Chương 29: Về nhà

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Dương Nại Nại chịu đựng cơn đau nhức mà trở về nhà. Mỗi khi ngồi xuống, cô đều cảm thấy đau đớn. Còn Hoắc Dật Hiên lại chẳng buồn quan tâm tới lời ngăn cản của cô mà thật sự theo chân cô vào tòa nhà.

Lúc gặp nhân viên nghiệp vụ tại cổng, Dương Nại Nại chỉ có thể cúi đầu xuống thấp nhất có thể. Cô thực sự sợ bị người khác phát hiện mình qua lại cùng Hoắc Dật Hiên.

Nếu như có thể, Dương Nại Nại chỉ mong cách anh càng xa càng tốt. Vậy mà cái tên này còn dám đòi bế cô đi, Dương Nại Nại phải làm nũng xin tha năm lần bảy lượt anh mới đổi thành nắm tay như hiện giờ.

Cho dù như vậy, điều đó cũng đủ để khiến Dương Nại Nại phải kinh hồn bạt vía.

Cũng may là có rất nhiều người không ở nhà dịp lễ Quốc khánh, được nghỉ phép là họ ra ngoài du lịch nên hai người chỉ gặp mấy ông bà già đang đi dạo. Dương Nại Nại lại tiếp tục cúi thấp đầu xuống mới tạm thời tránh thoát một kiếp nạn.

Sau khi vào nhà, Dương Nại Nại cắm sạc pin rồi mở điện thoại lên. Trên điện thoại lập tức hiện ra hàng loạt cuộc gọi nhỡ của Vương Vũ Phi.

Dương Nại Nại đọc từng tin nhắn. Không ngờ đứa em này còn biết lo lắng cho cô, hẹn cô nếu hôm nay rảnh rỗi thì hai người gặp nhau.

Dương Nại Nại vừa uống thuốc, cổ họng đã dễ chịu hơn rất nhiều, giọng nói không còn khàn khàn khó nghe như trước. Suy nghĩ một chút, cô bèn gọi lại:

"Dương Nại Nại, chị không sao chứ? Sao em gọi điện mà chị không nghe máy?" Âm thanh lo lắng nóng nảy của Vương Vũ Phi phát ra quá lớn, khiến Hoắc Dật Hiên đang rót nước cũng có thể nghe thấy được.

Dương Nại Nại liếc anh một cái, hạ giọng nói: "Chị không sao. Điện thoại chị hết pin, vừa khởi động lại. Em thế nào? Bác sĩ có nói gì không?"

Vương Vũ Phi nghe thấy giọng nói của cô liền sửng sốt: "Giọng của chị làm sao vậy? Sao nghe lạ như thế? Chị không sao chứ?"

Dương Nại Nại vội nói "Chị có thể có chuyện gì được chứ? Chị chỉ bị cảm thôi. Nếu không phải vì em, nửa đêm rồi mà chị còn phải ra ngoài đón gió lạnh à? Yên tâm, chị thật sự không sao."

Vương Vũ Phi ngừng một chút, áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, đều tại em, em nhất định sẽ trả lại mười vạn tệ hôm qua cho chị."

Dương Nại Nại nghe đến đó mà không nhịn được cười: "Tiểu Phi Phi, em còn không biết tính chị thế nào sao? Dạng người keo kiệt như chị đây, người khác mà muốn lấy tiền của chị à? Đúng là nằm mơ."

"Ý chị là gì?"

"Đến bản thân chị còn không có 10 vạn tệ, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy đưa cho hắn ta? Em cũng không cần lo lắng lung tung." Dương Nại Nại thấy Hoắc Dật Hiên cầm cốc nước ngồi xuống bên cạnh, không nhịn được mà định đứng dậy. Vậy mà đúng lúc này cô lại thấy người khó chịu, thôi đành quên đi.

"Thế chị đưa cho hắn cái gì?" Vương Vũ Phi căng thẳng muốn chết.

"À, chị đưa hắn một tấm thẻ chữa bệnh ở bệnh viện nam khoa, điều trị tiền liệt tuyến có thể giảm giá 10%." Đó là thẻ hội viên của bệnh viện nam khoa được phát ngẫu nhiên bên ven đường. May mắn là trời ban đêm tối mịt, không nhìn rõ nên mới khiến cho hắn ta tin tưởng đấy là thẻ ngân hàng.

Vương Vũ Phi kinh ngạc: "Dương Nại Nại, chị đừng lừa em. Chị làm như vậy, anh Hào và những tên côn đồ kia sẽ bỏ qua cho chị sao? Chị thật sự không sao à?"

"Chị…" Dương Nại Nại đang định nói, tay Hoắc Dật Hiên đã sờ soạng lên phía trên người cô.

Anh kéo Dương Nại Nại vào trong ngực, một tay chơi đùa tay cô, tay còn lại dùng lực vừa phải mà xoa nhẹ bầu ngực. Mà miệng của anh đã bắt đầu liếʍ lấy cổ Dương Nại Nại.

Cơ thể Dương Nại Nại cứng đờ, ấn chặt tay của anh rồi vội vàng nói "Chị thật sự không sao đâu, lát nữa chị sẽ nói chi tiết cụ thể cho em. Em cứ yên tâm dưỡng thương, chút nữa chị sẽ đến bệnh viện thăm. Đến lúc đó, em nói kỹ càng lại cho chị xem hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Chị phải uống thuốc, cúp trước đây."

Dương Nại Nại bối rối cúp điện thoại, đẩy tay Hoắc Dật Hiên ra: "Anh làm gì thế? Anh có để cho tôi nghỉ ngơi không đấy?"

Dương Nại Nại tức giận, đôi mắt to nhìn anh chằm chằm. Vậy nhưng trong mắt Hoắc Dật Hiên lại là hình ảnh một cô gái bé nhỏ thẹn thùng, trông đáng yêu vô cùng.

"Em còn có thời gian gọi điện cho thằng con trai khác? Tôi thấy tinh thần em rất tốt, chi bằng chúng ta cùng bổ túc một chút?"

Dương Nại Nại không nhịn được mà đấm anh một cái: "Cậu thật đáng ghét, chỉ biết bắt nạt tôi. Tôi ghét cậu chết đi được."

Hoắc Dật Hiên bắt được tay của cô, xoay người một cái liền đè cô trên ghế salon: "Tiểu tao hóa, em lại câu dẫn tôi hả?"

Cô câu dẫn anh lúc nào chứ? Dương Nại Nại thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của Hoắc Dật Hiên: "Anh tránh ra. Đây là nhà tôi, anh đừng quá càn rỡ. Cha mẹ tôi trở về mà nhìn thấy nhất định sẽ hành anh một trận nên thân."

Hoắc Dật Hiên đang đè cô vui vẻ, làm sao mà bỏ ra được: "Trở về thì tốt rồi. Tôi có dịp được gặp mặt cha mẹ vợ. Hai người chắc chắn sẽ rất thích tôi."

So về độ mặt dầy, Dương Nại Nại cảm thấy mình cả đời này cũng chẳng thể làm đối thủ của anh, chỉ đành phải nói "Anh nặng quá, đè tôi khó chịu."

Hoắc Dật Hiên nhẹ nhàng vuốt tóc cô trêu chọc, cười xấu xa "Nặng ư? Tối qua lúc cầu xin tôi làm mạnh hơn có thấy em chê nặng đâu."

Dương Nại Nại tuyệt vọng: "Hoắc Dật Hiên, tôi sợ anh không chỉ muốn thế. anh rốt cuộc là muốn làm gì?"

Hoắc Dật Hiên lợi dụng cơ hội mà hôn cô một cái: "Bảo bối đúng là thông minh. Nói cho tôi biết, tên con trai vừa rồi là ai? Tối hôm qua em vì cậu ta mà suýt chút nữa là bị những tên côn đồ kia thay nhau làm nhục. Hôm nay em còn có lòng mà gọi điện quan tâm. Thế nào, em thích cậu ta à?"

Rõ ràng Dương Nại Nại thấy anh đang cười, nhưng lại cảm thấy câu nói sau cùng kia như mang theo nguy hiểm không dễ phát hiện được.

"Anh nói bậy bạ gì đó. Đấy là em trai tôi." Dương Nại Nại phản bác.

"Em trai?" Hoắc Dật Hiên lôi kéo một sợi tóc của cô mà vòng tại đầu ngón tay. Ngón tay anh thon dài trông cực kỳ đẹp đẽ: "Sao tôi lại không biết em còn có em trai?"

Dương Nại Nại nhìn chằm chằm ngón tay linh hoạt của anh, trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ đến tối qua bàn tay này đã châm lửa khắp người mình như thế nào, ngón tay lại ra vào bên trong cô bé của mình ra sao. Cô lập tức đẩy tay anh ra, lôi tóc của mình về.

"Con trai của dì chẳng nhẽ không phải là em trai của tôi à? Anh đừng động tay động chân, thật đáng ghét."

Dù Hoắc Dật Hiên biết chỉ là em họ nhưng cảm xúc vẫn vi diệu như cũ: "Em họ? Bao nhiêu tuổi rồi? Xảy ra chuyện còn muốn chị gái thu dọn hộ hả?"

Dương Nại Nại cũng rất bất mãn với điều này. Thằng em Vương Vũ Phi này không biết bị Triệu Nhu An bỏ bùa mê thuốc lú gì, lại vì cô ta mà gây ra bao nhiêu phiền toái.

Vậy nhưng khi ở trước mặt người ngoài, cô không cho phép người khác phê bình Vương Vũ Phi.

"Anh để tâm đến việc cậu ấy bao nhiêu tuổi làm gì? Em trai tôi có lớn hơn nữa tôi cũng có thể quan tâm chăm sóc. À đúng rồi, tối hôm qua làm sao mà anh đối phó được với những tên côn đồ kia?" Dương Nại Nại thừa cơ mà nói lái sang chuyện khác.

Hoắc Dật Hiên biết tỏng trò mèo của cô nhưng cũng không vạch trần, thuận theo cô mà nói: "Chẳng qua chỉ là mấy tên côn đồ, để người của câu lạc bộ báo cảnh sát xử lý là được rồi."

Dương Nại Nại không tin: "Người quản lý kia vừa nhìn đã thấy là dạng ba phải, làm sao mà nghe lời anh như vậy được? Mấy người hôm qua đi cùng anh nhìn qua cũng không giống người bình thường. Cơ bắp họ cường tráng như vậy, trông giống như huấn luyện viên thể hình. Còn nữa, sao tối qua anh lại có mặt ở đó? Anh làm gì thế?"

Tay Hoắc Dật Hiên trượt một đường đi xuống, vén váy lên, sờ đến bờ mông của cô.

Dương Nại Nại sợ hãi đến mức siết chặt cúc hoa, lập tức ấn chặt bàn tay anh đang kéo quần trong: "Đừng, đang giữa ban ngày, tôi sợ."

Ngón tay Hoắc Dật Hiên hơi lạnh, tinh tế vuốt ve bờ mông Dương Nại Nại. Anh rõ ràng chẳng hề làm gì, nhưng Dương Nại Nại lại cảm thấy tình sắc vô cùng.

"Dù sao cũng chẳng phải ở bên ngoài, em sợ cái gì, để tôi nhìn xem tiểu huyệt đã hết sưng chưa. Nếu vẫn chưa hết thì tôi bôi cho em thêm ít thuốc."

Bôi cái đầu nhà anh!

Dương Nại Nại rất muốn chửi tục. Nhưng sau khi trải qua chuyện tối qua, từ trong nội tâm cô không khỏi có chút e ngại đối với Hoắc Dật Hiên. Cô cũng không hiểu vì sao, chỉ đơn thuần là cảm thấy sợ.

"Tôi tự mình bôi là được rồi. Anh không có việc gì sao? Anh không cần về nhà làm bài tập à?"