Chương 4: Tiếng Quạ Kêu

Đến chạng vạng là lúc Vân Lộ kết thúc ca làm, buổi tối luôn có cung nữ trực đêm, người đó sẽ đến thay ca cho nàng.

Trong cung không có nhiều chủ tử lắm, nô tài lại rất nhiều, mà Hoa Thanh Cung tuy lớn, nhưng cung nữ nội thị cũng hơn mười người, đây là ngoại lệ xưa nay chưa từng có, cho dù là Hoàng Hậu thì nhiều nhất cũng chỉ có mười người hầu, như vậy có thể thấy Hoàng Thượng sủng ái Trân quý phi bao nhiêu.

Cung nhân làm mấy việc lặt vặt cũng không tính là nhiều, dựa vào hiểu biết của Vân Lộ, cùng làm việc với nàng có hai người, ban ngày là nàng, trực từ tối đến nửa đêm và từ sau nửa đêm đến sáng là hai người khác, vì thế mỗi người đều có thời gian nghỉ ngơi, nếu buổi tối làm việc, ban ngày sẽ được nghỉ ngủ bù, cho nên Vân Lộ sẽ có thời gian rảnh vào buổi tối.

Kéo hai chân cứng đờ gần như tê liệt quay về nhà nhỏ, trên con đường đi về ngang qua hồ Lâm bỗng gặp một con quạ đen như mực hiếm thấy đang bay quanh trên ngọn cây màu xanh lục, nhánh cây kia nghiêng về bên hồ, trên lá dính không ít hơi ẩm ngưng tụ thành từng giọt nước nhỏ phía trên lá cây, bị quạ đen vỗ cánh mà rơi xuống.

Vân Lộ nhìn quạ đen chăm chú, đối diện với tròng mắt đen nhánh tựa hồ tan vào trong bộ lông kia, bên tai còn truyền đến tiếng quạ kêu khàn khàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bước chân nhanh dần, trở lại phòng nhỏ mới dám thở hổn hển, tự hỏi ai lại nuôi quạ đen trong hoàng cung vậy? Thật là dọa người quá.

Thức ăn buổi tối vẫn còn chưa được đưa đến, Vân Lộ liền cởi giày vớ xoa ấn chân cẳng của mình trước.

Vào cung lâu như vậy, mỗi ngày làm việc đều phải đứng bất động, thể lực trước giờ đều không chịu nổi không nói, cơ thể cũng vô cùng khó chịu, mỗi lần làm việc đều bị dày vò, cẳng chân và gót chân vô cùng đau nhức.

Vân Lộ đi xin một chút nước ấm, dùng khăn sạch lau thân mình, phần còn lại dùng để ngâm chân, rất nhiều cung nữ đều làm như vậy sau một ngày làm việc, một chậu nước ấm không chỉ xua tan mồ hôi đầy người, lại còn giảm bớt đau nhức trên chân, qua ngày hôm sau là tinh thần có thể sảng khoái tiếp tục làm việc.

Thay quần áo sạch sẽ, Vân Lộ lại tìm thuốc mỡ Bùi đại nhân đưa nàng, lấy một lượng nhỏ chỉ bằng móng tay cái, cẩn thận bôi lên vết đỏ trên đầu gối, miệng vết thương chỉ còn lại màu đỏ rất nhạt, Vân Lộ đánh giá vết thương đã lành rất tốt rồi lại không dám chắc chắn, nhưng cũng không dám lấy ra xài quá nhiều, nguyên nhân là vì đây là đồ Bùi đại nhân đưa, không thể bởi vì không phải của mình mà dùng phung phí, hay là luyến tiếc không dám dùng hết, có lẽ chỉ có trong lòng Vân Lộ tự mình biết.

Sau khi thuốc mỡ khô hẳn, mới buông ống quần xuống, vừa vặn cũng tới thời gian phát cơm chiều , Vân Lộ đói bụng một ngày, vì vậy vội vàng đi ăn cơm.

Nàng làm việc cả ngày cho nên buổi trưa chỉ có thể chịu đói, đói đến mức đến buổi tối thì trong mắt chỉ có ăn, ngay cả Hành Hương bên cạnh nói đến chuyện Trân quý phi đã chọn được cung nữ bên người nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ mơ đến tương lai ra cung nhất định phải ăn thật no một ngày ba bữa, không, một ngày bốn bữa, cộng thêm một bữa ăn khuya.

Hoa Thanh Cung từ trước đến nay không thiếu thứ gì, ngay cả cung nhân ngoại điện như các nàng cũng được ăn uống tốt hơn so với người bình thường, làm Vân Lộ còn tự cảm thấy may mắn lúc trước mình không bị phân về lãnh cung.

Ăn đến cái bụng tròn xoe, lúc này Vân Lộ mới buông chén đũa, trong lòng nghĩ có nên ra ngoài đi dạo một vòng để tiêu thực hay không, lại nghĩ tới hai ngày trước vô tình nghe được bí mật, thôi đành, mấy ngày nay vẫn nên thành thật ở nhà nhỏ đừng đi đâu cả.

Sắc trời tối dần, đèn cung đình ngoài cửa sổ đã được đám cung nhân thắp sáng, Vân Lộ liền bắt đầu đọc tiểu thuyết mình nhờ người từ ngoài cung mang vào.

Nói đến chuyện này, đây là trò giải trí mà các cung nhân thường dùng nhất để thư giãn trong thời gian nghỉ, hoàng cung có tôn ti rõ ràng, có người có thể một bước lên trời, có người có thể xuống dốc không phanh, vì vậy luôn sợ làm chuyện gì bị người khác ghi hận trong lòng, sau này bị tính sổ.

Vì thế rất nhiều cung nhân làm xong việc đều chui rúc trong chỗ ở của mình, xem chút tiểu thuyết để gϊếŧ thời gian.

Vân Lộ cũng noi theo bọn họ, nhưng không giống đám người Hành Hương chỉ thích mấy câu chuyện si nam oán nữ, nàng ngược lại rất thích xem vài tiểu thuyết nữ nhi giang hồ, cực kỳ hứng thú với mấy chuyện khoái ý ân cừu*.

*khoái ý ân cừu - nghĩa là có ân báo ân có oán báo oánMở ra tiểu thuyết còn chưa đọc được hai trang, bỗng nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng la hét ầm ĩ, xuyên qua lớp giấy cửa sổ thấy một bóng dáng bị đám người vây quanh, Vân Lộ tò mò, khép sách lại giấu ở bếp nhỏ, cuối cùng không nhẫn nại được mà ra cửa xem náo nhiệt.

Mới vừa bước ra ngạch cửa, liền nhìn thấy Chi Liên đứng giữa đám người, mấy cung nữ vây quanh nàng ta hỏi han ân cần, trên mặt từng người đều chất đầy ý cười.

Chi Liên đi về phía nàng, ánh mắt chằm chằm không có sự cổ quái của buổi sáng nay mà lại cố tình mang theo nụ cười, nâng nâng tay ý bảo xung quanh an tĩnh, liền nói: "Vân Lộ muội muội, quý phi nương nương đề bạt ngươi làm cung nữ bên người, mau chuẩn bị một chút theo ta đi tạ ơn."

Một câu giống như sấm sét, mười đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vân Lộ, lại nhìn vào nhau, truyền nhau mấy lời nghị luận không thể nói ra.

Chi Liên cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, thúc giục Vân Lộ thu thập vài món nữ trang cùng mấy đồ vật thường dùng, sau đó dẫn nàng rời đi.

Vân Lộ cảm thấy đầu óc mình như lọt vào sương mù, không hiểu nổi dụng ý của Trân quý phi, miên man suy nghĩ một hồi, đột nhiên lại nghĩ tới ánh mắt rợn người kia của Chi Liên, tức khắc rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp, dọc đường đi vẫn theo khuôn phép đi theo phía sau Chi Liên, vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu, cứ như vậy bị an bài tới gian phòng kế bên nội điện, thông thường cung nữ bên người đều được phân cho mỗi người một gian, cách cực gần tẩm cung của Trân quý phi, Chi Liên đẩy cửa đi vào, Vân Lộ theo sát phía sau, phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ ngăn nắp, dụng cụ cũng đầy đủ mọi thứ, giường so với trước kia cũng tốt hơn chứ không phải nhỏ tí tẹo.

Chi Liên xoay người thối lui đến cửa: "Vân Lộ muội muội, nương nương hiện nay đang ở nội điện chờ ngươi, nhưng nương nương cũng đã dặn, kêu ngươi sửa sang đồ vật của mình rồi hẵng đi gặp nương nương."

"Đa tạ quý phi nương nương, đa tạ Chi Liên tỷ tỷ." Vân Lộ theo thói quen cúi thấp đầu đáp.

Chi Liên gật gật đầu, cũng không nói chuyện nữa, để lại Vân Lộ ở trong phòng một mình, trước khi đi còn tri kỷ giúp nàng đóng cửa lại, nhưng lúc này Vân Lộ vẫn còn đang cúi đầu, bởi vậy, ngay lúc cánh cửa sắp khép kín, cũng không thể nhìn thấy tia quỷ dị trong mắt Chi Liên.

——————————————Lời của tác giả: Hai chương trước ta viết Trân quý phi đột nhiên muốn tuyển cung nữ bên người mới, mọi người chắc là đoán được có gì đó không thích hợp nhỉ ~ tại hạ viết rất nhiều điều bí ẩn đó nha!