Chương 10: Còn một ngày

Vân Lộ mơ màng tỉnh dậy, trong tầm mắt mông lung thấy vài bóng người đang không ngừng đong đưa, âm thanh Chi Liên mơ hồ không rõ, như đang chỉ huy chuyện gì.

Hai tay bị trói ở sau lưng, muốn cử động một chút cũng là hy vọng xa vời, hiện giờ chắc là trời tối rồi, nàng nghĩ vậy.

Nàng nhớ rõ từ đêm đó trở đi đã bị đánh thức hai lần, cả hai lần đều vì cưỡng ép đút chút đồ ăn, sau đó nàng lại tiếp tục hôn mê vào bóng đêm.

Cả người không thể cử động, hai mắt bị che kín bởi một tầng vải màu đen, đột nhiên cảm giác được trói buộc trên hai tay được cởi bỏ, quần áo trên người bị cởi ra, thay bằng sa y mềm mại, trong lòng Vân Lộ vô cùng kháng cự, nhưng từ tối hôm qua đến giờ thân thể nàng vẫn luôn không có sức lực, vẫn là do thể chất quá yếu.

Sau khi thay quần áo mới, thời tiết vào lúc này có hơi lạnh, chăn bông dày cộm đúng lúc bao bọc lấy nàng, làm nàng nhịn không được thầm thỏa mãn.

Thân thể lắc lư bị nâng lên, cảm giác bị treo lên không trung làm nàng có chút bất an, sau đó dường như chuyển nàng đến nơi khác, xoay tới xoay lui, làm Vân Lộ cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn nôn.

Nàng vốn dĩ vẫn luôn cảm giác không an, lần này cảm giác được bị đặt trên một cái giường lớn, có người lột chăn bông bọc kín nàng ra, thân thể chìm xuống đệm giường mềm mại, cả người bị sự êm ái vây quanh, thể lực khôi phục không ít, vốn định nhận cơ hội này phản kháng, nhưng vừa nhẹ nhàng nhúc nhích cánh tay đã bị Chi Liên và Tang Liễu nhìn chằm chằm bên cạnh vội vàng chỉ huy người trói lại.

Kiểu trói vẫn như cũ, vì vậy phản kháng chưa kịp thực hiện của Vân Lộ đã bị bóp chết từ trong nôi, hữu khí vô lực.

Nhớ tới Chi Liên tự mình nói ra tin tức Bùi đại nhân đã nguyện ý cho mượn giống, Vân Lộ không biết có phải Chi Liên đang lừa nàng hay không, đã không nghe được Bùi đại nhân tự mình thừa nhận thì nàng cànng không thể tin được, nhưng liệu có nguyên nhân gì đó không, nếu ngay cả Bùi đại nhân cũng không thể phản kháng, mặc cho quý nhân trong cung đùa nghịch, nàng còn lý gì để kiên trì nữa, nghĩ đến đây, bất giác cảm thấy buồn bã, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, tuỳ ý để cho cung nhân buộc chặt.

——

Lúc này Bùi Thanh vừa vào Hoa Thanh Cung, Vân Lộ đã sớm được chuyển đến một biệt viện kín đáo chuyên dùng để làm chuyện đó, Chi Liên phụng lệnh của Trân quý phi tới dẫn đường cho Bùi Thanh.

Sau khi vào biệt viện, Chi Liên lập tức trở về nội điện, nàng ta tới dẫn đường cho Bùi Thanh chỉ là để tỏ vẻ Trân quý phi coi trọng Bùi Thanh, đã nhiều ngày nay thân thể của Trân quý phi suy nhược, không thể thiếu nàng hầu hạ, sau khi việc trong phòng kết thúc tự nhiên sẽ có cung nhân khác tới báo cho nàng ta.

Bùi Thanh bước vào sân, vòng qua sảnh chính trực tiếp đi vào buồng trong.

Bên trong đặt vài ngọn nến đỏ tươi, mỗi một cây đều được cắm trên chân nến trạm trổ tỉ mỉ, ánh sáng lờ mờ mang theo tình thú nói không nên lời.

Rèm trướng màu đỏ nhẹ nhàng lay động theo làn gió, cảnh tượng trên giường như ẩn như hiện, thấp thoáng qua khe cửa có thể nhìn thấy đùi ngọc trắng nõn thuộc về nữ tử, kèm theo đó là tiếng lục lạc rung trên màn giường, câu lấy tim người ngứa ngáy.

Bùi Thanh híp mắt, kìm nén nuốt du͙© vọиɠ xuống yết hầu, chậm rãi tiến lên, người trong lớp màn lụa hình như bị bịt kín miệng, phát ra âm thanh thút thít.

Rèm trướng chậm rãi bị xốc lên, mặc dù trong lòng Bùi Thanh đoán ra được bảy tám phần, nhưng vẫn bị cảnh tượng quyến rũ này hoảng người đến mức cứng lại hô hấp.

Như để lấy lòng hắn, thiếu nữ nghiêng mình về phía chàng, đôi tay bị trói ở phía sau, toàn thân chỉ mặc một lớp sa y xuyên thấu màu đỏ tươi, ánh nến chung quanh xuyên qua lớp sa y mỏng tanh chiếu vào da thịt, mịn màng như ngọc, tinh tế như lụa, mà lớp sa y bao phủ thân thể mềm mại càng làm cho cảnh tượng trở nên mơ màng thần bí.

Cố tình làn váy sa y còn bị bung ra, đôi chân thiếu nữ giãy dụa bởi vì bị bó ở phía sau mà lộ ra một ít, tuy chỉ có nửa cái cẳng chân, nhưng cũng đủ cho Bùi Thanh liên tưởng miên man về thân thể ngọc ngà của nàng.

Nhưng cho dù không cần nhắc đến kiểu ăn mặc thế này, chỉ bằng này đường cong lộ ra tư thế cầu hoan thôi đã làm Bùi Thanh không thể chịu được.

Lửa dục ào ào xông lên từ bụng dưới, khuôn mặt tuấn tú khó có được xuất hiện biểu tình , đối với nàng, chàng thật đúng là không có sức chống cự.

"Bùi đại nhân." Âm thanh thúc giục truyền đến từ ngoài cửa buồng, đoán chừng nội thị là người phải ghi chép lại số lần chàng làm chuyện đó, mà chàng tiến vào đã lâu như vậy vẫn không có động tĩnh, cho nên người nọ sốt ruột, dù sao đêm nay phải làm đủ ba lần.

Thiếu nữ cũng nghe được động tĩnh, lúc này mới chắc chắn là chàng đã vào, khẽ rêи ɾỉ quay đầu giãy giụa, theo sát đó là tiếng va chạm liên tục của xiềng xích vòng trên cổ và rèm trướng.

Hai mắt Vân Lộ bị dải lụa màu đỏ che lại, cái miệng nhỏ cũng bị một sợi cây tơ hồng rắn chắc cột qua sau gáy, đầu lưỡi bị dây thô đè nặng, nàng biết người tới là Bùi Thanh nhưng cũng không thể kêu cứu, chỉ có thể dùng mũi phát ra âm thanh rầm rì.

Bùi Thanh nhíu nhíu mày, nhanh chóng tiến lên, cởi giày bước lên giường.