Chương 5: Rùng Mình

Tuy nói là chờ nàng sửa sang lại đồ đạc rồi gặp Trân quý phi cũng không muộn, nhưng Vân Lộ cũng không ngốc đến vậy thật, dự định đặt đồ vào chỗ gọn gàng liền đi ngay.

Nàng vội vàng nhét tay nải nhỏ bên trong chứa tiền bạc đã tích góp được mấy năm cùng với một vài bộ quần áo bên người vào tủ gỗ cạnh gường, sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà nhỏ, nương theo ánh trăng đi về phía nội điện.

Đường đi rất gần, thở mấy cái rẽ mấy vòng là tới.

Sau khi đám người hầu thông báo cho Trân quý phi, Vân Lộ liền được đưa vào.

Đèn trong nội điện sáng tỏ, Vân Lộ cúi đầu hành lễ, trong lòng không rõ là cảm giác gì, cách rèm châu, giọng nói của Trân quý phi truyền đến: "Vân Lộ? Đã mấy năm rồi bổn cung chưa từng nhìn rõ mặt ngươi."

"Ngẩng đầu lên." Chi Liên vội tiến lên nhấc rèm châu, Vân Lộ tuy có nghi hoặc trong lòng lại cũng không dám cãi lời, liền ngẩng đầu, ánh mắt trong lúc vô tình liền đối diện với dung mạo của Trân quý phi, cả người lập tức cứng đờ.

Vân Lộ vẫn luôn làm việc bên ngoài, tuy cũng có không ít lần tiến vào nội điện hầu hạ, nhưng lấy địa vị của nàng thì không thể trực tiếp nhìn khuôn mặt của quý nhân, nếu trên đường đi gặp phải hoàng đế ngồi kiệu liễn còn cần phải hành quỳ lạy lễ, đầu cúi xuống thật thấp. Nhiều năm trôi qua như vậy, đám hạ nhân các nàng chưa từng hầu hạ quá gần Trân quý phi, giọng nói thì có thể nghe ra được, nhưng lại không rõ chủ tử đến tột cùng trông như thế nào.

Nói đến cùng, đây vẫn là lần đầu tiên Vân Lộ thấy rõ bộ dáng Trân quý phi, cho nên càng thêm khϊếp sợ. Khuôn mặt đánh phấn trắng nõn, mày liễu hơi hơi nhướng lên, mắt hoa đào, mũi cao môi đỏ, nhưng mà, gương mặt này rõ ràng tương tự với mình đến tám phần.

Nếu không phải biết cha mẹ mình ân ái, chỉ có một mình nàng là nữ nhi, hơn nữa Trân quý phi còn lớn hơn mình 6 tuổi, nàng còn cho rằng bản thân có một chị gái.

Trân quý phi nheo lại đôi mắt hoa đào giống y như đúc kia, đánh giá thiếu nữ quỳ gối đối diện, nàng mặc bộ thường phục tối màu được phân phát trong cung, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, ngược lại có vẻ đơn giản thanh lịch lạ kỳ, đôi mắt sáng trong suốt hé mở, phản chiếu hình ảnh của mình và ánh nến bên cạnh.

Thoạt nhìn quả thật giống đến tám phần, nhưng nếu nhìn kỹ thì không đến mức đó. Khuôn mặt thiếu nữ có hình trứng ngỗng, bản thân nàng ta lại là mặt trái xoan, huống chi thiếu nữ mới vừa cập kê không lâu, trên mặt vẫn còn nét mũm mĩm trẻ con, toát lên sự non nớt không rành thế sự, cho nên khí chất càng thêm trong sáng, so với khí chất thành thục vũ mị của nàng ta đúng là một trời một vực.

Trước đây vì chán ghét cung nữ có diện mạo tương tự với mình vài phần, tuy rằng đã tống cổ ra ngoại điện, cũng làm nàng ta khó chịu trong lòng hồi lâu, nhưng Chi Liên nói không sai, loại chuyện này vẫn nên dùng người trong cung mình mới an toàn.

Trân quý phi ngấm ngầm chửi thầm trong lòng, lại không biết Vân Lộ đã sớm biết kế hoạch của nàng ta, nhìn dung nhan gần như tương tự mình của đối phương, kết hợp với tin tức nghe lén được lúc trước, Vân Lộ chỉ cảm thấy giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu.

"Vân Lộ, thân thể bổn cung không dễ thụ thai, hiện giờ thai nhi còn chưa thành hình đã bị sẩy, thái y chẩn bệnh nói thể chất bổn cung không dễ sinh con, cho dù là có mang cũng dễ dàng sảy mất." Trân quý phi vừa đẻ non xong lại nghe được tin tức này, không thể nghi ngờ chính là hoạ vô đơn chí*, trong lòng lại càng không muốn để mình bị thua như vậy.

*liên tiếp gặp tai nạn

Cách một bước nữa thôi là trở thành Hoàng Hậu, nhưng hiện tại nàng ta còn phải dưỡng thân thể, chung quanh lại có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, chỉ cần giấu nhẹm chuyện không còn hài tử, thu mua thái y, chờ mười tháng sau lại ôm một đứa bé, bước lên hậu vị, ai còn dám nhiều lời, hài tử lớn lên giống nàng ta và bệ hạ, lại càng không có ai dám dị nghị.

Trân quý phi nhíu mày giả vờ rưng rưng nước mắt đau lòng nói tiếp, "Đáng thương hoàng nhi vốn sinh ra liền được làm Thái Tử, thế mà thân thể bổn cung lại không biết cố gắng, khiến nó và bệ hạ không thể gặp được nhau, bổn cung khổ sở trong lòng không thôi, cũng nhớ nhung nó vô cùng, ôi......"

Trân quý phi lại liếc mắt nhìn Vân Lộ đang ngơ ngác mặc người xử trí, tiếp tục diễn trò: "Cho nên, với lòng sốt ruột cầu con này của bổn cung, dung mạo của Vân Lộ ngươi lại giống bổn cung vài phần, liền tìm một nam nhân tương tự bệ hạ để mượn giống, mang thai sinh con, bổn cung sẽ coi như hoàng tử chân chính mà giáo dưỡng sủng ái, ngươi hãy thành toàn mong ước của bổn cung đi."

Giọng nói ma mị của Trân quý phi quanh quẩn khắp điện, nhưng Vân Lộ chỉ cảm thấy cả người rét run, bên tai phát ra từng hồi chuông cảnh báo. Thật là làm người choáng váng.

Vân Lộ trăm triệu lần không nghĩ tới, chuyện nàng nghe lén được đêm đó, cố gắng giữ kín như bưng, dè dặt thận trọng, không dám để lộ ra chút tin tức, thế mà lại rơi xuống người mình.

Nếu bị Hoàng Thượng phát hiện, quý phi có lẽ còn nhờ nhiều năm tình nghĩa với Hoàng Thượng mà chỉ bị biếm lãnh cung, nhưng nàng thì không chắc, một cung nữ dám tư thông với nam nhân, còn dùng hài tử để giả mạo con vua, riêng mỗi tội làm ô uế hậu cung thôi đã đủ cho nàng bị ngũ mã phanh thây.

Vân Lộ không biết nên phản ứng thế nào, ngơ ngác lắc đầu.

Điều này làm cho Trân quý phi đã quen ương ngạnh độc đoán trầm mặt xuống, nàng ta đã hạ mình khuyên giải nhiều như vậy, nàng vẫn còn không đồng ý? Liền cố nén giận dò hỏi: "Vân Lộ, ngươi như vậy là có ý gì?"

Thiếu nữ mười sáu tuổi quỳ trên mặt đất, hốc mắt bắt đầu nóng lên, cố nén nước mắt xin tha: "Nương nương, nô tỳ, nô tỳ không thể làm chuyện này, nô, nô tỳ......"

Thiếu nữ vẫn còn quá non nớt, không muốn làm chuyện dơ bẩn rợn người như vậy, lắp bắp muốn cự tuyệt lại không có địa vị, việc bình an sống sót trong thâm cung quả thực không dễ dàng.

Lời đã nói đến nước này, Trân quý phi cũng hoàn toàn lạnh mặt: "Cho nên, ngươi không muốn giúp bổn cung?"

Giọng điệu lộ rõ tức giận, không mang ý muốn hỏi mà càng giống như một lời định tội, dường như chốc nữa người đối diện sẽ bị lôi xuống mười tám tầng địa ngục.

Nghĩ đến mấy cung nữ bị ném vào bãi tha ma, Vân Lộ thật sự sợ hãi: "Nương nương, nương nương, cầu xin ngài, buông tha nô tỳ đi, nô tỳ không dám, đây là tội khi quân, nương nương, bệ hạ sủng ái ngài như vậy, chắc chắn sẽ để ngài lại mang thai con vua!" Gương mặt nhỏ bị nước mắt che kín, Vân Lộ quỳ trên gối thêu tinh xảo, liều mạng dập đầu, cầu xin vị Trân quý phi được sủng ái nhất hậu cung.

"Nương nương, nô tỳ thật sự không dám, chỉ cần nương nương tha cho nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa!" Thiếu nữ quỳ trên mặt đất dập đầu đến mức búi tóc rời rạc, làn tóc mềm mại dán vào hai má, che đi lớp mỡ em bé, người đẹp trong sáng đột nhiên trở nên vừa quyến rũ lại nhu nhược đáng thương, trông càng giống với Trân quý phi.

"Làm trâu làm ngựa?" Trân quý phi cười lạnh một tiếng, "Vậy ngươi sinh hoàng tử thay bổn cung đi, sinh hoàng tử, đừng nói là làm trâu làm ngựa, bổn cung có thể cho ngươi ra cung trước thời hạn, còn có thể khiến ngươi nửa đời sau hưởng không hết vinh hoa phú quý!"

Trân quý phi đã sớm bị chấp niệm lấy được phượng ấn chưởng quản trung cung ép cho tẩu hỏa nhập ma, hai mắt bị quyền lực và du͙© vọиɠ che mờ, khuôn mặt vốn dĩ mỹ lệ câu nhân càng thêm dữ tợn, như thể phát điên, nàng ta dùng giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ Vân Lộ: "Chỉ cần ngươi sinh một đứa bé, một đứa bé mà thôi, sinh xong ngươi sẽ được ra cung, còn có thể nhận được vàng bạc châu báu đời này xài không hết , Vân Lộ à, cơ hội này có bao nhiêu người đều cầu còn không được, lại rơi xuống người ngươi, người thông minh đều biết nên lựa chọn thế nào, ngươi nói xem?"

Vân Lộ từ nhỏ đã không giỏi ăn nói, còn là người thành thật, trước giờ chưa từng làm chuyện khác người, cần cù chăm chỉ, siêng năng cẩn thận, lúc này biết rõ hậu quả, đại não liền trống rỗng, người giống như đứng trên băng: "Không, không! Nương nương, nô tỳ chỉ muốn bình yên sống hết một đời, trước khi nô tỳ tiến cung người trong nhà đã sớm định hôn ước, nương nương, nể tình nô tỳ hầu hạ ngài nhiều năm, tha nô tỳ đi, hu hu......"

Cung điện tối tăm trống trải đột nhiên lặng im trong chốc lát, liền vang lên một tiếng "Bang ——" giòn vang, chung trà tinh xảo bị ném mạnh về phía Vân Lộ, đυ.ng vào bức tường phía sau nàng lập tức vỡ tan, mảnh nhỏ vẩy ra khắp nơi, nước trà ấm áp màu hổ phách bắn vào tấm lưng nhỏ yếu, cổ áo sũng nước, quần áo ướt đẫm dính vào vòng eo của nàng, làm cho dáng người càng thêm thướt tha yểu điệu.

Vân Lộ cúi đầu trên thảm không dám ngẩng dậy, chỉ nghe được giọng nói lạnh lẽo vặn vẹo của quý phi ngồi ở thượng vị: "Nếu ngươi đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bổn cung cũng không cần thương tiếc gì với ngươi nữa, ban đầu nếu chịu tự nguyện, ngươi đã không cần phải chịu khổ sở, hiện tại......" Giọng nói không có ý tốt chợt dừng lại, quý phi vỗ tay, chờ nội thị ở bên cạnh nhấc lên tấm mành che trắc điện.

"Nhìn đi, vị này chính là ám vệ nổi danh nhất trong cung, nếu không phải bổn cung còn đang điều trị thân thể, đã không đến lượt ngươi rồi!" Vân Lộ men theo lời quý phi nghiêng đầu nhìn, hai mắt đẫm lệ lập tức trợn to, đồng tử vô hình cuối cùng cũng nhìn rõ nam nhân đang giấu mình trong bóng tối.

—— Bùi Thanh.

Hô hấp Vân Lộ cứng lại, nam nhân trần như nhộng, thân thể tinh tráng rắn chắc ngồi trên ghế dựa, hai tay bị xiềng xích trói chặt sau lưng, eo bụng và hai chân cường tráng cũng bị xiềng xích quấn quanh trên ghế, nam nhân trầm mặc không nói, hai mắt thâm thúy đối diện Vân Lộ, trong cặp mắt thâm thúy kia lộ ra rất nhiều cảm xúc nàng nhìn không hiểu.

Không phải nàng đã nói tin tức cho Bùi đại nhân biết rồi sao? Vì sao Bùi đại nhân vẫn xuất hiện ở chỗ này?————————————Bùi đại nhân lên sân khấu 3 giây, ặc, vẫn chưa được ăn thịt ╭(╯╰)╮

----