Chương 5. Án xác thối ở bãi đá ven biển (5)

"Đương nhiên, nếu điều tra kết thúc, thủ tục pháp y bên kia là cần Niếp phu nhân ký tên, nhưng đây cũng không phải là mục đích chủ yếu hôm nay mời bàtới đây. Chúng tôi hy vọng sẽ nhận được sự hợp tác của bàđể tìm hiểu thêm về tình hình của Niếp Hàn, giúp cảnh sát phá án càng sớm càng tốt.”

Người phụ nữ nhíu chặt đầu mày: "Gọi tôi là Chương Thắng Nam là được rồi. ”

Hạ Xu mỉm cười gật đầu, vươn tay dẫn cô ngồi xuống sofa: "Trước đó chúng tôi đã đến công ty của chồng cô, theo lời công ty nói, chồng cô đã nghỉ phép hàng năm từ tuần trước?”

Chương Thắng Nam nửa rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay mình, nghe vậy "Ừ" một tiếng: "Hẳn là vậy. ”

"Thế nào? Niếp Hàn và bà là vợ chồng, anh ta nghỉ phép hàng năm, mấy ngày không về nhà, bà cũng không sốt ruột?" Tằng Vĩnh Gia nhướng lông mà, không tin vào lí do của đối phương cho lắm.

Ai ngờ người phụ nữ nghe được lời này của anh, ngược lại có chút biểu tình, đầu tiên là nâng mí mắt lên, sau đó từ trong mũi phát ra một tiếng cười: "Anh còn chưa kết hôn chứ? Bạn gái anh có nó không? Không phải cuộc hôn nhân nào cũng hạnh phúc, sau khi kết hôn hai người chán ghét một chút cũng không có gì lạ. Nói đến đây, cô hơi ngồi thẳng người: "Sau khi kết hôn chúng tôi xích mích rất nhiều, cho nên tình cảm càng ngày càng không tốt, hiện tại số lần anh ấy về nhà một tháng đếm không đủ một bàn tay, một tuần hai tuần không có tin tức nào càng là bình thường, tôi cũng sẽ không chủ động liên lạc với anh ấy. ”

"Vậy anh ta không về nhà, sẽ đi đâu?"

"Đi đâu vậy?" Chương Thắng Nam cười càng lạnh hơn một chút: "Đơn giản chỉ là quán bar, khách sạn, hoặc là ở bên ngoài nhà tiểu yêu tinh nào đó cho an toàn. Trông tôi có nhàn không? Sẽ đi điều tra từng chút một xem anh ta đang ở đâu.”

"Vậy ngày thường chồng cô có thù hận gì không? Trong công việc hoặc đời sống cá nhân." Hạ Xu hỏi tiếp.

"Có, các người không bằng đi điều tra xem anh ta mấy năm nay có bao nhiêu người tình, hầu hết đều đã có gia đình. Lần này không chừng chính là anh ta lại chơi người phụ nữ có chồng hoặc bạn trai, bị người ta phát hiện, trong cơn tức giận gϊếŧ chết, cái này cũng có thể nói được chứ?”

“...... Hai người đã kết hôn hai năm trước, bà có biết anh ta đã bị buộc tội cưỡng bức năm năm trước không? ”

So với Tằng Vĩnh Gia, người đã kết hôn như Thường Bân hiểu, lời nói của người phụ nữ này chẳng có gì là bất ngờ. Hôn nhân là như vậy, chỉ cần có xích mích thì mỗi ngày đều chỉ muốn gϊếŧ chết đối phương. Bởi vậy, anh ta dứt khoát chuyển đề tài.

Chương Thắng Nam nghe được vấn đề này của anh thì một giây sau, cả người cứng đờ vài giây, đáy mắt không che dấu được kinh ngạc. Nhưng cô điều chỉnh rất nhanh, chỉ là hơi có chút tức giận, tốc độ nói so với vừa rồi nhanh hơn không ít: "À? Phải không? Quả thật nếu anh ta có quá khứ như vậy, tôi một chút cũng không bất ngờ, chỉ tiếc ông trời hình như không mở mắt, cho đến bây giờ mới xử lí gã. ”

"Không có ý mạo phạm, tôi chỉ là tò mò lúc trước hai người quen biết như thế nào." Hạ Xu không có biểu tình gì, nhưng Tăng Vĩnh Gia chính là cảm thấy cô giống như đang nghe chuyện xưa vậy, còn nghe say sưa.

"Xem mắt."

Chương Thắng Nam cứng rắn ném xuống hai chữ, sau đó đứng lên, từ trên cao nhìn xuống: "Các người còn muốn biết gì nữa không? Nếu không, tôi sẽ trở về, tôi còn phải làm việc vào buổi chiều.”

Hạ Xu cũng đứng lên: "Hiện tại không có nữa, cảm ơn sự hợp tác của bà, nhưng tôi có thể liên lạc với bà sau."

Người phụ nữ chỉ sốt ruột gật đầu , rồi mở cửa bước đi không ngoảnh lại , như một cơn gió thoảng qua , chỉ để lại cánh cửa khép hờ ở đó.

"Không có phát hiện mới nào từ nơi làm việc và nhà ở. Chúng ta có nên tiếp tục điều tra nạn nhân không ?" Ba người lần lượt rời khỏi phòng thẩm vấn, Tằng Vĩnh Gia hỏi.

"Chúng ta vẫn phải tập trung kiểm tra tung tích của Niếp Hàn trước khi anh ta còn sống, xem có ghi chép tiêu thụ gì không, có thể giúp xác định nơi anh ta xuất hiện lần cuối, có thể sẽ có chút tiến triển." Thường Bân tiếp lời thảo luận .

“Ừ .” Hạ Xu nghe vậy gật đầu, biểu thị đồng ý, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ: “Bây giờ chúng ta đi căng tin ăn cơm đi, đến giờ ăn rồi, còn lại chờ đủ người hẵng nói tiếp"

Hai người còn lại cũng không phản đối, ba người lững thững đi đến căn tin, lúc này quả thực đã hơi muộn, may là đồ ăn còn rất nhiều.

Hạ Xu lấy một phần khoai tây và thịt bò cho lên cơm, tùy tiện gọi một bát canh rồi xoay người tìm một chỗ. Căn tin chỉ còn lại vài người, cô chọn chiếc bàn gần nhất, ngồi xuống và bắt đầu ăn. Vài phút sau, Tằng Vĩnh Gia và Thường Bân cũng bưng khay đồ ăn đến, ba người ngồi cùng nhau cũng không có gì để nói, chỉ có thể tán ngẫu về vụ án.

Bọn họ tập trung ăn , cho đến khi xung quanh có động tĩnh, mới phát hiện bàn xéo đối diện không biết từ lúc nào cũng đã có người ngồi, bàn ăn hình chữ nhật có vẻ hơi chật chội, bốn người đàn ông to lớn ngồi ở đó. Một người trong số họ tương đối nhỏ nhắn, với mái tóc cắt rất ngắn, trông khá trẻ, nhưng còn một người đàn ông với khuôn mặt tròn và chiếc răng nanh nhỏ đang nhìn về phía họ, mở miệng: "Này! Lão Thường? Nghe nói vụ án của các anh có liên quan đến một án năm năm trước? Vụ án tuy hơi nhỏ nhưng có cần tôi giúp không?"

Thường Bân nuốt thức ăn vào miệng, hất cằm lên, miệng còn dính dầu đáp : "Không phải việc của anh."

Tóm lại thái độ không được lịch sự cho lắm, bởi vì người đối diện hỏi hơi hẹp hòi ác ý.

Trong lúc hai người tranh cãi , Hạ Xu tranh thủ ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ Thần đang ngồi cạnh người đàn ông răng hổ mặt tròn, thức ăn được dọn ra mà không động đũa, lông mày anh nhíu lại như thể đang nghĩ điều gì đó.

Lẩm bẩm.

Cô nuốt miễng canh trong miệng xuống, không biết có phải do nuốt quá nhanh hay không mà cảm thấy nghẹn ở cổ họng.

Lúc này, Tằng Vĩnh Gia, người đang ngồi ngay đối diện cô, cúi người về phía trước và hạ giọng giải thích với cô : "Đội trưởng Hạ , đội chuyên án của chúng ta và đội án cũ của họ luôn như vậy. Đừng nghĩ nhiều, hơn nữa, giữa hai bên cũng có chút bất bình cá nhân. Tối hôm qua cô đã gặp Kỷ Đội, còn người đang cãi nhau với lão Thường là Hầu Tử Bác, mọi người thường gọi là Hầu Tử."

Hạ Xu mở to mắt hơn một chút, biểu thị rằng cô ấy đang lắng nghe cẩn thận .

Tằng Vĩnh Gia nói đại khái xong, anh ta đẩy Thường Bân, người đang quay đầu lại như một con gà chọi: "Anh nói xem sao hai người cứ gặp là cãi nhau thế, anh không mệt à? Anh ăn nốt phần còn lại nhanh lên đi. Vẫn còn rất nhiều công việc đấy!"

Thường Bân lầm bầm và bất đắc dĩ kết thúc trận chiến không thể thắng này , sau đó cả ba người họ ăn sạch sẽ phần thức ăn còn lại trong nhanh chóng, rồi rời đi không chút chậm trễ và nhanh chóng biến mất ngoài cửa nhà ăn.

Hầu Tử Bác bên kia vẫn đang cười: " Lão Thường đúng là châm ngòi là nổ, không hề khó đoán mà."

"Anh cứ chọc anh ta làm gì." Đối phương lắc đầu nói, thật sự không hiểu nổi người này.

"Đây là chúng tôi đang trao đổi tình cảm đấy, anh không hiểu gì cả."

Hai người bên này nói chuyện rôm rả, bên kia Kỷ Thần cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại, quả thật anh đang suy nghĩ những vấn đề liên quan đến vụ án, nhưng không có nghĩa là anh ta không để gì vào mắt.

Bộ đồ thể thao màu xanh của người đó quá bắt mắt, anh không thể bỏ qua.

Đồ thể thao màu xanh?

Kỷ Thần đột nhiên cau mày lén lút nhìn về phía bóng người biến mất ở cửa. Nếu anh nhớ không lầm, sáng nay anh đã nhìn thấy cô mặc bộ giống như vậy trong phòng nghỉ, đã gần một ngày rồi mà vẫn chưa về nhà? Cô vừa mới nhậm chức đã chăm chỉ thế à?

Dù sao cô vẫn luôn thế, không nóng không lạnh, không phân biệt phải trái.

Nếp nhăn giữa hai lông mày ngày càng sâu, căn một miếng hết nửa chiếc bánh bao, anh đưa tâm trí quay lại với chiếc điện thoại.

Dù sao cũng chẳng có gì quan trọng.

___

Trong văn phòng đội chyên án, mấy người đang ngồi quanh bàn hội nghị, yên tĩnh một cách khó hiểu, chí có vài người thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.

Hạ Xu đứng ở phía trước, nhanh chóng đọc hết báo cáo, sau đó đặt xuống và nói: "Tằng Vĩnh Gia, điều tra lý lịch của Thang Gia và vợ của Niếp Hàn về nạn nhân khi đi làm, còn tung tích nạn nhân phiền lão Thường xác minh càng sớm càng tốt."

Thường Bân đồng ý, Tằng Vĩnh Gia cũng đồng ý, sau đó lắc đầu phân tích: "Biểu hiện và hành vi của Thang Gia của thực rất đang ngờ, nhưng Chương Thắng Nam này có động cơ phạm tội rõ ràng. Người này biết rằng đã có chuyện xảy ra với chồng mình nhưng lại rất bình tĩnh, quả thật có chút đáng sợ. Có lẽ là thấy Niếp Hàn quanh năm suốt tháng lừa gạt mình, bà ta đã gây án."

"Vẫn cứ điều tra tường tận xem sao." Thường Bân trả lời.

Hạ Xu gật đầu, nhìn Tạ Tử Hào đang ngồi đó cúi đầu lắc chân: "Về nạn nhân năm năm trước..."

Người đàn ông nghe vậy có chút không kiên nhẫn ngầng đầu lên: "Tôi đã liên lạc qua điện thoại rồi, cô ấy không chịu hợp tác, vậy tôi không thể ép buộc cô ấy đúng không? Không có bằng chứng nào chứng minh mối quan hệ giữa cô ấy và Niếp Hàn, chỉ có thể tiếp tục từ từ tìm kiếm!"

"Nạn nhân tên là..." Hạ Xu cúi đầu xác nhận lần nữa : "Phan Dục, có xác định hiện tại cô ấy có ở thành phố này hay đang làm việc ở đâu không? ”

"Có~" Tạ Tử Hào tựa người về phía sau vào lưng ghế, kéo dài thanh âm trả lời: "Hộ tịch của cô ấy chính là thành phố này, hiện tại đang làm bồi bàn ở một quán bar trên đường Hạc Nguyên. ”

"Vậy thì dễ làm rồi, Tạ ca, hai chúng ta cùng nhau đi một chuyến?" Hạ Xu có vẻ hưng trí bừng bừng.

“......”

Gần năm giờ chiều cùng ngày, một người đàn ông và một người phụ nữ bước xuống từ một chiếc xe màu xám bạc và đi vào quán bar có tên "soul". Lúc này đại đa số người dân thành thị còn chưa tan tầm, cuộc sống về đêm còn chưa chính thức bắt đầu, cho nên bên trong quán bar có vẻ cực kì thanh tịnh.

Quán bar này được trang trí rất thoải mái, không giống như phong cách hoa lệ khoa trương như câu lạc bộ đêm thông thường, cũng không có sàn nhảy, chỉ có một số bàn và ghế, trên sân khấu phía trước đặt nhạc cụ và micro đứng.

Hai nhân viên phục vụ đang cầm giẻ lau, đi tới đi lui tiến hành dọn dẹp vệ sinh bàn làm việc cuối cùng. Một trong số họ thấy người đến, chào đón: "Hai khách hàng có nhu cầu gì? Nhưng tôi rất tiếc, ca sĩ của chúng tôi phải tới 6:30 mới bắt đầu biểu diễn.”

Tạ Tử Hào thò tay vào trong túi quần, muốn lấy ra giấy chứng nhận, lại bị Hạ Xu nhẹ nhàng chạm vào cổ tay ngăn lại, cuối cùng chỉ biểu lộ ý đồ: "Các cậu có biết ở đây ai tên Phan Dục không? ”

"A?" Nam nhân viên phục vụ cũng chỉ mới hai mươi tuổi này lúc đầu có chút mờ mịt, sau đó liền gật gật đầu, hướng về phía sau hô: "Chị Phan? Chị Phan? Ai đó đang tìm kiếm! ”

Rất nhanh, cánh cửa phía sau quầy bar liền đi ra một cô gái, mặc đồng phục áo sơ mi đen cà vạt trắng thống nhất ở đây, tóc tỉ mỉ quấn sau đầu.

"Ai tìm tôi?" Cô hỏi.

Hạ Xu bất động thanh sắc đánh giá người tới, căn cứ vào tư liệu của cảnh sát cho thấy, vị này năm nay cũng mới 28 tuổi mà thôi, năm xảy ra sự việc vẫn còn tương đối trẻ.

Tạ Tử Hào tiến lên một bước, dùng thanh âm không lớn nói: "Xin chào, chúng tôi đến từ Đội Chuyên án Cục Cảnh sát Thành phố Tĩnh Hoài, buổi sáng đã liên lạc với ngài. ”

Phan Dục nhất thời thần sắc trắng bệch, cô có chút bất an quay đầu lại nhìn hai đồng nghiệp tò mò nhìn chằm chằm hướng này cách đó không xa, ngay sau đó liền cất bước, tốc độ cực nhanh ra khỏi cửa quán bar.

Vừa mới đi ra ngoài, cô hướng về phía hai người là quát lớn: "Cảnh sát thì hay lắm à? Tôi đã nói rất rõ qua điện thoại, không thể nói!”