấy quyền thế và của cải nhà mẹ đẻ của Trân quý phi, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm chặt miệng, treo lên gương mặt tươi cười đi chúc mừng.

Vân Lộ cảm thấy nếu mọi chuyện thật sự chính là như vậy thì tốt rồi, nhưng lúc nàng rửa sạch nồi nấu thuốc dưỡng thai của Chi Liên làm cho Quý phi thì phát hiện bên trong có không ít bã thuốc, lúc ấy Vân Lộ chỉ cảm thấy nếu bản thân không hiểu biết dược liệu thì thật tốt, đáng tiếc nàng lại nhận ra những loại bã thuốc ấy, xích thược, hoa hồng, mẫu đơn bì, chỉ ba loại này thôi, nàng đã có thể kết luận, đứa bé trong bụng Quý phi đã không còn nữa.

Có lẽ là chính Chi Liên cũng không ý thức được nàng ta không dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy Vân Lộ chỉ có thể yên lặng cầm mấy thứ đó trộm ném vào hầm cầu, không nói cho bất kỳ kẻ nào, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, dù sao chuyện này chỉ có một mình nàng biết, thậm chí còn giúp tiêu diệt chứng cứ.

Kết quả còn chưa ngủ được một giấc an ổn, hôm nay dậy sớm đến chủ điện Hoa Thanh Cung để quét dọn theo lệ thường, Vân Lộ không có tinh thần, lúc đi quên đem thùng đựng nước trả lại cho phủ Nội Vụ, đến lúc dùng cơm tối, nghe đám cung nữ phàn nàn mệt mỏi mới nhớ ra.

Việc trong ngày phải hoàn thành cho xong, Vân Lộ cũng sợ bị chưởng sự cô cô phủ Nội Vụ tìm cớ đánh một đòn roi, liền không dám kinh động đến đám tỷ muội bên cạnh, lấy cớ dạ dày không khoẻ rồi vội vàng chạy đến gần cửa sổ ngoài chủ điện Hoa Thanh Cung.

Tuy nói sắc trời tối tăm, nhưng Vân Lộ đã làm việc ở Hoa Thanh Cung mấy năm nay, đừng nói nội điện nàng nhớ rõ ràng, ngay cả con đường lát đá sát cửa sổ ngoài điện nàng cũng có thể nhắm mắt ổn định chạy quanh hai vòng, huống chi còn có ánh trăng chiếu sáng.

Vân Lộ mò đến ngoài cửa sổ nội điện, vốn định lặng lẽ cầm thùng gỗ rời đi, rồi chạy nhanh đến phủ Nội Vụ báo cáo kết quả công tác, không hiểu sao vòng quanh chân tường hai vòng, cũng không tìm được thùng gỗ kia. Sau một hồi suy nghĩ, Vân Lộ đoán là mấy người dọn dẹp xung quanh đã nhìn thấy và cầm đem cất rồi.

Phải nói Vân Lộ thực sự xui xẻo, tim còn chưa quay về trong ngực, bên trong cửa sổ đã truyền đến tiếng Trân quý phi mắng chửi: "Cái thứ ăn hại, chỉ kêu ngươi đi lấy một bao mê dược nhỏ xíu, thế mà ngươi để bổn cung đợi ngươi nửa ngày, chuyện thành thì thôi, nếu không thành, bổn cung chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."

Tiếp theo đó là tiếng Chi Liên xin tha, Vân Lộ nheo mắt, có một dự cảm xấu, trong lòng thầm mắng bản thân xui xẻo, còn chưa kịp tránh đã truyền đến giọng nói càng thêm nóng nảy của Trân quý phi: "Mê dược đã giao cho người bên Ngự Thiện Phòng chưa?"

"Đã đưa rồi ạ, nô tỳ xác nhận xung quanh không có người mới đưa, ngày mai sẽ bỏ vào đồ ăn của Bùi đại nhân. Nương nương cứ yên tâm, huống chi đến lúc đó chỉ còn lại người trong cung chúng ta, Bùi Thanh cũng chỉ có thể leo lên cùng thuyền với chúng ta mà thôi."

"May mắn lúc trước nương nương xin Bùi Thanh từ bên người bệ hạ, tuy chỉ là một tên thị vệ, nhưng nói là anh em sinh đôi của bệ hạ cũng không ngoa, mượn giống từ Bùi Thanh để sinh hài tử, đương nhiên có thể dĩ giả loạn chân*."

*lấy cái giả làm lẫn lộn thành cái thật

Lời nói Chi Liên làm Vân Lộ chợt ớn lạnh trong lòng. Đây là chuyện gì vậy chứ? Nàng cho rằng chuyện hôm qua đã đủ xui xẻo, còn giúp Chi Liên dọn dẹp sạch sẽ bã thuốc, hôm nay lại rơi xuống vũng nước đυ.c này, Trân quý phi muốn làm Hoàng Hậu đến điên rồi, sẩy thai, còn muốn gạt mọi người tìm một nam nhân tương tự Hoàng Thượng để mượn giống, dĩ giả loạn chân.

Vân Lộ không khỏi cảm thấy hối hận, quả nhiên khi xui xẻo thì chuyện ập tới liên tục, Trân quý phi ở trong cung vô cùng ngang ngược ngông cuồng, tự cho mình đứng ở chỗ cao, cái gì cũng thể hiện hết trên mặt, đánh chết cung nữ là chuyện thường ngày. Mới nay đã lén lút làm hai chuyện, Vân Lộ thật sự cảm thấy mình xui xẻo tám đời, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải.

Vân Lộ không dám tiếp tục nghe những chuyện phía sau nữa, nương theo ánh trăng quay về, có lẽ Trân quý phi đã cho tất cả cung nhân lui xuống hết rồi, xung quanh yên tĩnh đáng sợ, Vân Lộ còn cảm thấy may mắn lúc mình dọn dẹp quét nhà đã vô cùng nghiêm túc cẩn thận, không hề lưu lại đá nhỏ hay nhánh cây gì cả, rời đi lặng lẽ không tiếng động, mạng nhỏ khoẻ mạnh.

——

Hồi ức đột nhiên gián đoạn, ánh mắt sáng ngời ngắm nhìn nam nhân trước mặt, dùng giọng nhỏ nhẹ kể lại bí mật.

Dưới bóng mái hiên, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn cung đình chiếu vào sườn mặt nhu hoà của thiếu nữ, cặp mắt đào hoa mang vẻ lanh lợi cùng thuần khiết không thể che giấu.

Bùi Thanh khẽ cau mày: "Chuyện này ngươi đã nói với ai chưa? Nếu để Trân quý phi biết có người truyền ra, chắc chắn sẽ rất bất lợi đối với ngươi."

Vân Lộ lắc đầu, chuyện này rõ ràng là đầy mưu kế ác ý với nam nhân, nhưng biểu tình hắn lại trước sau đều là lạnh nhạt, giống như không hề liên quan. Ngay cả nàng còn lo lắng không biết mình có làm lộ chuyện này ra ngoài hay không, thế mà Bùi đại nhân lại không lo lắng chuyện mình sẽ bị mượn giống sao?

Ở trong cung ngần ấy năm, điều kiêng kị nhất chính là nghe chuyện không nên nghe, cho dù có nghe thấy được, cũng phải làm bộ như không biết, nếu không đến lúc chết cũng không biết chết như thế nào.

Lần này nếu không phải chuyện liên quan đến Bùi đại nhân, nàng cũng sẽ không tiết lộ bí mật này ra ngoài.

Bùi đại nhân đã cứu mạng nàng, nàng không thể làm như không thấy.

"Nếu đã như thế, ngươi hãy coi như cái gì cũng không biết, nhớ tự bảo vệ tốt bản thân." Nam nhân dặn dò làm Vân Lộ ấm áp trong lòng, càng cảm thấy Bùi đại nhân sao có thể tốt đến như vậy.

Liền nhẹ nhàng đáp: "Vâng, nô tỳ biết rồi, Bùi đại nhân cũng vậy, bảo vệ tốt bản thân."

Bùi Thanh hơi hơi mỉm cười, Vân Lộ chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, Bùi đại nhân cười rộ thật sự rất đẹp, ngày thường chàng luôn trưng vẻ mặt lạnh nhạt đối diện với mọi người, hiếm khi thấy chàng cười, hiện giờ cười lên ngay cả đêm tối cũng sáng hơn vài phần.

Tiểu cô nương chào tạm biệt mơ màng trở về phòng, xoa thuốc lên vết thương trầy da chảy máu, lại cẩn thận cất bình sứ nhỏ đi, lúc này mới đi ngủ, tâm trạng lo lắng thấp thỏm mấy ngày qua dường như được nam nhân trấn an, đến ngủ cũng phá lệ thơm ngọt, ngay cả trong mộng đều nụ cười thoáng chốc của Bùi đại nhân.

...

Bùi Thanh trở lại nhà nghỉ của mình, trong phòng không đốt đèn, một mảnh đen nghịt, xung quanh yên lặng tối tăm, chàng nhắm mắt nằm trên giường, trông như ngủ rồi.

Đột nhiên, nam nhân khẽ cười một tiếng, nhớ đến vẻ lo lắng nhìn sắc mặt chàng vừa rồi của tiểu cô nương, tiếng cười trầm thấp càng lúc càng lớn.

Đột nhiên mở mắt, mắt đen xưa nay thong dong bình tĩnh chứa đầy cuồng nhiệt và gấp gáp.

Hầu kết nhô lên lăn lộn lên xuống, sau đó bình phục hô hấp.

Xem ra, tiểu cô nương vẫn còn chưa biết Trân quý phi định dùng ai mượn giống của chàng.

——————————Lời tác giả: Tới rồi, cốt truyện tương đối nhanh, các vị quan khách cảm thấy như vậy có ổn không?