Chương 6. Án xác thối ở bãi đá ven biển (6)

"Cô Phan..."

"Coi như tôi cầu xin các người, OK?" Phan Dục tuy rằng tâm tình có chút kích động, nhưng vẫn vô cùng cẩn thận khống chế âm lượng của mình, chỉ có thể hạ thấp thanh âm nghiến răng nghiến lợi: "Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, một chút cũng không hy vọng bị quấy rầy. ”

Tạ Tử Hào cho Hạ Xu một ánh mắt "đã sớm nói với cô sẽ là như vậy", sau đó mở miệng trao đổi: "Xin lỗi cô Phan, nhưng Niếp Hàn bị phát hiện đã chết ba ngày trước, pháp y phán định anh ta bị gϊếŧ, cảnh sát chúng tôi cũng phải làm việc, liên hệ với cô là trách nhiệm..."

"Ý anh là sao? Tại sao tên cặn bã kia vừa chết lại đến tìm tôi?" Phan Dục ngắt lời anh, tiếp tục chất vấn, đột nhiên bừng tỉnh rồi mở to miệng: "Các người đây là hoài nghi tôi sao? Anh nghĩ tôi là kẻ gϊếŧ người à? ”

Giọng điệu của cô mang theo sự vô lý và khó tin một cách rõ ràng: "Năm năm trước, tôi đã bị xâm phạm, mang theo sự tin tưởng để báo cảnh sát, kết quả là gì? Tôi không chỉ không nhận được một kết quả công bằng, cuối cùng còn để cho người đàn ông đó thoát khỏi! Không chỉ cuộc sống của mình bị làm thành một mớ hỗn độn, tôi đã trở thành người không biết liêm sỉ trong miệng mọi người, tất cả mọi người ở phía sau nói rằng tôi quyến rũ không thành cắn ngược lại, các người có biết tôi phải mất bao lâu để thoát ra không?! ”

"Hiện tại thật vất vả mới thoát khỏi hoàn cảnh trước đó, thay đổi công việc, có bạn bè mới, tôi thật sự không muốn cùng người kia có bất kỳ liên hệ nào nữa! Tôi đã hàng trăm hàng ngàn lần mơ tưởng gϊếŧ chết tên súc sinh đó đi, nhưng thực lòng mà nói đến liếc mắt nhìn gã tôi cũng thấy tởm, loại như gã chẳng đáng để tôi hủy đi tương lai của mình! ”

Đến cuối cùng, cô quên cả việc khống chế âm điệu của bản thân, giọng điệu vừa bén nhọn lại có chút chói tai, l*иg ngực phập phồng mãnh liệt như cho thấy rõ sự khó chịu.

"Vì sao gã đã chết, còn không buông tha tôi?"

Câu chất vấn cuối cùng mơ hồ không nghe được, nhưng lại không hiểu sao chấn động lòng người, Phan Dục cúi đầu hít sâu vài lần, hồi lâu mới ngẩng đầu lên lần nữa. Trên mặt tuy rằng khôi phục bộ dáng không chút thay đổi, nhưng vành mắt phiếm hồng khó tránh khỏi làm cho mọi người sinh lòng đồng cảm.

Tạ Tử Hào cho dù là một lão cảnh sát có vài năm kinh nghiệm làm việc, cũng khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng không thoải mái, đều là lòng người cả, làm gì có ai lại thờ ơ khi thấy bi kịch khi phá án.

Anh theo bản năng quay đầu, kết quả lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hạ Xu đang đứng bên cạnh, đối phương đang vuốt cằm nhìn chằm chằm Phan Dục, vẻ mặt không thấy nửa điểm không đành lòng.

Thấy anh nhìn qua, Hạ Xu cùng nhìn thẳng vào mặt gã hai giây, lập tức nháy mắt.

Tạ Tử Hào nhất thời cũng có chút không vui, nhưng nói như thế nào người phụ nữ bên cạnh này hiện tại vẫn là lãnh đạo trực tiếp của anh, cho nên chỉ có thể âm thầm cắn răng, chần chừ một lúc lâu mới mở miệng: "Cho nên, cô Phan, ba ngày trước 9 giờ tối đến 1 giờ sáng, cô đang ở đâu?”

Phan Dục nghe vậy thì trợn tròn mắt lên, sắc mặt đỏ bừng: "Mỗi ngày tôi đều đi làm, đương nhiên hôm đó cũng không ngoại lệ, quán bar ba bốn giờ sáng mới đóng cửa. Mấy người thích thì cứ đi xem camera và hỏi đồng nghiệp ấy!" Tức giận nói xong mấy câu này, cô ấy giậm mạnh đôi giày da màu đen xuống đất, lắc lắc người đi vào cửa quán bar.

"..." Tạ Tử Hào đi hai bước đến trước chiếc xe rách nát mà bọn họ lái tới, nửa ngồi trên nắp ca-pô, buông tay: "Hạ đội đã hài lòng chưa? Chúng ta phải làm gì tiếp theo?”

"Xác minh." Hạ Xu cũng buông tay theo: "Cảnh sát phá án bằng chứng cứ, không thể cô ấy nói cái gì chính là cái đó chứ.”

Khóe mắt người đàn ông giật giật hai cái, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhận mệnh gật gật đầu, bộ dáng không còn gì luyến tiếc đi trở về quán bar.

Hạ Xu không đi theo anh ta vào, mà đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn tấm biển đèn lấp lánh của quán bar, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vào khoảng 7 giờ tối cùng ngày, chiếc xe màu xám bạc đã trở lại văn phòng thành phố.

Hai người từ trên xe đi xuống vừa vặn gặp Tằng Vĩnh Gia và Thường Bân từ căng tin lảo đảo đi ra, Tằng Vĩnh Gia ở xa xa hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay, đợi đến khi đến gần một chút liền hỏi: "Hạ đội, anh Tạ, hai người bên kia có tiến triển gì không?”

Tạ Tử Hào vừa nghịch tay vừa đáp lại: "Không có manh mối hữu ích gì, nhưng cơ bản có thể loại trừ khả năng Phan Dục gây án, tôi đã hỏi qua lãnh đạo và đồng nghiệp của cô ấy, đều có thể làm nhân chứng thời gian cho cô ấy. Đêm Niếp Hàn bị sát hại, camera quán bar tôi cũng sao chép lại, những quả thật nhìn thế nào cũng không ra được gì.”

"Chúng tôi bên này cũng không tra được cái gì đặc biệt hữu dụng." Tằng Vĩnh Gia bắt đầu lẩm bẩm: "Bối cảnh của vợ Niếp Hàn đã điều tra được, thoạt nhìn không có chỗ đáng ngờ. Hộ tịch của cô ấy và người chết là cùng một chỗ, trước đây vẫn luôn ở nơi đó, cho đến hai năm trước Niếp Hàn trở về quê hương một lần, cô liền theo đó trở về thành phố Tĩnh Hoài, không bao lâu hai người đã đăng ký kết hôn, có vẻ rất phù hợp với lý do "xem mắt kết hôn" của Chương Thắng Nam. Tôi còn từ đồng nghiệp và bạn bè bên cạnh Niếp Hàn tìm hiểu một chút, tình cảm giữa hai vợ chồng đúng là có vấn đề, hơn nữa Chương Thắng Nam rất ít khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, có chút thần bí. ”

"Về phần đêm Niếp Hàn bị sát hại, chứng cứ ngoại phạm của cô ấy cũng được xác nhận, nhân chứng thời gian Chương Thắng Nam đưa ra là một người bạn tốt của cô ấy. Nói là đêm đó hai người hẹn nhau xem phim, xem phim ăn cơm xong cũng đã gần nửa đêm, sau đó cô đến nhà bạn thân gần rạp chiếu phim ở. Có vé xem phim còn sót lại làm bằng chứng, xem phim lúc hơn tám giờ tối, đã liên hệ với phía rạp chiếu phim để xem camera giám sát. ”

"À..." Hạ Xu đáp một tiếng, gật gật đầu tỏ vẻ mình đang nghe.

"Về phần Thang Giai kia, bối cảnh lại càng tìm không ra gì, thời gian nhậm chức của cô ấy ở Dự Hành Tố Cương hơn ba năm, đồng nghiệp đối với cô ấy đều rất tốt. Về phần quan hệ đồng nghiệp bình thường giữa cô và người chết Niếp Hàn, mọi người đều tỏ vẻ hai người bình thường tiếp xúc không nhiều lắm, cũng đều là chuyện công tác, ở chung cũng hòa thuận, không có gì không đúng. Nói đến cũng trùng hợp, giấy chứng nhận ngoại phạm của cô ấy cũng đã được chứng minh, đêm đó vẫn ở nhà với cha mẹ, hơn nữa khoảng hơn mười một giờ, còn bởi vì vấn đề chỗ đậu xe, xuống lầu cùng hàng xóm cãi nhau vài câu.”

Sau khi Tằng Vĩnh Gia nói xong, quay đầu nhìn về phía Thường Bân, Thường Bân liền nói tiếp: "Bên tôi tra được hơn bốn giờ chiều ngày Niếp Hàn tử vong, thẻ ngân hàng từng xuất hiện ghi chép chi tiêu tại một siêu thị lớn nằm ở phố Đức Xương, đây cũng là ghi chép chi tiêu duy nhất của đối phương trong hai ngày trước khi bị hại." Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, lấy ra một bức ảnh và đưa nó qua: "Trên đó là danh sách mua sắm của anh ta. ”

Hạ Xu nhận lấy cẩn thận nhìn một hồi.

Một tá bia, hai hộp thuốc lá thương hiệu, qυầи ɭóŧ nam, khăn tắm và bàn chải đánh răng, và một hộp... bαo ©αo sυ.

"Nhìn giống như đồ dùng hàng ngày, nhưng gã cũng không về nhà, cho nên có thể chứng minh lời nói của Chương Thắng Nam, người chết có hành vi nɠɵạı ŧìиɧ, ở bên ngoài rất có thể có chỗ ở khác. Chỗ ở này chúng ta tạm thời không tra được, phỏng chừng hẳn là không phải dùng danh nghĩa của gã mua hoặc thuê." Thường Bân nói tới đây hơi dừng lại, thấy tầm mắt cô ấy vẫn còn ở danh sách mua sắm kia, liền thăm dò đề nghị: "Hạ đội, cô nói kế tiếp chúng ta có nên tra xem tình nhân của anh ta rốt cuộc là ai hay không, kết hợp với chứng cứ và manh mối đã biết trước mắt, đối phương cũng có hiềm nghi rất lớn! ”

"Phan Dục, Chương Thắng Nam, Thang Giai, lại có một tình nhân không biết tên. Anh bạn này khi còn sống chưa đủ mệt mỏi à." Tằng Vĩnh Gia bĩu môi, với chứng cứ như vậy, anh quả thật không thể thương nổi người chết. Sao, coi mình là đại lão gia xã hội phong kiến thì sao? Còn muốn tam thê tứ thϊếp à?

"Được rồi, tình nhân nhất định là phải tìm, nhưng cá nhân tôi cảm thấy vẫn cần điều tra Thang Giai đã." Hạ Xu nói.

Những người còn lại không có ý kiến khác.

Sau khi xác định sơ công việc kế tiếp và nhìn thoáng qua thời gian, cô liền để cho những người không cần trực ban về nhà. Bộ đồ thể thao trên người trải qua một ngày một đêm, có vẻ đã có mùi, cẩn thận ngửi ngửi, cô nhíu mày, chậm rãi đi ra khỏi đại viện thành cục, ngăn một chiếc taxi rồi ngồi lên.

Không lâu sau, chiếc taxi dừng lại ở phía trước của một tòa nhà dân cư. Bức tường bên ngoài của tòa nhà này nhìn có chút cũ nát, hơn nữa nằm trong một tiểu khu cũ, ngay cả cửa căn hộ cũng bị hư hỏng, rách nát treo ở đó, gió thổi phát ra tiếng "xì xì" khó nghe.

Trả tiền, Hạ Xu xuống xe, đi vào cửa lầu ở giữa. Bậc thang xi măng kiểu cũ nhìn có chút bẩn thỉu, cô đi lên tầng bốn, lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào phòng bên phải.

Phong cách trang trí của toàn bộ ngôi nhà cũng tương đối tùy ý, nhưng cũng may nhìn vẫn sạch sẽ gọn gàng, diện tích không lớn, cũng chỉ có sáu bảy mươi mét vuông. Kỳ thật nơi này là nơi cô thuê một cách vội vàng, lúc trước vẫn luôn ở nơi khác, bất thình lình trở lại thành phố Tĩnh Hoài, khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân. Dù sao từ trước đến nay cô vốn không kén chọn, có thể có chỗ ngủ là được.

Lấy ấm đun nước trên bàn trà trong phòng khách rót một chén nước nóng, Hạ Xu bưng ly nước liếc về phía góc nhỏ trong nhà, bên trong mấy cái rương lớn đều là đồ của cô đang nằm chen chúc nhau. Sáng hôm qua chuyển vào, buổi tối đã bị cục thúc giục nhậm chức, ngay cả thời gian thu dọn cũng không có.

"..." Nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, cuối cùng cô khẽ thở dài một hơi, nếu vẫn còn quyết định ở lại nơi này thì vẫn nên mua một căn phòng nhỏ là hơn.

Chần chừ chốc lát, cô xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra liền thấy choáng váng, tủ lạnh không có điện, bên trong trống rỗng. Đúng rồi, vốn dĩ ngay cả siêu thị cũng chưa kịp đi, vấn đề quả thật là ăn gì bây giờ.

Cuối cùng cô quyết định đi ra ngoài để kiếm ăn, và sau đó đi đến siêu thị để bổ sung nhu yếu phẩm hàng ngày và rau quả.

Vài phút sau, Hạ Xu đã thay một bộ áo phông ngắn tay và denim giản dị, chân đi đôi dép lê dạo trên con phố vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với cô.

Sở dĩ thuê nhà ở gần đây, một phần là cách Cục Thành phố khoảng cách tương đối gần, chủ yếu vẫn là bởi vì trước kia sống ở chỗ này. Nhiều năm trôi qua như vậy, toàn bộ Thành phố Tĩnh Hoài cũng đã sớm thay đổi không ít, ở chỗ cũ cô cùng không cần nhiều thời gian để thích ứng.

Dựa vào trí nhớ mơ hồ cùng mùi thơm cách đó mấy trăm mét có thể ngửi được, cô đến trước một cửa hàng lẩu tầm thường, từ bên ngoài nhìn không thấy thay đổi nhiều so với trước kia, sau khi đi vào chọn một vị trí gần cửa sổ, sau khi nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến thì tùy tiện gọi vài mòn.

Sau đó lại nhìn thấy nước cam tươi vắt trong cột "Đồ uống", do dự một chút, cô vẫn chọn một ly.

Tuy rằng một mình, nhưng bữa lẩu này ăn rất sảng khoái, đáy nồi đỏ rực, khiến miệng Hạ Xu có chút đỏ lên vì cay. Cho dù là như vậy cô cũng chỉ uống hai ngụm nước đá, cốc nước cam kia vẫn yên tĩnh ở nơi đó, một chút cũng chẳng nhúc nhích.

Cửa quán lẩu lại bị người ta kéo ra, tiếp theo là tiếng chào hỏi nồng nhiệt của nhân viên phục vụ. Cô vốn dĩ chẳng thèm nâng cả mí mắc, chuyên chú cúi đầu ăn ruột vịt vừa mới cho vào, bỗng nhiên bên tai lại vang lên một giọng nam có phần kinh ngạc: "Có phải đây là... Hạ đội? ”

Cô có chút ngạc nhiên, đã thấy chính là Hầu Tử Bác cãi nhau ở căng tin với Thường Bân ban ngày, trên mặt tròn của đối phương lộ ra nụ cười, đợi đến khi thấy rõ mặt cô có vẻ càng thêm vui vẻ: "Thật trùng hợp!”

"..." Hạ Xu cười một chút như trả lời, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy người đàn ông phía sau người phục vụ đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, chợt cảm thấy xấu hổ.

Đó là Kỷ Thần