Chương 12: Phản kháng thêm một lần nữa

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Dương Nại Nại vô cùng chán nản, vừa hết giờ học liền nằm gục xuống bàn, không muốn di chuyển, cô quay đầu lại, vẫn thấy vẻ mặt vui đùa của Hoắc Dật Hiên, Dương Nại Nại cảm thấy đau đầu, từ từ xoay người, quay lưng về phía anh.

Cô không hiểu sao anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, nếu ở trong một tình huống bình thường, được nam thần ưu tú như vậy thích thì cô sẽ vui đến mức không thể ngủ được, nhưng vấn đề ở chỗ, anh rõ ràng không phải là một người bình thường.

Cô không hề phủ nhận lỗi sai của mình, ai bảo cô chụp ảnh của người ta rồi bán lấy tiền, nhưng đây tuyệt đối không phải lí do để Hoắc Dật Hiên động tay động chân với cô.

Nhớ tới lời Lưu Dao nói, chín mươi phần trăm con trai sẽ thích những cô gái như Hoàng Thư Kỳ, Hoắc Dật Hiên cũng như vậy, có lẽ đã gặp qua không ít người đẹp, nói đâu xa, người con gái lần trước khóc lóc với anh cũng rất xinh đẹp và đáng thương.

Không phải cô tự hạ thấp bản thân, nhưng thực và sắc là hai bản tính của con người, so với những nam sinh có nhan sắc bình thường, cô vẫn thích những anh chàng đẹp trai hơn, nếu có nam thần và người bình thường cùng theo đuổi cô, chắc chắn cô sẽ lựa chọn nam thần.

Cho nên cô càng cảm thấy Hoắc Dật Hiên có thể là một kẻ cυồиɠ ɖâʍ hoặc anh chỉ muốn chơi đùa với cô thôi.

Nghĩ đến đây, cô không giấu được sự căm phẫn, quay đầu nhìn Hoắc Dật Hiên.

Vốn dĩ Hoắc Dật Hiên đang đứng ở phía cuối lớp, trò chuyện với một vài nam sinh khác bên cửa sổ, đột nhiên nhìn sang Dương Nại Nại rồi đi về phía cô.

Dương Nại Nại bất ngờ, anh muốn làm gì đây?

Hoắc Dật Hiên nhẹ nhàng đi ngang qua bàn cô, Dương Nại Nại thấy trên bàn có một mảnh giấy, cô lo lắng đến mức nhanh tay giấu mảnh giấy đi.

Khi tiếng chuông vang lên, các bạn học cũng lục đυ.c trở lại chỗ ngồi, Dương Nại Nại vừa lật sách vừa lặng lẽ mở tờ giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết: "Bảo bối, điện thoại tôi có mật mã, cô có trộm được thì cũng vô dụng."

Dương Nại Nại không nói thành lời, đương nhiên cô biết điện thoại anh có mật mã, nhưng cô vẫn muốn thử một lần, biết đâu sự may mắn lại giúp cô mở khóa thì sao?

Cả buổi sáng cô phải vượt qua sự đau khổ, lúc nghỉ trưa, mấy bạn học ở gần thì về nhà ăn cơm, ở xa thì xuống căn tin.

Dương Nại Nại không muốn ăn uống, lười biếng dọn dẹp bàn học, không muốn đi đâu cả, còn Hoắc Dật Hiên thì đang vùi đầu viết cái gì đó, một lúc sau, trong phòng học chỉ còn hai người họ.

Dương Nại Nại đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên Hoắc Dật Hiên lại mở miệng: "Nại Nại, suy nghĩ xong chưa?"

Dương Nại Nại quay đầu lại liếc anh một cái: "Cậu vội gì chứ? Không phải là còn cả buổi chiều sao?"

Hoắc Dật Hiên mỉm cười: "Nại Nại, có chống cự thì cũng vô dụng mà thôi."

Dương Nại Nại cảm thấy hình như anh đang chơi trò mèo vờn chuột, đùa giỡn với cô, cô nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Sau khi mọi người đã ra ngoài hết, Hoắc Dật Hiên mới đứng dậy, từ từ đi ra khỏi phòng học.

Mọi người trong căn tin đa số đều đã ăn xong, thay nhau ra vào.

Dù Hoắc Dật Hiên tới muộn, nhưng anh vừa xuất hiện, cả nhà ăn đột nhiên chìm vào sự im lặng lạ lùng, dường như mọi ánh mắt của nữ sinh đều đang đổ dồn lên người anh, Dương Nại Nại đang bưng khay xếp hàng, bỗng nhiên cô gặp được Hoàng Thư Kỳ.

Hoàng Thư Kỳ cố ý tỏ vẻ điềm đạm và bình tĩnh, nhưng Dương Nại Nại vẫn nhận ra sự lo lắng và mong đợi từ cô ta.

Cô ta giả vờ bình tĩnh xếp hàng, trông có vẻ như điềm đạm hơn những cô gái khác, nhưng Dương Nại Nại cẩn thận quan sát thì phát hiện cô ta đã nhiều lần quay đầu nhìn lén Hoắc Dật Hiên .

Bỗng nhiên, Dương Nại Nại nảy sinh ra một chủ ý nham hiểm trong đầu.

Cô không thích Hoắc Dật Hiên thì vẫn có rất nhiều người thích anh, nếu Hoàng Thư Kỳ đã nói nhất định phải theo đuổi được Hoắc Dật Hiên thì sao cô lại không giúp cô ta một tay chứ?

Chỉ cần cô nắm lấy cơ hội này, khiến cho hai người họ có những tiếp xúc thân mật nơi đông người, thì không phải đến lúc đó cô có thể thoát khỏi Hoắc Dật Hiên hay sao?

Đến lúc đó, cô có thể nói bức ảnh mà Hoắc Dật Hiên chụp là giả, tới khi nó bị phát tán ra, cũng không ai thèm tin nó là thật.

Không sai, cô đúng là quá thông minh.

Nghĩ đến đây, Dương Nại Nại cố ý đổi chỗ, tới gần Hoàng Thư Kỳ.

Trong căn tin, Hoàng Thư Kỳ không phải người duy nhất có ý định ra tay, đã có vài cô gái đang âm thầm tiếp cận Hoắc Dật Hiên, chờ cơ hội cưỡng hôn anh.

Hoắc Dật Hiên có vẻ vẫn chưa nhận ra chuyện này, anh đi về phía Dương Nại Nại, mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Dương Nại Nại bí mật đυ.ng phải Hoàng Thư Kỳ dưới sự che chắn của mọi người, cô tưởng Hoàng Thư Kỳ sẽ ngã vào người Hoắc Dật Hiên, ai ngờ những cô gái khác cũng lao tới, muốn cưỡng hôn Hoắc Dật Hiên .

Một vài người giả vờ tụ tập lại với nhau, Dương Nại Nại đã rất ngạc nhiên khi thấy Hoắc Dật Hiên đang bình tĩnh đứng ở một bên, còn những nữ sinh này lại đang đè chủ nhiệm lớp thứ hai, thầy Vương, ra mặt đất.

Kế hoạch không thành công, Dương Nại Nại thấy được vẻ mặt chế nhạo của Hoắc Dật Hiên và sự phẫn nộ của thầy Vương.

Không vì lý do nào khác, chỉ đơn giản là do những nữ sinh này cầm điện thoại chụp hình.

"Các em đang làm gì vậy, tại sao lại mang theo điện thoại hả?"

Thầy Vương gào ầm lên như một con sư tử Hà Đông, Dương Nại Nại biết cuộc thi này sẽ sớm kết thúc.

Tin tức truyền đi thật sự rất nhanh, sau khi kết thúc tiết học cuối vào buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm của các lớp đều ám chỉ, nhắc tới chuyện này.

Nói tất cả mọi người đều đang ở tuổi dậy thì, tò mò về tình yêu nam nữ cũng là chuyện bình thường, nhưng là học sinh thì nên coi trọng học hành hơn, tuyệt đối không nên gây rối ở trường, ảnh hưởng đến việc học tập, có lỗi với số tiền bố mẹ bỏ ra cho mình đi học.

Chuyện này bị bàn tán rất nhiều, những nữ sinh cầm điện thoại di động chụp lén thì bị viết kiểm điểm, còn Hoắc Dật Hiên cũng được giáo viên gọi tới văn phòng, hỏi thăm tình hình và an ủi anh, nói chuyện này nhất định sẽ được xử lý kịp thời, sẽ không làm cho anh phải khó xử, kêu anh không cần lo lắng.

Nghe nói hiệu trưởng còn gọi anh vào văn phòng, đích thân hỏi thăm anh.

Chắc chắn trong một thời gian dài, tâm tư của những cô gái này sẽ hoàn toàn nghỉ ngơi, không dám làm loạn một lần nữa.

Dương Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, có lẽ là Hoắc Dật Hiên sẽ không dùng tấm ảnh để uy hϊếp cô nữa, sự việc đang ở giai đoạn cao trào, nếu anh để lộ ra tấm ảnh, dựa vào góc chụp, ai cũng có thể thấy là anh cưỡng hôn cô, như vậy người chịu trận sẽ là anh.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ăn thêm hai bát nữa.

Khi Dương Nại Nại đang ngân nga một bài hát, về nhà trong sự vui sướиɠ thì Hoắc Dật Hiên lại đi theo cô.

"Sao cô vui vẻ vậy? Cảm thấy đã thoát được khỏi tôi rồi sao?"

Dương Nại Nại liếc mắt nhìn anh một cái, đắc ý cười: "Không phải vậy sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn dùng tấm ảnh đó để uy hϊếp tôi à, vô dụng, nếu cậu để lộ bức ảnh này ra ngoài, tôi sẽ photoshop một đống ảnh cậu hôn những cô gái khác, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ cảm thấy tấm ảnh này của cậu cũng chỉ là sản phẩm của photoshop."

Muốn cô khuất phục sao, không có cửa đâu!

Hoắc Dật Hiên thấy cô như vậy, giống như một con gà trống giành được chiến thắng, vô cùng đắc ý, trong lòng càng cảm thấy thú vị.

"Có thật không? Đồ dâʍ đãиɠ, đừng vui mừng quá sớm, cô làm cho dươиɠ ѵậŧ của tôi cứng ngắc, cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy sao?"

Dương Nại Nại nghe xong chỉ muốn tát cho anh một cái: "Sao cậu có thể nói ra những lời dơ bẩn như vậy chứ, đúng là không biết xấu hổ."

Bỗng nhiên Hoắc Dật Hiên bóp mông cô một cái rồi cười lớn: "Nại Nại, đừng xem thường nó."

Dương Nại Nại trừng mắt nhìn anh, anh sẽ không dừng lại cho tới khi đạt được mục đích sao?