Chương 6: Treo chân (H)

"Vốn dĩ ta còn trông chờ ngươi có thể tự nguyện, hưởng thụ niềm vui thể xác một phen,

như vậy cũng ít phải chịu khổ sở, nhưng nếu đã thế thì, người tới!" Nghe lệnh của quý

phi, hai nội thị khoẻ mạnh tiến lên đè lại Vân Lộ đang không ngừng giãy giụa, một người

kiềm chặt nàng từ phía sau. Vân Lộ không chỗ có thể trốn, hai tay bị giữ chặt gắt gao,

người ngồi trên thảm, hai chân đá đạp lung tung không ngừng vặn vẹo, nhưng cũng chỉ là

châu chấu đá xe không có giá trị gì.

Dưới ánh mắt kinh hoảng của nàng, một nội thị khác quỳ xuống trước người Vân Lộ,

dùng sức bẻ chân nàng ra, duỗi tay xé rách áo ngoài màu xanh lá trúc không chút lưu

tình, trong tiếng thét chói tai xen lẫn cầu xin của Vân Lộ, qυầи ɭóŧ nàng cũng bị phá tan

thành từng mảnh, lộ ra cặp chân trơn nhẵn thon thả.

Trên gương mặt mềm mại hồng hào của thiếu nữ thấm đẫm nước mắt, đôi mắt hoa đào

giống y như Trân quý phi hồng hồng, thân thể nhỏ bé yếu ớt bị giữ chặt ngã ngồi trên mặt

đất, hai chân mở rộng, chôn giữa hai chân kiều nộn là một cái đầu của nội thị.

"Không, không cần!" Trong tiếng xin tha không ngừng của thiếu nữ, lưỡi dài màu đỏ tươi

tinh tế liếʍ ăn hoa môi mềm mại như tơ lụa, âʍ ɦộ không lông dính đầy nước miếng của

nội thị, bị liếʍ mở ra một khe nhỏ hồng nhạt, mặt lưỡi thô ráp liên tục cọ xát, liếʍ láp

khıêυ khí©h, chạm nhẹ, lưỡi dài liếʍ láp hoa hạch sưng lên phía trên khe hở, thẳng đến

khi dưới ánh mắt không thể tin được của thiếu nữ, hoa huyệt mẫn cảm tuôn ra từng luồng

mật nước, cửa huyệt hồng phấn phiếm nước bị ngón trỏ ma sát, đúng là một vưu vật trời

sinh, cho dù chưa từng bị người làm qua đã rất nhanh chuẩn bị tốt để giao hợp.

"Ồ~ thì ra là Bạch Hổ?" Trân quý phi hơi kinh ngạc đánh giá một câu, "Nếu không phải

dùng thuốc sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, bổn cung sớm chuốc thuốc rồi nhốt hai người các

ngươi ở cùng một chỗ rồi, cần gì phải phí tinh lực đến thế này! Thôi được rồi, bắt đầu đi."

Ra hiệu cho mấy nội thị còn lại xong, Trân quý phi liền nhắm mắt dưỡng thần không

muốn nhiều lời nữa, hai ngày trước sẩy thai, lại còn phải suy nghĩ quá nhiều, hiện

tại nàng ta vẫn còn chưa khôi phục sức lực, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.

Tiếp đó liền có thêm hai nội thị tiến lên gia nhập, lột sạch sẽ quần áo còn sót lại trên

người Vân Lộ, da thịt trắng sáng bại lộ trong không khí, cả người nàng khẽ run cùng

tiếng khóc thút thít, nội thị phía sau bóp eo nàng bế lên, đi cùng nội thị khác vào trong

trắc điện.

Có vẻ như để chuẩn bị cho việc làʍ t̠ìиɦ kế tiếp, nội thị đi vào cuối cùng liền thả rèm vải

xuống che chắn, ngăn cách tầm mắt từ phía nội điện.

Nam nhân dáng người thon dài ngồi trên ghế, thân hình trần trụi có một tầng cơ bắp hơi

mỏng, trông tràn đầy sức lực nhưng cũng không quá khoa trương, cũng không giống như

người có tay trói gà không chặt, nước da bánh mật tràn đầy hơi thở cương dương thuộc

về phái mạnh.

Càng không cần phải nói đến khuôn mặt tuấn tú tương tự Hoàng Thượng kia, dường như

là dùng từng nét bút tinh tế vẽ ra, khí chất thanh cao kết hợp với hiên ngang càng làm hắn

trông tự do phóng khoáng hơn Hoàng Thượng ba phần, nhưng cố tình tính tình lại là lạnh

nhạt tàn khốc, khiến đám nội thị nhìn thấy đều nhịn không được cảm thấy sợ hãi trong

lòng.

Nhưng so với gương mặt này, thứ càng khiến tròng mắt kí©h thí©ɧ chính là vật dưới bụng

nam nhân ba tấc, trong tiếng khóc nức nở mềm mại cùng thân thể ngọc ngà của thiếu nữ,

vào giờ phút này, thính giác và thị giác đều bị dụ hoặc gấp đôi, vật khổng lồ dữ tợn liền

ngẩng cao đầu.

Có lẽ là do không được sử dụng nhiều, màu sắc nhạt nhẽo, làn da phiếm hồng, nhưng dù

vậy cũng không thể che giấu sự thô to đáng sợ của nó, không ngừng lay động theo hô

hấp.

Xiềng xích nặng nề khóa chặt hai chân hắn, xích sắt màu đen xiết chặt cơ thể nam nhân,

hai người vừa chạm nhau, thân hình này đã làm nữ tử càng them chân mềm mặt đỏ tim

đập.

Trong mắt hắn dường như bị phủ lên một tầng sương đen, khiến người nhìn không thể

nhìn thấu suy nghĩ đồng thời cũng không hiểu được cảm xúc của hắn, hai mắt nhìn chăm

chú Vân Lộ càng thêm tia phức tạp khó hiểu, khóe miệng mím chặt, trước sau không nói

lời nào.

Nhưng Vân Lộ biết hắn chắc chắn cũng không muốn, tối hôm qua nàng còn tiết lộ tin tức

này cho Bùi đại nhân, hy vọng Bùi đại nhân có thể tránh thoát, nào ngờ hôm nay đã tự

mình trả giá, sớm biết vậy cố gắng nghe lén hết rồi mới đi, nói không chừng đã biết bản

thân cũng bị cuốn vào âm mưu này.

Nhưng nhìn Bùi đại nhân người này rõ ràng có võ công thâm hậu lại còn bị khoá chặt

trên ghế không thể phản kháng, nàng đột nhiên hiểu ra, đúng vậy, cho dù hạ nhân các

nàng biết được mọi chuyện thì đã sao, nào có thể được như ý nguyện mà tránh thoát khỏi

kiếp nạn này.

Vân Lộ vẫn chưa từ bỏ ý định giống như như cũ, hai chân giãy giụa, không ngừng khóc

cầu: "Không cần, nương nương, tha cho nô tỳ đi, cầu xin ngài, không, không cần!"

Nội thị ôm nàng tiến lên, đưa nàng đến trước mặt Bùi Thanh, khiến hoa huyệt trắng nõn

dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ hiện ra trước mắt nam nhân, nam nhân tựa hồ có hơi sửng sốt, nhìn

chằm chằm vào hoa huyệt kia một hồi lâu, sau đó mới bị tiếng khóc của thiếu nữ làm cho

hoàn hồn, chậm rãi nghiêng đầu dời đi tầm mắt.

"Hu hu...... Không cần, đừng nhìn, không cần, a......" Vân Lộ không chịu nổi loại xấu hổ

này, bị nhiều nội thị như vậy nhìn thân thể, mấy người này có thể không được tính là nam

nhân, dù sao bọn họ đều đã bị tịnh thân, rất nhiều cung phi cũng bị nội thị hầu hạ nhìn

thấy thân thể.

Nhưng Bùi Thanh lại không giống, hắn là thị vệ, là nam nhân chân chính, hung khí to lớn

của hắn bại lộ ở trong không khí, còn không ngừng cựa quậy đối với nàng.

Cho dù Vân Lộ khóc đến bi thương thê thảm thế nào, nhưng chuyện gì tới cũng phải tới,

hai nội thị đứng trái phải bên cạnh lần lượt cố định hai chân không an phân của nàng lại,

cùng với nội thị đứng phía sau kéo nàng, ba người cùng nhau hợp lực ấn nàng vào xương

mu của nam nhân.

Hoa huyệt của thiếu nữ vừa được dạy dỗ chảy nước không ngừng, vì để đề phòng, một

nội thị đứng ở bên ghế vững vàng đỡ lấy côn ŧᏂịŧ thô cứng của nam nhân, nhắm ngay hoa

huyệt kiều nộn, mấy người đồng thời dùng lực, côn ŧᏂịŧ hung tợn đâm mở hoa huyệt chật

kín không thấy lối vào.

"A! Đau quá...... Buông ta ra, không cần, đau quá......" Thiếu nữ đau đến mức sắc mặt

trắng bệch, thân thể không ngừng căng chặt, cửa huyệt càng xiết chặt hơn, trong cơn đau

đớn thầm hoảng hốt nghĩ, nàng thật sự, dưới nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, bị

nam nhân phá thân.

Vì để tiến vào càng thông thuận, nội thị đỡ côn ŧᏂịŧ Bùi Thanh thả tay ra, phủ lên hoa

hạch của thiếu nữ, lấy ít da^ʍ thuỷ dính chút máu xoa nắn, khiến thân thể Vân Lộ hơi thả

lỏng, hoa huyệt cũng nghe lời chảy ra thêm không ít dâʍ ŧᏂủy̠.

Bùi Thanh bị nàng ngậm lấy cũng không chịu nổi, cắn chặt răng thừa nhận kɧoáı ©ảʍ

truyền đến từ eo, cái miệng nhỏ non nớt bị căng mở thật lớn, yếu ớt ngậm lấy hắn.

Hắn tuy là lần đầu tiên chạm vào nữ nhân, không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng biết, lấy

trình độ mất hồn của tiểu huyệt Vân Lộ, đây tuyệt đối là cực phẩm.

Theo trọng lực dần hạ thấp, cự vật thô dài tiến quân thần tốc, đi vào thật sâu.

Côn ŧᏂịŧ chạm vào hoa huyệt, toàn bộ âʍ ɦộ ướt dầm dề bị căng ra, hoàn toàn bị xâm

chiếm.