Chương 3: Kẻ nhìn trộm

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Liễu Mật nhìn thấy Hoắc Dật Hiên, cô ta kích động đứng lên, muốn đi tới gần nhưng lại bị ánh mắt của anh dọa sợ, vốn dĩ cô ta định lao vào trong l*иg ngực của Hoắc Dật Hiên nhưng lúc này lại chỉ dám đứng trước mặt anh.

Cô ta nở một nụ cười dịu dàng, cố gắng làm cho bản thân xinh đẹp hơn: "Dật Hiên, đã lâu chưa gặp, anh có nhớ em không?"

Hoắc Dật Hiên hờ hững liếc nhìn cô ta: "Bữa tối này coi như tôi mời, tôi có việc phải đi trước."

Anh không cho Liễu Mật một chút thể diện nào.

Mọi người nhìn nhau, không biết bọn họ đã sai ở đâu, trong dự đoán của họ, cặp tình nhân xa cách lâu ngày chưa gặp, nhất định sẽ không tách nhau ra được, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ.

Liễu Mật cắn môi, đuổi theo Hoắc Dật Hiên dưới ánh nhìn của mọi người, Trương Chí Vĩ nhìn Lưu Huy Diệu, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chuyện gì đây, sao không giống như chúng ta dự đoán vậy?"

"Dật Hiên, Dật Hiên, từ từ đã." Liễu Mật bước đi trên đôi giày cao gót, phải vất vả lắm mới có thể đuổi kịp Hoắc Dật Hiên trước cửa thang máy.

Cô ta uất ức rơi nước mắt, đôi mắt cầu xin sự thương hại: "Dật Hiên, anh còn giận em sao? Em đến đây để xin lỗi anh, cầu xin anh tha thứ, anh có thể bỏ qua cho em được không?"

Thang máy mở ra, người bên trong nhìn chằm chằm hai người họ, một cô gái xinh đẹp và một anh chàng đẹp trai, là một cặp tình nhân đang cãi nhau sao?

Hoắc Dật Hiên không trả lời, đẩy tay Liễu Mật ra rồi bước vào thang máy.

Liễu Mật cũng không chịu thua, cũng bước vào thang máy theo Hoắc Dật Hiên.

Rất nhanh sau đó, trong thang máy chỉ còn lại hai người họ, Liễu Mật đau khổ nói: "Sao anh lại như vậy chứ, em cũng đã khóc lóc cầu xin anh, rốt cuộc là anh còn muốn giận em đến khi nào nữa?”

Hoắc Dật Hiên không quan tâm cô ta đau khổ đến mức nào, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, sau khi ra khỏi thang máy, anh đi lấy xe và rời khỏi nơi này.

Liễu Mật vẫn một mực đi theo anh, nhất quyết không từ bỏ, tới tận tòa nhà nơi anh sống.

"Dật Hiên, anh đừng tức giận nữa được không, em biết em sai rồi." Liễu Mật vô tình ngã xuống đất.

Hoắc Dật Hiên nghe thấy tiếng động ở phía sau, anh xoay người đi về phía cô ta.

Liễu Mật vui sướиɠ, cho rằng anh không còn giận nữa, nhưng trong lúc cô ta đang vui vẻ, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: "Liễu Mật, tôi cảnh cáo cô lần cuối, hai chúng ta đã chia tay rồi, đừng làm phiền tôi nữa."

"Dật Hiên, sao anh có thể nói với em như vậy?" Liễu Mật không tin vào lời anh nói, từ trước đến nay anh vô cùng cưng chiều cô ta, không thể nói là thay đổi là thay đổi ngay được.

Hoắc Dật Hiên nhìn thấy khuôn mặt cô ta, liền nhớ tới những hình ảnh của ngày hôm đó, nghĩ đến đây, anh cảm thấy vô cùng ghê tởm.

"Liễu Mật, chuyện cô phá thai, tôi sẽ không nói cho người khác biết, cứ xem như tôi nể tình cô và tôi quen nhau đã lâu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu lần sau còn đến trước mặt tôi làm tôi ghê tởm, để tôi nhìn thấy cô, đừng trách tôi không khách khí với cô."

Hoắc Dật Hiên gọi cho cô ta một chiếc xe, không quan tâm đến cô ta nữa, anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Nại Nại mới vừa đi siêu thị về, đang cầm kem trong tay.

Dương Nại Nại đang say sưa xem kịch hay, không ngờ lại bị bắt quả tang, cô cảm thấy xấu hổ, cười nói: “Có muốn ăn một cây kem cho hạ nhiệt không?"

Hoắc Dật Hiên đi đến trước mặt cô, vóc dáng cao lớn của anh làm Dương Nại Nại cảm thấy rất áp lực, bất giác lui về phía sau một bước, nhìn anh bằng ánh mắt cẩn trọng.

Hoắc Dật Hiên liếc mắt nhìn Dương Nại Nại, trên môi xuất hiện một nụ cười đầy châm chọc, anh không thèm quan tâm tới Dương Nại Nại, đi vào trong chung cư.

Dương Nại Nại thấy họ rời đi rồi mới dám vỗ ngực, xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng: "Má ơi, đúng là một nụ cười cợt nhả , không sợ đàn ông xấu tính, chỉ sợ đàn ông đẹp trai, khó trách cô gái vừa rồi, bị cậu ấy đối xử phũ phàng như vậy mà vẫn còn muốn dây dưa."

Dương Nại Nại vừa về đến nhà thì mẹ cô là Trương Nhuế, nhìn cô rồi nói: "Không phải con nói đang tới tháng sao? Sao lại ăn kem?"

Dương Nại Nại vội vàng lắc đầu: "Không ạ, đây không phải là kem, kem ở đây, con để trong tủ lạnh, mẹ muốn ăn thì tự lấy nha."

Trương Nhuế bận rộn làm việc trên máy tính, chỉ đáp lại một tiếng “ừ” rồi cũng không nói gì thêm.

Dương Nại Nại sắp xếp lại đồ đạc một chút, sau đó đi vào phòng, khóa chặt cửa, tắt đèn rồi lấy ra vũ khí bí mật của mình.

Từ căn phòng này của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện, phòng của Hoắc Dật Hiên, cô cầm trong tay một cái kính viễn vọng, có thể giúp cô quan sát được những việc mà Hoắc Dật Hiên làm ở nhà.

Dương Nại Nại giống như một kẻ nhìn trộm, kéo kính viễn vọng ra và nhìn chằm chằm về phía tầng mười hai.

Nhìn thấy Hoắc Dật Hiên đẩy cửa đi vào nhà, việc đầu tiên là ném cặp sách xuống dưới ghế sô pha.

Dương Nại Nại điều chỉnh tiêu cự, nhìn thẳng vào mặt anh, khuôn mặt đẹp trai vô cùng đáng thương.

Dương Nại Nại dám thề, đây là anh chàng đẹp trai nhất mà cô từng gặp ngoài đời, không ai có thể sánh nổi.

Mấy năm nay, cô dựa vào việc chụp lén nam sinh đẹp trai trong trường, mua bán ảnh của bọn họ, kiếm được không ít tiền, công tâm mà nói, vẻ ngoài của Hoắc Dật Hiên vượt qua tất cả những người đó.

Cô gái trẻ nào mà lại không ôm ấp tâm tình, thực ra không phải là cô không có ý định tơ tưởng về Hoắc Dật Hiên, nhưng cô chụp lén anh lâu như vậy, cô phát hiện người này không chỉ xấu tính mà còn là kẻ hai mặt.

Lúc ở trường, trông anh có vẻ là một học sinh giỏi, thế nhưng lúc không có ai, anh vẫn cùng những nam sinh hư hỏng khác hút thuốc, đánh nhau, tới quán net chơi game.

Có lần cô tình cờ bắt gặp Hoắc Dật Hiên đánh người, đối phương là một tên xã hội đen, nhưng lại bị Hoắc Dật Hiên đánh đến mức vỡ đầu chảy máu, anh hung dữ đến mức ai nhìn cũng sẽ hoảng sợ.

Từ đó về sau, Dương Nại Nại không còn ôm ấp mộng tưởng về anh nữa, chỉ tập trung vào việc bí mật chụp ảnh anh, bí mật kiếm tiền.

Nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rưỡi, theo thói quen thường ngày của anh, chắc là đang chuẩn bị đi tắm, Dương Nại Nại đột nhiên trở nên kích động, nhìn Hoắc Dật Hiên đứng dậy, cởϊ áσ ra, lộ ra cơ bụng tám múi, sau đó anh cởi bỏ thắt lưng và bắt đầu cởϊ qυầи.

“Chàng trai, cởi ra đi, để chị đây chiêm ngưỡng cơ thể của cậu nào."

Dương Nại Nại vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ lúc anh cúi đầu cởϊ qυầи có ma lực hấp dẫn người khác, nếu lúc này có ai đó đang nằm trên giường của anh thì chắc chắn cả người sẽ mềm nhũn ra, ước có thể được Hoắc Dật Hiên đè ra càng sớm càng tốt.

Nhưng bàn tay đang kéo khóa quần của Hoắc Dật Hiên bỗng nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Dương Nại Nại.

Dương Nại Nại hoảng sợ, lập tức ngồi xổm xuống, ngồi một lúc cô mới nhớ ra, cô vội vàng tắt đèn, kéo rèm cửa lại, chỉ để lộ ra một khe hở, nhưng làm sao mà đối phương có thể nhìn thấy cô được chứ?

Mẹ kiếp, chỉ tự trách bản thân có tật giật mình.

Cô hít một hơi thật sâu, từ từ đứng lên, định tiếp tục theo dõi anh, nếu có thể chụp lén vài tấm ảnh thì càng tốt.

Thế nhưng khi cô nhìn sang thì bên kia đã kéo rèm, không thể nhìn thấy gì cả.

Dương Nại Nại oán hận: "Tắm rửa thôi mà, kéo rèm làm cái gì, đáng ghét! "

Sau khi làm xong bài tập, cô leo lên giường, mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng đẹp.

Nửa đêm, hình như người đàn ông kia lại đến.

Tối nay, Dương Nại Nại mặc một bộ pyjama, dù gì thì cô cũng đang tới tháng.

Người đàn ông kia cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng điều này không thể ngăn cản việc hắn ta quấy rối cô, hắn ta ngồi lên trên giường, đầu tiên là cởϊ áσ ngủ của Dương Nại Nại, để lộ ra bộ ngực mềm mại.

Trong hơi thở đều đặn của Dương Nại Nại, hắn ta từ từ liếʍ láp từng bầu ngực, du͙© vọиɠ của hắn ta còn mạnh mẽ hơn so với lần trước, mạnh tay xoa bóp ngực cô.

Dương Nại Nại cảm thấy khó chịu, cô duỗi tay ra gãi ngực.

Người đàn ông nhìn thấy hành động trong vô thức của cô, cảm thấy du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt hơn.

"Đồ lẳиɠ ɭơ." Người đàn ông nghiến răng, đưa tay xuống cởϊ qυầи cô ra, nhưng vừa mới cởi ra, một mùi máu tươi xộc lên.

Người này bất ngờ: “Sao lại tới sớm vậy chứ?”