Chương 11: Thất bại

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Dương Nại Nại đuổi theo, giữ chặt lấy cặp sách của Hoắc Dật Hiên, Hoắc Dật Hiên cười vô cùng ngọt ngào, ngọt như mật ong vậy, nếu trong mắt anh không có sự gian xảo thì còn tuyệt vời hơn.

"Cậu nói rõ cho tôi nghe, tôi thắng cái gì chứ?” Cô không hề muốn như vậy, cô không cần!

Hoắc Dật Hiên cúi đầu, nhéo mặt cô: "Tiểu Nại Nại, là cô muốn như vậy nhé, nếu cô nói không phải cô khởi xướng thì tôi sẽ phát tán tấm hình hôn nhau này ra ngoài, đến lúc đó, nữ sinh toàn trường sẽ không còn săn đón tôi nữa, còn cô…"

"Làm sao chứ?" Dương Nại Nại thấy không còn cách nào để ngăn việc này lại cả, hoàn toàn không giống như suy nghĩ của cô, cô cho rằng Hoắc Dật Hiên là loại con trai thích trêu đùa tình cảm của người khác, cuối cùng sẽ đắc tội với không ít nữ sinh, bị mọi người nhìn thấu bộ mặt thật, không bao giờ tin tưởng loại con trai như vậy nữa.

Nhưng nếu Hoắc Dật Hiên phát tán tấm hình này ra, vậy thì có nghĩa là…

"Còn cô sẽ trở thành nữ sinh duy nhất có thể đến gần tôi, có vui không?”

Vui vẻ cái gì chứ, chủ ý này là của cô, lúc ấy cô còn thề non hẹn biển sẽ không tham gia vào, kết quả thì sao chứ? Cuối cùng người nhận lấy hậu quả chính là cô, không phải là đang tự vả vào miệng mình sao?

Nếu như mọi người biết được, cô sẽ lập tức trở thành kẻ thù của toàn trường, tiêu biểu cho loại con gái thảo mai, đầy mưu mô.

Cô có thể nhìn thấy tương lai của cô trong một năm tới, năm cuối cấp của cô sẽ bị tra tấn hành hạ bởi những cô gái khác, họ sẽ sử dụng những thủ đoạn nham hiểm nhất, không cho cô một ngày được sống yên ổn.

Trong suốt một năm này, cô sẽ phải vượt qua bạo lực học đường, hơn nữa cô còn bị tên biếи ŧɦái Hoắc Dật Hiên lợi dụng!

Không, cô nhất quyết không thể đi vào bước đường cùng này.

Dương Nại Nại điên cuồng đuổi theo, dùng hết sức giữ chặt cặp sách của Hoắc Dật Hiên: "Anh Hoắc, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu đừng kích động!"

Trên đường vẫn chưa có quá nhiều người nên cũng không mấy ai để ý đến hai người họ, nhưng Dương Nại Nại lại cảm thấy chột dạ, kéo anh về khu đất trống, để tránh bị người khác nhìn thấy.

Hoắc Dật Hiên bị cô đẩy về phía trước, liền cười nói: "Cô làm gì vậy, sắp tới giờ học rồi, tôi sẽ trễ mất."

"Mới hơn sáu giờ rưỡi, còn sớm." Dương Nại Nại nhìn đồng hồ, giả bộ cười nói: "Anh Hoắc, hay là chúng ta thương lượng một chút, xóa ảnh trong điện thoại đi."

Hoắc Dật Hiên cúi đầu nhìn Dương Nại Nại đáng thương: "Thương lượng sao, thương lượng như thế nào?"

Dương Nại Nại dừng lại rồi nói: "Tôi… tôi… tôi mời cậu ăn cơm, được không?"

Hoắc Dật Hiên cười lớn, kéo lấy chòm tóc đuôi ngựa của cô, vui vẻ nói: "Mời tôi ăn cơm thôi sao? Cô có biết mấy ngày nay tôi liên tục bị những nữ sinh đó quấy rầy, trong lòng có bao nhiêu nỗi ám ảnh, dọa tôi sợ đến mức không dám đi vào nhà vệ sinh, sợ bọn họ đứng chờ tôi ở nhà vệ sinh nam, cô nói xem, một bữa cơm có thể đổi lại không?"

Dương Nại Nại như bị ma xui quỷ khiến, cắn môi nói: "Ba bữa, được không?" Cô chưa bao giờ bỏ ra nhiều như vậy, đây đã là giới hạn của cô rồi.

Hoắc Dật Hiên nhìn chằm chằm vào bộ dạng đau khổ, trong lòng càng cảm thấy ngứa ngáy hơn, chỉ muốn trêu chọc cô, ngủ với cô, nhưng bây giờ cô chỉ là một con mèo nhỏ có móng vuốt, phải huấn luyện xong mới có thể ăn thịt được.

Nghĩ đến đây, anh nở một nụ cười đen tối: "Dương Nại Nại, giá trị của tôi không rẻ bèo đến mức đó, tôi cảm thấy cô vẫn chưa có đủ thành ý."

Vẫn chưa đủ sao?

Dương Nại Nại nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn anh: "Vậy cậu muốn tôi mời mấy bữa cơm đây?" Không ngờ người này lại tiếp tục làm cho cô hoảng sợ, trong chớp mắt có thể chuyển bại thành thắng, thôi thì lần này phải hao tổn tiền bạc để tránh tai họa.

Hoắc Dật Hiên nhìn xuống ngực cô, ánh mắt trở nên mơ hồ: "Không muốn tôi phát tán tấm hình này ra cũng được, nhưng mời tôi ăn cơm thì chưa đủ."

Mời ăn cơm còn chưa đủ sao, vậy anh còn muốn gì đây? Nghĩ đến đây, đột nhiên hồi chuông cảnh báo reo lên trong đầu Dương Nại Nại, cô lui về phía sau một bước: "Cậu… cậu đừng làm bậy, tôi cảnh cáo cậu, giữa ban ngày ban mặt mà cậu dám làm bậy, tôi sẽ hét lên đấy."

Hoắc Dật Hiên mặc kệ cô lui về phía sau, hai tay đút vào túi quần rồi nói: "Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là hôm nay tôi sẽ phát tán tấm hình này, để cho mọi người biết cô là người chiến thắng, hai là… "

"Hai là gì?"

"Hai là vào ngày tết Trung Thu, cô phải đi chơi cùng tôi."

Dương Nại Nại chật vật mãi mới đi được tới trường, lúc này Hoắc Dật Hiên đã ngồi vào chỗ, nói chuyện với mấy nam sinh khác, không biết họ đang nói tới gì mà cười đùa rất rôm rả.

Dương Nại Nại cũng thường xuyên nhìn về phía họ, thấy anh không chú ý tới cô, trong lòng càng cảm thấy bất an.

Anh cho cô một ngày để suy nghĩ, từ mai nhà trường sẽ cho học sinh nghỉ học, tết Trung Thu năm nay được nghỉ ba ngày, ra ngoài chơi với anh sao? Đi đâu chơi chứ?

Dương Nại Nại vô cùng đau đầu, vốn là muốn từ chối anh, nhưng anh hoàn toàn không cho cô lựa chọn nào khác.

Haiz, phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Hay là, nghĩ cách trộm điện thoại của Hoắc Dật Hiên, sau đó lén xóa tấm hình đó đi.

Đúng vậy, sao cô không nghĩ tới chuyện này sớm hơn.

Theo quy định, trước khi vào giờ học, lớp trưởng sẽ thu lại toàn bộ điện thoại của các bạn trong lớp, để vào trong văn phòng giáo viên.

Tới giờ tan học, mọi người mới có thể lấy điện thoại về.

Nghĩ đến việc mình là đại biểu của khoa, có rất nhiều cơ hội đến văn phòng giáo viên, cô có thể nhân cơ hội này lấy điện thoại của Hoắc Dật Hiên đi.

Đúng vậy, cô có thể làm như vậy, tuyệt đối không để Hoắc Dật Hiên thực hiện được mục đích của mình.

Hết tiết sinh hoạt đầu giờ, các tổ trưởng bắt đầu đi thu điện thoại, Dương Nại Nại lặng lẽ liếc mắt nhìn, điện thoại của Hoắc Dật Hiên là điện thoại Apple, màu vàng.

Mắt thấy tất cả điện thoại được tập trung lại một chỗ, Dương Nại Nại nhìn chằm chằm vào điện thoại của Hoắc Dật Hiên, lúc lớp trưởng đi ra ngoài, cô cũng lập tức đi theo.

"Lưu Dao, chờ tớ với." Cô vội vàng đuổi theo, trong tay cầm vở bài tập mới thu.

Lưu Dao nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

"Chờ tớ đi cùng với." Cô ôm vở bài tập, cười vui vẻ.

Lưu Dao gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, hai người cùng nhau đi, vừa đi, Dương Nại Nại vừa nhìn vào trong rổ điện thoại.

Lưu Dao cảm thấy chán, đột nhiên hỏi cô một câu: "Cậu có biết gần đây nữ sinh trong trường đang tham gia cuộc thi cưỡng hôn Hoắc Dật Hiên không?"

Dương Nại Nại giật mình:"Còn có chuyện này sao?"

"Đương nhiên là có, nghe nói là truyền ra từ khoa chúng ta, cậu không tham gia à." Lưu Dao tùy tiện hỏi nhưng vô tình làm cho Dương Nại Nại sợ hãi.

"Ha ha, từ khi nào cậu lại chú ý tới chuyện này vậy, tớ học đã đủ bận rồi, không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện nhàm chán đó."

Lưu Dao liếc nhìn cô một cái, Dương Nại Nại cũng giả vờ cười vui vẻ.

Lưu Dao gật đầu: "Nói cũng đúng, không chừng là do một nữ sinh xinh đẹp nào đó nghĩ ra, xấu như chúng ta, vẫn nên tập trung học hành thì hơn."

Dương Nại Nại nghe vậy, liền nói: "Lớp trưởng, chúng ta không xấu!" Lớp trưởng đúng là có làn da hơi đen, nhưng khuôn mặt lại thanh tú, bởi vì học quá nhiều nên phải mang theo một cặp kính cận.

Nhìn qua thì thấy cũng bình thường, nhưng là con gái thì khó có ai không hà khắc với bản thân mình, cảm thấy không tự tin về ngoại hình của mình.

Lưu Dao cười nói: "Được rồi, mà cậu nghĩ Hoắc Dật Hiên có biết việc này không? Cậu ấy sẽ thích nữ sinh như thế nào chứ? Giống như Hoàng Thư Kỳ sao?"

Dương Nại Nại suy nghĩ một lúc, giọng điệu có chút chua xót: "Đúng vậy, hơn chín mươi phần trăm nam sinh trong trường đều thích kiểu con gái gầy gò ngây thơ như vậy, bọn con trai theo đuổi cậu ta có thể xếp thành sáu vòng tròn xung quanh trường." Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi tự ti với thân hình mập mạp của mình, haiz, sao mọi người đều đẹp hơn cô, thật đáng ghét.

"Tớ cũng cảm thấy như vậy, nghe nói Hoàng Thư Kỳ đã tuyên bố, nhất định sẽ theo đuổi được Hoắc Dật Hiên, cậu nghĩ hai người họ có thành không?"

Dương Nại Nại bất ngờ: "Có thật là Hoàng Thư Kỳ nói như vậy không? Không phải đùa đấy chứ?"

"Đúng vậy." Lưu Dao cười nói: "Không ngờ người lạnh lùng, ngây thơ như vậy cũng bị rơi vào bể tình, có thể thấy sức hút của Hoắc Dật Hiên thật sự quá lớn."

Nói chuyện một hồi, hai người họ cũng đã tới văn phòng, Dương Nại Nại nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm bỏ điện thoại vào tủ rồi khóa lại, mới phát hiện cô đã làm một chuyện vô nghĩa, quên mất việc quan trọng nhất.

Phải làm sao bây giờ? Cô không có chìa khóa!

P.S: Chương này xin phép được gửi tặng bạn Sùng bé tí vì đã donate cho team. Chúc bạn thật nhiều sức khỏe!!!